Vì Anh Mà Em Trở Về - Chương 10
23
Âm điệu “ừm” của Vệ Thục Phân đột nhiên cao vút lên
Cô trừng mắt đàn ông mặt vẫn mặt biến sắc khỏi nghi ngờ chăng đã ai đó tráo đổi linh hồn—nếu thể thản nhiên những lời như mà mặt đỏ tim đập nhanh
Vệ Thục Phân mím môi ánh mắt dời xuống phần băng quấn cổ áo nhẹ giọng chuyển chủ đề:
“Vết thương … ”
“Bị mảnh đạn sượt qua thôi cả”
Tần Quảng Xuyên giải thích ngắn gọn như thể chuyện thương đã là việc thường tình
Vệ Thục Phân cúi mắt thoáng hiện vẻ xót xa nhẹ nhàng dựa mái tóc đen mượt chạm cằm
Cô gì nhưng hành động giống như rắc một nắm đường trắng lòng Tần Quảng Xuyên ngọt ngào xen lẫn ấm áp
Hương thơm nhè nhẹ quẩn quanh chóp mũi trong lòng mềm mại như một đám mây trái tim mới yên bắt đầu rối loạn
Tần Quảng Xuyên cắn răng cố kìm nén cơn bốc đồng đang rục rịch trong lòng
Mềm thơm ôm trong ngực mà thể động — chuyện còn khó nhịn hơn cả khi mai phục trong rừng làm xạ thủ suốt nhiều giờ nhúc nhích
Mãi đến khi thấy thở đều đều của Vệ Thục Phân mới nhẹ nhõm thở phào vươn tay vuốt góc chăn nhắm mắt
…
Vệ Thục Phân bưng ấm nước nóng bước phòng đúng lúc y tá đang thay thuốc cho Tần Quảng Xuyên
Cô khựng ngay cửa ngơ ngác tấm lưng vững chãi vòng eo thon gọn của — những đường cơ bắp rắn chắc rèn giũa qua năm tháng huấn luyện mạnh mẽ mang vẻ hoang dã khó tả
Dù đặt ba mươi năm vóc dáng và diện mạo của Tần Quảng Xuyên cũng thể khiến đám “tiểu thịt tươi” trong giới giải trí bái phục
“Vết thương mới thay thuốc hôm qua hôm nay chảy máu nữa Trung úy làm ơn chú ý tư thế ngủ một chút đừng đè lên vết thương”
Giọng trách móc của y tá kéo Vệ Thục Phân trở về thực tại
Đè lên vết thương
Cô thoáng sững chợt nhớ chuyện hai ngủ cạnh suốt đêm qua — chẳng lẽ là do cô tỳ làm đau
Tần Quảng Xuyên liếc sang gương mặt đỏ bừng xen lẫn hối của Vệ Thục Phân ánh mắt dịu dàng:
“Đè mạnh ”
Nghe tay cô khựng khi đang rót nước
Anh đang… an ủi
Y tá thay thuốc xong dặn dò thêm vài câu rời khỏi phòng
Tần Quảng Xuyên định kéo áo thì một đôi tay thon trắng đã vươn tới
Vệ Thục Phân lặng lẽ giúp cài từng chiếc khuy áo khẽ :
“Xin …”
Tần Quảng Xuyên nhíu mày:
“Từ lúc em đến giờ đã bao nhiêu lần xin ”
Ngừng một chút giọng trầm hơn một chút:
“Anh trách em ”
Vệ Thục Phân mím môi khi cài xong khuy cuối cùng lấy từ túi áo số tiền từng đưa cho
“Em đã trả Hứa Mặc ba trăm đồng còn dư bốn trăm bảy Ba trăm đó em sẽ sớm trả ”
Mặt Tần Quảng Xuyên lập tức đen liếc xuống đống tiền tay cô:
“Em vẫn ly hôn”
Vệ Thục Phân ngẩn vội vã giải thích:
“Không Em chỉ nghĩ… số tiền đó là đánh đổi bằng máu…”
“Đã là vợ chồng của cũng là của em”
Tần Quảng Xuyên cầm ly nước nóng lên uống một giọng kiên quyết
“Đừng chia em – nếu …”
Anh tiếp nhưng ánh mắt đã đủ khiến rùng
Vệ Thục Phân hết cách đành cụp mắt thu số tiền nhưng trong lòng vẫn nghĩ làm sẽ lén bù
Lúc một giọng ngọt như rót mật cắt ngang bầu khí yên ắng
“Quảng Xuyên ca…”
Vệ Thục Phân đầu — là Ngô Anh Ngọc
Cô mặc quân phục quàng khăn đỏ mắt sưng húp — rõ ràng đã cả buổi
Khi ánh mắt chạm Vệ Thục Phân trong tích tắc hiện lên một tia vặn vẹo cố gắng nặn một nụ méo mó còn khó coi hơn cả :
“Chị dâu về ”
Vệ Thục Phân tuy thích cô nhưng bề ngoài vẫn lịch sự gật đầu xem như chào hỏi
Ánh mắt Ngô Anh Ngọc như dán chặt lên Tần Quảng Xuyên ngập ngừng một hồi mới cất lời:
“Chị dâu cho em… vài câu riêng với Quảng Xuyên ca ”
24
Nghe trong lòng Vệ Thục Phân lập tức dâng lên một tia vui
Hôm qua còn lo lắng Tần Quảng Xuyên thật sự vương vấn Ngô Anh Ngọc ai ngờ mắng cho một trận giờ nghĩ mới thấy bản thân đúng là lo bò trắng răng
Còn Ngô Anh Ngọc thì cứ lặp lặp việc tự rước lấy bẽ bàng
Chưa kịp để Tần Quảng Xuyên lên tiếng Vệ Thục Phân đã thẳng thừng từ chối :
“Tôi thấy tiện lắm Quảng Xuyên đã kết hôn còn cô vẫn là thiếu nữ bệnh viện thì kẻ dễ đàm tiếu”
Cô ngừng một chút bổ sung thêm:
“Dù với Quảng Xuyên cũng ít lời tiếng chỉ sợ ảnh hưởng đến cô thôi Cô cũng đến tuổi gả chồng danh tiếng vẫn là quan trọng nhất”
Trước dáng vẻ đàng hoàng chuyện như dạy đời ánh mắt Tần Quảng Xuyên chợt lóe lên một tia sáng
Ngoài cái lần vài tháng Vệ Vĩ đến gây chuyện đây là lần thứ hai cô dám ngang nhiên đối chất với khác ngay mặt
Mặt Ngô Anh Ngọc đỏ bừng trắng bệch nhưng vì còn để ý hình tượng mặt Tần Quảng Xuyên cô đành cố vẻ rộng lượng:
“Chị dâu đừng hiểu lầm em chỉ là—”
Chưa hết câu đã thấy Vệ Thục Phân cầm viên thuốc bàn trực tiếp đưa cho Tần Quảng Xuyên
“Chậc…”
Cô liếc mắt làm bộ trách móc rút tay khỏi môi — nơi cô vô thức đặt viên thuốc :
“Người đang ở đây đấy đừng đắn Đợi khỏi bệnh cắn em chỗ nào chẳng ”
Câu mập mờ khiến mặt Ngô Anh Ngọc đỏ ửng như tôm luộc ngực cũng như bốc hỏa
Cô trừng mắt Vệ Thục Phân đầy ngại ngùng và hổ trong lòng thì đã sớm mắng chửi om sòm
là thứ đàn bà lẳng lơ Loại lời lẽ thế mà cũng cho
Tệ hơn nữa là Tần Quảng Xuyên còn hưởng ứng kiểu đó ánh mắt tràn đầy cưng chiều mà cô từng thấy qua Anh còn đưa tay nhéo má Vệ Thục Phân một cái
