Vì Anh Mà Em Trở Về - Chương 12
29
Vệ Thục Phân lập tức hiểu vì lúc nãy bà ngoại như
Cô hổ tức giận trong lòng mắng Tần Quảng Xuyên cả trăm lần — đúng là coi cô như miếng thịt mà gặm Giờ thì để cô làm ngoài gặp đây
Rửa mặt xong nhân lúc bà ngoại bếp thay than cô vội về phòng thay sang chiếc áo len cổ cao
Vừa cởi đồ đã thấy — cô dấu vết của vẫn dày đặc như hoa nở
Vệ Thục Phân thở dài — đúng là đánh giá quá cao sức kiềm chế của Tần Quảng Xuyên
Khoảng năm giờ chiều Tần Quảng Xuyên về đến nhà
Trong lúc ăn cơm bà ngoại bỗng :
“Văn Quyên bảo để qua nhà cô ở thêm mấy hôm tiện trông cháu giúp Thế nên cái đệm mới cũng cần mua vội”
Nghe Vệ Thục Phân vội từ chối:
“Bà ngoại thể cứ làm phiền chị Văn Quyên mãi …”
Điều quan trọng nhất là — rõ ràng Tần Quảng Xuyên nhân lúc bà nhà mới dám làm càn Cứ như thế vài lần nữa cô thật sự chịu nổi
Thế mà Tần Quảng Xuyên chẳng những đỡ lời cho cô ngược còn phụ họa:
“Em đã xin chuyển sang khu nhà tầng một Bà ngoại lớn tuổi ở tầng đỡ leo cầu thang bọn cũng tiện chăm sóc hơn”
Bà ngoại lập tức gật đầu:
“Phải đấy là bà già sống cùng hai vợ chồng trẻ cũng tiện lắm”
Nhìn hai một hát một bè Vệ Thục Phân cạn lời
Đợi bà ngoại cô trừng mắt Tần Quảng Xuyên:
“Anh cho bà uống mê hồn dược gì thế hả Muốn đuổi bà để tiếp tục làm bậy ”
“Làm bậy” Tần Quảng Xuyên ngơ ngác hỏi
Vệ Thục Phân kéo cổ áo xuống lộ những dấu đỏ chi chít làn da trắng muốt:
“Anh xem làm gì đây”
Ánh mắt Tần Quảng Xuyên tối sầm Mới uống nước xong cổ họng khô khốc như sa mạc
“Đông thì lỡ đến mùa hè bắt em ăn mặc thế nào hả” Cô tức tối trách móc
“Ý em là…” Tần Quảng Xuyên nghiêng đầu giọng thản nhiên “… khi đến mùa hè vẫn thể làm những việc ‘ ’ như hôm qua”
Vệ Thục Phân nghẹn họng thốt nên lời
Tưởng chỉ chơi ai ngờ tối đó mới xuống cả cô đã ôm cả lẫn chăn sang giường bên
“Quảng Xuyên em thật sự còn sức nữa …”
Vệ Thục Phân chớp đôi mắt long lanh nước mong buông tha
Tần Quảng Xuyên chút dao động vẫn chăm chú châm lửa:
“Anh đã mà bảo em tập thể dục với mấy chị vợ lính để tăng thể lực”
Vệ Thục Phân suýt thì cắn trúng lưỡi
Ra là… câu đó ý là thế
“Em đừng nhúc nhích sức còn nhiều lắm”
Giọng khàn pha chút mơ hồ ám từng luồng khí nóng phả bên tai khiến thân cô run rẩy
Chẳng mấy chốc căn phòng nhỏ vang lên nhịp thở gấp gáp trầm thấp của hai …
…
Những ngày yên bình cứ thế trôi qua hơn một tháng
Vì Tần Quảng Xuyên đã dặn nên Vệ Thục Phân tìm đến Hứa Mặc Mẹ Tần Ngô Anh Ngọc và Vệ Vĩ cũng còn xuất hiện nữa
Có những lúc cô còn tự hỏi — liệu từng sống mà chỉ là đột nhiên tỉnh ngộ mới cuộc sống bình yên như hiện tại
