Vì Anh Mà Em Trở Về - Chương 13
32
“Rốt cuộc… là ai”
Vệ Thục Phân cố giữ bình tĩnh nhưng giọng vẫn giấu sự run rẩy
Hứa Mặc – Hứa Phong – từ tốn xuống chiếc ghế bên cạnh:
“Nói cho em biết cũng dù gì em cũng còn cơ hội gặp nữa ”
“Tên thật của là Hứa Phong Hứa Mặc là trai song sinh của đã qua đời vì bệnh tật chỉ một năm khi giải ngũ Từ nhỏ hai em chia tách đến lúc chết mới biết còn một ”
“Tôi lớn lên trong núi với bà nội Còn mẹ thì vì giữ các mối quan hệ của cũng như sự nghiệp đang khởi sắc của ảnh nên ép sống danh nghĩa của Hứa Mặc Ngay cả khi bà mất bà cũng thèm báo tin Anh ở đơn vị trọng dụng ở Lĩnh Nam xưởng may quân phục ngoài còn mở một xưởng thời trang ở thủ đô Trong quân đội và cảnh sát đều mối”
Nghe đến đây mặt Vệ Thục Phân trắng bệch
Hứa Phong… Hắn mà quan hệ cả trong quân đội lẫn cảnh sát bảo dám làm những chuyện thể bắn đến mười mấy lần
Cô cố giữ thở bình :
“Chuyện của biết gì cả Tại bắt ”
“Em là vợ của Tần Quảng Xuyên mà cướp lô hàng của Tôi cần con tin để rời khỏi đây em là lựa chọn nhất”
“Anh… biết là vợ từ ”
Vệ Thục Phân hoảng hốt Trước đây còn giả vờ hỏi cô quen Tần Quảng Xuyên thì là đang thử dò
Hứa Phong khẽ chỉnh cổ tay áo:
“Quên Xưởng quân phục là mở Dù ở thủ đô nhưng chuyện ở Lĩnh Nam nắm rõ cả”
Nghe càng nhiều lòng cô càng lạnh
Nhìn thấy ánh mắt đầy sợ hãi của cô Hứa Phong chống gối nghiêng về phía :
“Đừng sợ sẽ giết em Với nhan sắc thế nước ngoài còn đắt hàng lắm”
Mắt Vệ Thục Phân chấn động dữ dội
Hắn bán cô nước ngoài
lúc chiếc thuyền lắc lư một cái bắt đầu rời khỏi bến
Hứa Phong như đã mất hứng chuyện dán băng dính lên miệng cô rời khỏi khoang
Từng giọt mồ hôi lạnh lăn xuống gò má tái nhợt
Dù nỗi hoảng loạn như sóng thần đang dâng trào Vệ Thục Phân vẫn cố gắng giữ cho đầu óc tỉnh táo
Nếu tự cứu ngay bây giờ cô sẽ thật sự trở thành con mồi mặc xẻ thịt
Ánh mắt căng thẳng đảo quanh khoang cuối cùng dừng ở khối đá chèn phía chân
Cô liếc ngoài đầy cảnh giác khó nhọc bò tới lấy góc nhọn của tảng đá mài dây thừng trói tay
Cơn đau nhói lập tức lan khắp cổ tay và lòng bàn tay bao lâu dây thừng đã nhuộm đỏ máu
Cô cắn răng chịu đựng từng chút từng chút một mài…
Cuối cùng — dây cũng đứt
Cô còn kịp thở phào thì bên ngoài vang lên tiếng Đường Kiến Vinh:
“Phong ca bên khói Là tín hiệu của Hoa Minh Đối diện cảnh sát”
“Đệt” Hứa Phong tức giận chửi một câu
“Giờ đây” Đường Kiến Vinh hoảng
“…Rút về Cử mai phục ở đầu thôn Cát Mộc hễ Tần Quảng Xuyên tới lập tức cho nổ tung Không cho tên nào sống sót”
