Vết Bớt Trên Mặt Chị Tôi - Chương 3
17.
Đã muộn rồi, người xung quanh điên cuồng xúm tới.
Chỉ có tôi và một nam sinh đứng ngoài vòng vây.
Đó là Hứa Gia Mộc.
Học sinh xuất sắc Hứa Gia Mộc nho nhã lịch thiệp ngày thường trên trường giờ đây thoạt trông còn cuồng si hơn tất cả mọi người.
Chẳng qua, dường như thứ cậu ta muốn không phải tiền tài hay sự nghiệp, mà là Trần Văn Cảnh lấp lánh rực rỡ trong đám đông.
Khuôn mặt điển trai của Hứa Gia Mộc méo mó thành hình thù quái dị.
Cậu ta run rẩy hạ tay, lẩm bẩm:
“Không thể nào, Trần Văn Cảnh, sao cậu xứng?”
“Cậu từ chối tôi, lẽ ra phải bị giẫm dưới bùn lầy…”
“Dựa vào đâu… Trần Văn Cảnh… Dựa vào đâu mà cậu dám từ chối tôi…”
Nghe đến đây, tôi không nén nổi nước mắt nữa, đi tới tát Hứa Gia Mộc một phát.
Tôi từng thấy chị tôi không được vui mấy vào tối trước ngày chị ấy bị vu oan hãm hại.
Tôi hỏi chị sao thế.
Chị ấy chỉ chầm chậm lắc đầu, không chịu nói với tôi.
Bây giờ tôi biết rồi.
Hai mắt Hứa Gia Mộc tối đen, nhìn tôi với gương mặt vô cảm.
“Đồ lừa đảo, sao cậu lại hãm hại chị tôi!?”
Hứa Gia Mộc cười khẽ:
“Ai mượn con nhỏ thấp hèn Trần Văn Cảnh dám từ chối tôi.”
“Tôi nhìn cái mặt kia của cậu ta thôi là đã buồn nôn rồi. Tôi mà không bố thí chút tình yêu thì ai sẽ chịu thích cậu ta chứ.”
18.
“Nhưng tôi đâu ngờ, một người đừng đau khổ đến thế. giờ lại có thể tự tin như vậy…”
“Chẳng qua, tôi vẫn thích Trần Văn Cảnh hèn mọn đến cùng cực kia. Ha ha.”
“Chứng kiến dáng vẻ đau khổ của cậu ta… coi bộ rất tuyệt.”
Nam sinh cười to hơn nữa, mặt mày càng thêm dữ tợn.
Tôi phẫn nộ tới đỉnh điểm.
Dựa vào đâu, chỉ vì cái thứ gọi là “thích” của cậu ta mà chị tôi phải ném cả tính mạng của mình vào?
Vì sao thích một người lại phải bịa đặt về người ta?
Tôi hết nhịn nổi, tiến lên chực đánh cậu ta, lại bị Hứa Gia Mộc hất tay đẩy ngã.
“Đủ rồi, Trần Thù Cảnh, đừng ép tôi đánh con gái.”
Đám đông đột ngột yên ắng.
Chị tôi – Trần Văn Cảnh nhẹ nhàng đi tới.
Hứa Gia Mộc nhìn chị đắm đuối.
Chị tôi nâng cây quạt thêu hoa lên, che đôi môi đỏ, một lần nữa híp mắt, nở nụ cười:
“Trái lại… quên mất cậu rồi.”
Hứa Gia Mộc ngơ ngác trước lời nói và nụ cười ấy.
Cậu ta đứng như trời trồng tại chỗ. Chị tôi thì thầm một câu nhẹ tênh bên tai cậu ta.
Lần này, cuối cùng tôi cũng nghe thấy:
“Cậu sẽ được như mong ước…”
19.
Nghe xong, Hứa Gia Mộc lập tức trở nên cuồng si.
Cậu ta chạy ra khỏi sảnh lớn khách sạn, cười to mãi không ngớt miệng.
Chị tôi đỡ tôi dậy, chẳng nói chẳng rằng.
Chị ấy tiếp tục đi chúc phúc những người họ hàng kia.
Một bữa tiệc sinh nhật náo nhiệt.
Dự án bố tôi mới đầu tư đem về tin tốt.
Dáng dấp béo lên do ăn nhiều của mẹ tôi dạo gần đây lại thon thả về trạng thái lay động lòng người, khiến bố tôi cũng phải nhìn không chớp mắt.