Cả hai cứ thế đùa giỡn như chốn
Ngô Anh Ngọc chịu nổi nữa bỏ
Nghe thấy tiếng bước chân xa dần Vệ Thục Phân lập tức định lùi
Tần Quảng Xuyên lập tức nhận ý định của cô nắm lấy tay cô kéo nhẹ khiến cô xuống ngay bên cạnh
“Lúc nãy em thật chứ”
Vệ Thục Phân giả ngơ:
“Em gì cơ”
“‘Đợi khỏi bệnh cắn em chỗ nào cũng ’”
Gặp ánh mắt sâu thẳm của cô đỏ mặt ngượng ngùng đưa tay sờ sống mũi:
“Em cố tình chọc tức cô thôi Ai bảo cô cứ bám dính lấy như biết điều…”
Tần Quảng Xuyên nhướn mày:
“Thế hôm qua em nên xông chứ đầu bỏ chạy”
Vệ Thục Phân bĩu môi lí nhí:
“Thì gì cả… Làm em biết mấy lời của cô làm lung lay …”
Chưa dứt lời một cảm giác ẩm nóng và nhồn nhột bất ngờ ập đến bên má
Cô giật trừng lớn mắt đàn ông mặt
Gì
Tần Quảng Xuyên … cắn má cô
Không đau chỉ như móng mèo gãi nhẹ trong tim ngứa ngáy đến khó chịu
Mặt Vệ Thục Phân vốn đã đỏ giờ thì nóng ran như thiêu lập tức bật dậy che má hét lên:
“Tần Quảng Xuyên Anh— là đồ lưu manh Thật sự coi em là cải thảo để gặm đấy ”
Tần Quảng Xuyên vẫn giữ dáng vẻ điềm tĩnh như thường nhưng ánh mắt ngoài cửa phòng
Vệ Thục Phân đầu theo — thân lập tức cứng đờ
Không biết từ khi nào Trình Viễn đã đó biểu cảm như thể chứng kiến một sự kiện làm đảo lộn cả thế giới quan
Cô hít một lạnh suýt nữa sặc đến ho khan
“Tôi… lấy nước…”
Vệ Thục Phân ôm chiếc ấm đầy nước cúi đầu chạy vụt ngoài
Tần Quảng Xuyên cúi mắt mím môi cất nụ về phía Trình Viễn:
“Xem đủ ”
Ánh mắt lạnh như băng khiến Trình Viễn run lên vội bước nhanh phòng nghiêm trang giơ tay chào:
“Trung úy”
Tần Quảng Xuyên chậm rãi :
“Ngày mai đến thôn Hoàng Lĩnh đón bà ngoại Thục Phân về đây”
25
Chiều hôm Trình Viễn đã đưa bà ngoại từ thôn Hoàng Lĩnh về khu nhà gia đình của đơn vị
Nhân lúc Tần Quảng Xuyên đang ngủ Vệ Thục Phân tranh thủ về nhà một chuyến
Mấy tháng về khu nhà gia đình vẫn gì thay đổi Mấy chị vợ lính ngoài sân làm việc trò chuyện rôm rả
Cô do dự nhưng vẫn bước nhanh về phía đó
Dù cũng chẳng tránh những lời bàn tán huống hồ bản thân cô cũng quen trốn cũng vô ích
Thế nhưng khi cảm nhận những ánh mắt đổ dồn về phía tim cô vẫn trầm xuống
Cô đã chuẩn tinh thần sẽ vài câu mỉa mai chua chát nào ngờ thứ vang lên là một tiếng gọi đầy hứng khởi:
“Thục Phân Ấy ầy ầy Gương mẫu trở về kìa”
Cô sững ngơ ngác những đồng loạt dậy phủi bụi tay từng mang theo nụ bước đến vây quanh
“Thục Phân cuối cùng em cũng Mọi đều nhớ em lắm đấy”