“Thế còn con đàn bà trong Dắt theo thì phiền lắm”
Vừa dứt lời cửa khoang đẩy
Vệ Thục Phân vội lấy thân che chỗ dính máu tảng đá ánh mắt hoảng hốt Hứa Phong đang tiến đến với vẻ mặt âm trầm
Hắn liếc cô sang thì thầm gì đó với Đường Kiến Vinh
Tên gật đầu
Trước ánh mắt kinh hoảng của Vệ Thục Phân lấy một bó thuốc nổ gắn hẹn giờ trói chặt quanh cô
Nhìn mấy que thuốc nổ to bằng cổ tay cả sống lưng cô lạnh toát
Hứa Phong liếc cô gái đang liều mạng giãy dụa lạnh lùng khẩy:
“Yên tâm năm phút nữa em sẽ chết mà thấy đau đớn gì cả Tần Quảng Xuyên cũng sẽ nhanh chóng theo em thôi”
33
Vứt câu đó Hứa Phong và Đường Kiến Vinh lập tức rời thuyền xuống bè gỗ
Vệ Thục Phân dám chậm trễ dù chỉ một giây lập tức tháo dây trói gỡ lớp băng dính miệng
Cúi đầu bó thuốc nổ buộc chặt quanh — chỉ còn đến năm phút… khi chỉ còn ba phút
Làm bây giờ… làm bây giờ Không thể tháo
Chẳng lẽ kiếp sống vất vả giành của kết thúc ở đây Không … cô còn bà ngoại còn Tần Quảng Xuyên…
Cô thể chết ở đây
Khát khao sống mãnh liệt bùng lên khiến Vệ Thục Phân dần lấy bình tĩnh
Bè gỗ đang dần dạt bờ Hứa Phong đặt chân lên đã thấy lưng “Ầm” một tiếng nổ lớn
Quay đầu chiếc thuyền mục nát đã nổ tung tàn tích của thân tàu đang cháy rừng rực giữa ngọn lửa
Hắn nhạt:
“Đáng tiếc thật mất toi một mối hàng”
…
Lúc chiếc xe quân dụng đang lao tới biên giới tim Tần Quảng Xuyên đột ngột siết chặt đau đến mức mặt trắng bệch
Trước giờ từng thương ít nhưng bao giờ đau đến mức Nỗi đau kèm với một cảm giác bất an mãnh liệt
Trình Viễn bên cạnh phát hiện điều bất thường lo lắng hỏi:
“Liên trưởng chứ”
Tần Quảng Xuyên nghiến chặt răng đè nén cơn đau thắt ở ngực:
“Không Chạy nhanh thêm chút nữa”
Quãng đường mấy chục cây số còn chỉ mong thể bay đến
Dù chính ủy đã bên cảnh sát hỗ trợ nhưng vẫn yên lòng
Anh sợ sợ rằng Vệ Thục Phân sẽ xảy chuyện
…
Mất gần bốn mươi phút Tần Quảng Xuyên mới đến bến sông
nơi đó chỉ còn vài cảnh sát và một con thuyền cháy trơ cả sườn gỗ bên bờ
Tầm mắt tối sầm
Gần như ngay lập tức lao đến:
“Vệ Thục Phân Cô ”
Khúc Quốc Phong – đến hiện trường – sắc mặt cũng nặng nề:
“Liên trưởng Tần lúc chúng đến nơi con thuyền đã phát nổ Vệ Thục Phân cô …”
Anh ngừng ánh mắt sang bụi cỏ bên cạnh
Tần Quảng Xuyên lập tức theo thở nghẹn
Trong bụi cỏ trải một tấm bạt ni lông bên vài mảnh vải từ áo sơ mi trắng Một mảnh còn thêu đóa lan màu vàng nhạt