Cho đến tối hôm đó Vệ Thục Phân vẫn chờ Tần Quảng Xuyên đến tận khuya
“Chẳng chỉ là họp Sao muộn còn về” Cô lo lắng hỏi
Tần Quảng Xuyên đã thay sang quân phục rằn ri giọng trầm thấp nghiêm túc:
“Có nhiệm vụ khẩn cấp một chuyến”
Nghe tim Vệ Thục Phân như bóp nghẹt:
“Đi bao lâu Có nguy hiểm ”
Tần Quảng Xuyên dang tay ôm cô lòng:
“Đi biên giới biết khi nào về Nguy hiểm là điều chắc chắn nhưng hứa với em sẽ cẩn thận”
Trước đây từng nghĩ kết cục nhất cho chính là ngã xuống nơi chiến trường
giờ còn như thế nữa
Vì đã Vệ Thục Phân — khiến vương vấn khiến sống sót trở về để ôm cô thật chặt…
Vệ Thục Phân siết chặt lấy vạt áo mắt đỏ hoe:
“Vậy cũng hứa với em nhất định trở về nguyên vẹn”
Tần Quảng Xuyên khẽ gật đầu:
“Em cũng hứa với đừng rời khỏi đơn vị một cách tùy tiện chăm sóc bà ngoại thật ”
Vệ Thục Phân nghẹn ngào gật đầu
Hai ôm một lúc Tần Quảng Xuyên mới lưu luyến buông hôn lên trán cô rời
Nhìn bóng lưng dần khuất màn đêm Vệ Thục Phân chắp hai tay ngực
Lạy ông trời… nếu đã cho con một cơ hội sống thì xin cũng hãy bảo vệ Tần Quảng Xuyên để bình an trở về…
30
Tần Quảng Xuyên một cái là hai tháng
Vệ Thục Phân ngày nào cũng sống trong lo lắng thấp thỏm lần còn ác mộng dọa tỉnh giữa đêm
Có lẽ vì lo lắng quá mức cô chẳng ăn uống bao nhiêu cả gầy rộc trông thấy
Bà ngoại mà xót xa:
“Nhóc con con xem con gầy đến thế đợi Quảng Xuyên về chắc nó xót lắm đấy”
Chị Lý Văn Quyên cũng khuyên nhủ:
“Phận vợ lính đương nhiên sẽ lo cho an nguy của chồng nhưng đây là nhiệm vụ của họ Mình chỉ thể cầu ông trời phù hộ họ bình an”
Vệ Thục Phân hết hiểu hết nhưng lòng vẫn yên
Trời ngày càng nóng Bà ngoại theo chị Lý vườn trồng cà Vệ Thục Phân giặt đồ xong đang định mở sách thì — Ngô Anh Ngọc bất ngờ xuất hiện
Thấy cô tới mấy tháng trời yên sắc mặt Vệ Thục Phân mấy dễ coi:
“Nếu chị đến tìm Quảng Xuyên thì xin nhà”
Ngô Anh Ngọc vội xua tay:
“Chị dâu đừng hiểu lầm đến tìm đồng chí Tần”
Thái độ đột nhiên thay đổi của cô khiến Vệ Thục Phân khỏi nghi ngờ
Cô gọi Tần Quảng Xuyên là “đồng chí Tần” Trước giờ vẫn “Quảng Xuyên ca Quảng Xuyên ca” ngọt như mía lùi đấy
“Thế… chị tìm ai”
Ngô Anh Ngọc phần sốt ruột:
“Lúc nãy từ cửa hàng mậu dịch về thì mất tiền kỹ thì thấy là cha chị — ông Vệ — lấy Lúc đầu định bỏ qua nhưng đúng lúc công an tuần tra bắt gặp nên mới báo chị một tiếng”
Vệ Thục Phân sững Cô những nhẹ nhõm ngược càng thấy kỳ lạ
Ngô Anh Ngọc… đột nhiên bụng thế
Còn kịp mở miệng đã thấy một lính gác chạy tới nghiêm trang chào một cái nhanh:
“Chị dâu công an gọi điện tới bảo cha chị bắt vì tội trộm cắp cứ gào đòi gặp chị”
Tim Vệ Thục Phân khựng :
“Có chắc là cuộc gọi từ công an thật ”