“Em xem mẹ chồng bắt nạt còn giúp quân cảnh bắt bọn trộm trong xưởng quân phục chịu bao nhiêu uất ức thế mà chẳng với ai một lời cứ thế bỏ luôn”
“Phải đó chuyện gì thì cứ bọn chị nhất định sẽ về phía em”
Họ mỗi một câu khiến Vệ Thục Phân kịp phản ứng
Theo lý những từng căm ghét đến tận xương tủy nên mắng cô te tua
“Đợi chút… Mấy chị gì thế”
Thấy cô vẫn còn ngơ ngác vợ của chính trị viên – chị Lý Văn Quyên lên tiếng giải thích:
“Sau khi em lâu đơn vị văn bản khen thưởng đặc biệt biểu dương em vì đã đóng góp cho xưởng quân phục Nếu Trung úy Tần chuyện bọn chị biết em từng chịu nhiều ấm ức đến Bị vu oan là dụ dỗ đàn ông còn đối phó với cha chẳng lương tâm nữa”
Nghe đến đây sắc mặt Vệ Thục Phân khựng
Văn bản khen thưởng
Là Tần Quảng Xuyên đã giúp cô rửa sạch danh tiếng
Nghĩ đến bà ngoại đang chờ nhà cô vội lời cảm ơn nhanh chóng lên lầu
Vừa bước phòng mùi thơm ngào ngạt đã lan khắp nơi
Bếp than đang đỏ lửa trong nồi cá kho sôi sùng sục bà ngoại thì đang lom khom lấy tro từ cửa gió của lò
Thấy cô về bà dậy hỏi ngay:
“Về Quảng Xuyên ”
Vệ Thục Phân chằm chằm nồi cá:
“Bà ơi cá ở ”
Bà ngoại mỉm :
“Nghe Quảng Xuyên thương khi đến đây bà nhờ Tiểu Trình chở cửa hàng mậu dịch mua con cá đem hầm lên bồi bổ cho nó”
Nhìn nụ hiền hậu khuôn mặt già nua lòng Vệ Thục Phân dâng lên một nỗi chua xót
Bà ngoại chẳng bao giờ nỡ tiêu tốn cho một xu mà đối với cô và Quảng Xuyên thì lúc nào cũng rộng lượng luôn dành phần nhất
Đang ngẩn bà cụ đã múc sẵn một bát canh:
“Nào con cũng uống chút ”
Vệ Thục Phân lắc đầu:
“Con đói Bà uống Để con nấu cơm lát nữa mang cho Quảng Xuyên”
Bà chịu uống cô đành dùng dằng dỗ mãi mới ép bà uống hai bát
Đang thái khoai tây bà :
“À đúng khi con rời hôm qua buổi chiều một đàn ông đến nhà ném một cục tiền lớn Bà đuổi theo trả mà chân cẳng yếu quá đuổi kịp”
Tay Vệ Thục Phân khựng :
“Đàn ông Trông thế nào ạ”
Bà ngoại cố nhớ :
“Khoảng ba mươi tuổi cao cao gầy gầy sắc mặt trông ”
Nghe đến đây trong lòng Vệ Thục Phân dâng lên một cảm giác bất an
Giống hệt đàn ông cô thấy trong văn phòng Hứa Mặc hôm đó
Làm gì chuyện tự nhiên tặng tiền công — chẳng lẽ định gài bẫy cô nhận hối lộ
Khi bà ngoại lấy tiền Vệ Thục Phân suýt chút nữa thì ngã ngửa
Cả một xấp dày lên tới năm nghìn đồng
Ngay cả ở kiếp cuộc đời cô cũng khốn khó đến mức từng thấy qua từng tiền
lúc từ nhà vang lên tiếng gọi của chị Lý Văn Quyên:
“Thục Phân Ba cô tới kìa”