“Áo tàn lửa làm cháy thủng bà ngoại khâu giúp em còn thêu hoa lan lên nữa còn hơn ban đầu — xem ”
Giọng của cô gái từng bên tai giờ như hàng trăm mũi dao đâm thẳng tim
Tay Tần Quảng Xuyên nắm chặt khớp xương răng rắc vang lên
“Hứa Phong ” Anh gằn từng chữ
“Hiện tại vẫn đang bỏ trốn cảnh sát đã bao vây khắp rừng thoát ”
Nghe thêm nửa câu lập tức rút súng lao thẳng núi
Trình Viễn thấy Tần Quảng Xuyên sắp mất kiểm soát vội vàng ngăn :
“Liên trưởng Anh đừng kích động Không lệnh từ chính ủy nếu tự ý hành động sẽ xử phạt”
Tần Quảng Xuyên lúc chẳng khác gì một con sư tử nổi điên mắt đỏ rực lửa giận cuộn trào
“Buông Tôi giết — bắn nát đầu Hứa Phong”
Không chỉ còn xé xác tên súc sinh từng mảnh
Trình Viễn căn bản cản nổi lo sốt ruột
Tần Quảng Xuyên xưa nay luôn điềm tĩnh quyết đoán Chưa từng thấy mất khống chế như hôm nay
lúc đó chính ủy mặt mày đen kịt bước đến:
“Cậu mà còn manh động nữa sẽ xử lý đấy”
Ông biết Tần Quảng Xuyên đau đớn đến mức nào
nếu vì tức giận mà hành động thiếu suy nghĩ thứ đang chờ đợi Tần Quảng Xuyên sẽ là hậu quả nghiêm trọng
Đôi mắt Tần Quảng Xuyên đỏ ngầu chính ủy chằm chằm:
“Vậy thì… cứ bắn ”
“Tần Quảng Xuyên Đừng quên là quân nhân Phải chấp hành mệnh lệnh”
Nghe lời quát bàn tay đang siết chặt súng của Tần Quảng Xuyên run lên từ từ buông lỏng
Anh biết… Mình là quân nhân
làm quân nhân nghĩa là trái tim Không để bảo vệ
Bảo vệ quốc gia — mà yêu nhất thể giữ …
Chưa bao giờ cảm thấy bất lực đến thế
Nếu… nếu đến sớm hơn chút nữa lẽ Vệ Thục Phân đã …
lúc một cảnh sát hớt hải chạy tới:
“Đội trưởng Khúc Ở hạ lưu dân báo một cô gái vớt lên từ sông”
34
Nghe xong câu đó ánh mắt Tần Quảng Xuyên vụt sáng
Là Vệ Thục Phân Cô … còn sống
Chính ủy cũng thót tim lập tức lệnh cho Tần Quảng Xuyên theo kiểm tra
Mọi men theo dòng sông theo dân địa phương dẫn đường cuối cùng đến một bãi nông gần hạ lưu nơi đó đã tụ một đám xem
Tim Tần Quảng Xuyên gần như nhảy khỏi cổ họng là đầu tiên lao đến
Giữa đám đông Vệ Thục Phân thân ướt đẫm cát sắc mặt trắng bệch hai tay đầy máu phía ai đó bụng đắp tạm cho một chiếc áo vải bông
“Đồng chí công an lúc đang thả lưới thì thấy cô trôi từ phía xuống dọa hết hồn Vớt lên thấy cô còn thở cũng nôn ít nước chắc chết ” – dân địa phương bằng giọng nặng đặc vùng miền
Mặt Tần Quảng Xuyên căng cứng lao lên ôm lấy lập tức đầu chạy về phía xe
Cơ thể cô vẫn còn ấm còn cảm nhận thở yếu ớt
Không hiểu hốc mắt cay cay
Trong mơ hồ trong lòng khẽ thều thào:
“Quảng Xuyên…”