“Xác minh đúng là thật” Người lính gật đầu chắc nịch
Nghe trong lòng Vệ Thục Phân mắng Vệ Vĩ cả ngàn lần
Cô mặc kệ nhưng sợ ông làm ầm lên lỡ như gọi điện đến tận chỗ chính ủy ảnh hưởng đến Tần Quảng Xuyên thì biết làm
Suy nghĩ một hồi Vệ Thục Phân quyết định tới đó xem — tiện thể chấm dứt dứt khoát mối quan hệ cha con
Liếc Ngô Anh Ngọc đang bên cạnh giọng cô dịu một chút:
“Cảm ơn chị đã báo”
Nói xong cô gọi vọng lên lầu đạp xe rời
Nhìn bóng lưng Vệ Thục Phân khuất dần nơi góc phố gương mặt “hiền lành” của Ngô Anh Ngọc bỗng hóa thành âm trầm độc địa:
“Vệ Thục Phân nhất là mày đừng bao giờ về nữa”
…
Trời nắng chang chang Vệ Thục Phân đạp xe hướng về phía đồn công an
Vừa rẽ một con ngõ nhỏ thì bỗng khựng — ngay giữa đường là một chiếc Fiat trắng chắn ngang chặn kín con hẻm vốn đã hẹp
Cô bóp thắng chống chân xuống tiến gần định bảo tài xế dời xe nhưng tới nơi đã phát hiện — trong xe ai
Đang nghi hoặc thì gáy bỗng đánh mạnh một cú
Cả thế giới tối sầm đầu óc choáng váng hai chân mềm nhũn thân ngã sập xuống mặt đất
Trước khi mất ý thức cô chỉ kịp thấy một bóng cao gầy mơ hồ…
…
Tại khu nhà tập thể của quân đội
Bà ngoại ở cổng dáo dác ngóng về phía đầu ngõ trong lòng nóng như lửa đốt
Vệ Thục Phân cả ngày vẫn về
Chị Lý Văn Quyên cùng an ủi:
“Bà đừng quá lo lắng biết Thục Phân việc gấp nên kẹt chút thôi”
Vừa dứt lời một bóng xanh xuất hiện
Cả hai nheo mắt kỹ — là một cảnh sát
Chị Lý nhận ngay — chính là Khúc Quốc Phong từng đến bắt Vệ Thục Phân nửa năm
Khúc Quốc Phong bước tới chào theo nghi thức quân đội:
“Cho hỏi Vệ Thục Phân ở nhà Cha cô là Vệ Vĩ đang làm loạn trong đồn sáng nay chúng đã gọi điện về biết cô đã đến ”
Một chị vợ lính đang hái rau gần đó chen :
“Không đúng Sáng nay lúc đang phơi đồ một lính nhỏ tới gì đó với cô hình như là chuyện cha bắt và công an gọi Thục Phân vội vã đạp xe Lúc đó Ngô Anh Ngọc cũng mặt”
Nghe đến đây sắc mặt ba cùng thay đổi
Vệ Thục Phân… mất tích
31
Nghe xong lời của chị vợ lính bà ngoại suýt thì ngất xỉu
Lý Văn Quyên vội đỡ lấy bà nhà gọi giúp đồng thời sang Khúc Quốc Phong tha thiết:
“Đồng chí nhất định tìm Thục Phân nếu thì chẳng khác nào lấy mạng bà cụ …”
Khúc Quốc Phong cũng nhận mức độ nghiêm trọng của chuyện gật đầu chắc nịch:
“Xin yên tâm”
Tin Vệ Thục Phân mất tích nhanh chóng báo lên cấp
…
Hai ngày trong phòng biệt giam
Tần Quảng Xuyên ghế nhắm mắt điều hòa thở
Sau mỗi nhiệm vụ đặc biệt đều ở biệt giam vài ngày để “gột sạch sát khí”
Lần còn kịp báo với Vệ Thục Phân… chắc cô lo lắng lắm…
Bỗng bên ngoài truyền tới tiếng đối thoại thấp giọng của đại đội trưởng và chính trị viên