Tim Tần Quảng Xuyên run lên một nhịp siết chặt vòng tay:
“Anh đây Xin … đến muộn ”
Sau khi đưa Vệ Thục Phân bất tỉnh bệnh viện và xác nhận cô Tần Quảng Xuyên mới dẫn đến giải cứu kho vũ khí và truy bắt bọn Hứa Phong ở thôn Cát Mộc
…
Mùi thuốc sát trùng gay mũi khiến ý thức của Vệ Thục Phân dần tỉnh
Cô từ từ mở mắt đập mắt là bức tường vàng úa và chiếc giá treo chai truyền nước bằng gỗ
Đây là… bệnh viện
Cử động tay một chút mới phát hiện hai tay trầy xước đã băng bó cẩn thận
Tâm trí rối loạn dần dần định cô nhớ đã kịp cởi áo gỡ bó thuốc nổ nhảy xuống sông mới thoát vụ nổ
Tần Quảng Xuyên đã tìm cô
nghĩ đến câu cuối cùng của Hứa Phong trái tim đang yên bắt đầu loạn nhịp
lúc đó một y tá đẩy cửa bước thấy cô đang gắng dậy còn tự tay rút kim truyền nước chạy ngoài vội vàng cản :
“Này Cô còn khoẻ chạy ”
“Tần Quảng Xuyên Anh ”
Vệ Thục Phân túm lấy tay y tá giọng gấp gáp
Y tá nghĩ một lúc:
“Tần Quảng Xuyên Cô liên trưởng Tần Hai tiếng thấy gì đó về thôn Cát Mộc tìm gì đó rời ”
Nghe lòng cô lạnh toát
Chết
Y tá còn kịp phản ứng đối diện đã lảo đảo chạy khỏi phòng
“Cô ơi Vừa kiểm tra cô đang mang thai đấy Không chạy lung tung ”
…
Ra đến cổng viện cảnh vật xa lạ khiến Vệ Thục Phân bối rối
Dường như nơi đây là một thị trấn nhỏ
Nghĩ đến sự an nguy của Tần Quảng Xuyên và cả đơn vị cô nghĩ nhiều kéo lấy một phụ nữ đang qua đường hỏi gấp:
“Chị ơi Làm ơn cho em hỏi thôn Cát Mộc đường nào”
Người sững một lát trả lời bằng giọng phổ thông mấy chuẩn:
“Phía nam thị trấn đấy xa lắm cơ”
Bỗng nhiên bụng nhói lên một cơn đau dữ dội Vệ Thục Phân ôm bụng mồ hôi lạnh túa như tắm
Cô cắn răng chịu đựng gắng tìm một hồi mới thấy một ông lão đang chuẩn lái xe ba gác tự chế tới gần thôn Cát Mộc Cô năn nỉ xin nhờ một đoạn
Đường xóc nảy đầu óc cô cứ như ai nhào nặn thành một đống bột
Nắng gắt đổ lửa mà cô thấy lạnh đến run
Xe đến cách thôn chừng mười cây số thì bỗng… chết máy
Vệ Thục Phân lảo đảo theo ông lão một đoạn hai chân mềm nhũn ngã quỵ xuống đất
Ông lão hoảng hốt vội đỡ cô dậy:
“Con gái Cháu thế Cháu chứ”
Vệ Thục Phân môi trắng bệch run rẩy :
“Bác… bác tiếp nếu thấy một toán bộ đội… tìm tên Tần Quảng Xuyên … Vệ Thục Phân đang đợi ở đây bảo họ đừng… đừng tiến nữa…”
Ông lão gật đầu lia lịa đỡ cô bóng cây vội vã chạy
Vệ Thục Phân dựa lưng thân cây cơn đau ở bụng càng lúc càng dữ dội kéo xuống từng cơn nặng trĩu
Ánh mắt cô bỗng ngẩn chợt nhớ… đã hai tháng kinh
Tay đặt lên bụng bắt đầu… run lên