“Lão Lý Vệ Thục Phân mất tích hai ngày giờ mà với Quảng Xuyên với trạng thái của nó bây giờ chắc chắn sẽ rối loạn tinh thần”
Lời của chính trị viên khiến tim Tần Quảng Xuyên như bóp nghẹt
Vệ Thục Phân mất tích
“Phía cảnh sát đã tin nội gián một con thuyền chuẩn vượt biên Hứa Mặc cũng mất tích cùng lúc với Vệ Thục Phân Hắn từng Quảng Xuyên bắt giữ lô hàng giờ thể bắt cô làm con tin Giấu nữa chỉ hỏng chuyện”
Lời còn dứt cửa phòng biệt giam đã bật mở
Đại đội trưởng và chính trị viên còn kịp mở miệng đã thấy Tần Quảng Xuyên mặt mày lạnh như băng lao ngoài
Chính trị viên vội vàng chặn :
“Quảng Xuyên nhất định bình tĩnh Thục Phân cô —”
“Tránh ”
Tần Quảng Xuyên gầm lên sức mạnh đến đáng sợ trong mắt rực lên lửa giận
Cô mất tích hai ngày… mà chẳng biết gì cả
Trong hai ngày đó thể xảy bất kỳ chuyện gì…
Chính trị viên dốc hết sức mới giữ đàn ông như đang nổi điên
Đại đội trưởng cau mày quát khẽ:
“Tần Quảng Xuyên Muốn cứu vợ thì bình tĩnh phối hợp với chỉ huy”
…
Biên giới sông Nham Công
Một chiếc Santana băng băng con đường đất vàng bụi mù trời
Vệ Thục Phân trói gô chặt chẽ miệng dán băng dính bất động ở ghế xe
Cô lo lắng đàn ông đang lái xe — chính là Đường Kiến Vinh
Cảm giác hoảng loạn mỗi lúc một lớn
Ngoài cửa sổ là rừng rậm um tùm xa xa là dãy núi cao ngút
Tên … rốt cuộc định đưa cô
Tần Quảng Xuyên… ở … Nếu còn tới e là em sẽ rời xa mãi mãi
Nửa tiếng xe dừng ở một bến sông bỏ hoang
Đường Kiến Vinh xuống xe vác cả cô lên vai thẳng một chiếc thuyền gỗ mục nát đang neo bên bờ
“Rầm” một tiếng Vệ Thục Phân ném lên một đống bao tải gai Cơn đau lan khắp ngực khiến nội tạng như đảo lộn
Trước mắt nhòe trong chốc lát một bóng cao lớn xuất hiện
Cô nheo mắt đồng tử lập tức co rút
Hứa Mặc
Anh mặc áo sơ mi đen vẻ ngoài vẫn nho nhã ôn hòa như cũ — nhưng đáy mắt ẩn giấu sự hiểm độc đáng sợ
Anh từ từ xuống nhẹ nhàng gỡ lớp băng dính dán miệng cô:
“Bất ngờ lắm em thông minh như chắc sớm cũng đoán chứ”
“Anh…”
Vệ Thục Phân kinh hãi
Cô còn xong vài đàn ông da ngăm đen mặc áo cộc lôi thôi lếch thếch đã bước bắt đầu mở bốn thùng gỗ lớn trong khoang thuyền
Chỉ một cái liếc mắt Vệ Thục Phân đã chết sững
Toàn là súng đạn Còn cả thuốc nổ
“Phong ca lô hàng đường nào” Đường Kiến Vinh hỏi
“Đi rừng chuối phía Đông giấu hàng giếng cạn ở đầu thôn Cát Mộc Chờ quân đội rút thì lấy”
Ra lệnh xong Hứa Mặc khẽ vuốt mái tóc dính trán của cô giọng đều đều:
“Đừng sợ Tạm thời sẽ làm gì em Dù còn nhờ em để rời khỏi đây”
Vệ Thục Phân đàn ông mặt — từng dịu dàng nho nhã — giờ đây chỉ thấy lạnh sống lưng
Thứ gọi là ‘hàng’… là vũ khí quân dụng