Mãi đến khi trà xanh kia ước mình được làm mối tình đầu, cô ta mới câu được hồn ông ta về.
Ngợp trong huy hoàng.
Tôi nhìn dáng vẻ điên cuồng của những người vừa lạ vừa quen này, cõi lòng lạnh giá đến thấu xương.
Trần Văn Cảnh hiện tại… sao mà là chị tôi được?
20.
Tiếng chuông 12 giờ đêm được gõ vang.
Mọi thứ đã thay đổi.
21.
Người phát hiện vấn đề sớm nhất chính là mẹ tôi.
Vào ban đêm, bà ta giảm từ năm mươi cân xuống còn bốn mươi cân.
Trong bóng tối, mẹ tôi còn mừng thầm, chuẩn bị hóa trang thành dáng vẻ ốm yếu để thu hút sự yêu thích của bố tôi.
Thế nhưng bà ta chưa từng ngờ, hôm sau bà ta đã giảm thẳng xuống ba mươi lăm cân.
Chỉ còn lại khung xương, da bọc xương.
Mẹ tôi sợ hãi đi tìm chị tôi, lại không nhận được bất kỳ lời hồi đáp nào.
Bà ta tìm toàn bộ bác sĩ vẫn không nghĩ ra phương pháp giải quyết.
Mẹ tôi bắt đầu sợ hãi.
Đành phải liều mạng ăn đủ loại đồ ăn giúp tăng cân như giò heo lớn, thịt bò tảng ngấy mỡ đến phát tởm.
Liều mạng rót từng chai thuốc kích thích vào miệng.
Không ngơi nghỉ phút giây nào, thậm chí lúc ngủ cũng phải ăn uống.
Mẹ tôi trở nên vừa gầy vừa xấu, còn gặp rủi ro có thể tử vong bất cứ lúc nào.
Bà ta điên rồi.
22.
Bố tôi bị mẹ tôi cắn một phát, phải chạy ra khỏi nhà, miệng hùng hổ mắng chửi.
Những lời tục tĩu từng dùng để mắng chị tôi lại lần nữa được trút lên một người phụ nữ khác.
Để an ủi tâm hồn tổn thương của mình, bố tôi tìm tiếp thêm một ngôi sao nhỏ trẻ trung xinh đẹp.
Tuy nhiên, khi chuẩn bị sử dụng bao cao su dày kiểu cũ mua theo lô lúc trước, bố tôi bỗng ngất xỉu.
Đưa đến bệnh viện thì hồi phục.
Tới lúc bò dậy, được ngôi sao trẻ dẫn đi mua bao cao su, ông ta lại đau khắp mình mẩy đến ngất xỉu.
Chọc cho ngôi sao trẻ nổi giận đi luôn.
Còn nói kỹ thuật diễn xuất của mình vẫn thua sếp Trần, chi bằng sếp Trần hãy debut luôn.
Sau lần đó, bố tôi phát hiện chỉ cần tiêu tiền là toàn thân sẽ đau đớn.
Đau đến tận cốt tủy, đau thấu tim.
Chẳng qua, không biết cơn đau ấy có sánh bằng một phần nghìn nỗi đớn đau chị tôi phải chịu khi bị ông ta ép cho phải nhảy hồ.
Bố tôi chỉ biết nhìn số dư tài khoản càng ngày càng nhiều mà không dám tiêu một đồng nào.
Ông ta nằm trong phòng ICU suốt ngày, trở thành Grandet đích thực.
23.
Trần Kiệt ích kỷ và vô cảm tới tột cùng.
So với bố mẹ ruột, cậu ta còn quan tâm tới việc thi cử của mình hơn.
Vào lần thứ một trăm mẹ tôi gọi cho nó, nó nói:
“Mẹ, đừng gọi con nữa.”
“Chẳng phải chỉ là gầy nhanh thôi sao, mẹ sợ gì chứ? Bên ngoài có không biết bao nhiêu người phụ nữ ước mà chẳng được kia kìa.”
“Con trai mẹ còn đang chuẩn bị thi, thi đỗ là sẽ được ra nước ngoài.”
Nói xong, Trần Kiệt kết thúc luôn cuộc gọi với mẹ tôi.
Tôi bưng trà nóng, bị bà ta đẩy ngã xuống đất.
Tôi biết bà ta đang lấy tôi ra để giải tỏa.
Giờ đây, bà ta ăn uống mọi lúc mọi nơi, không thì sẽ giảm xuống dưới hai mươi hai cân.
Nếu vậy thì bà ta hết cứu thật rồi.
Bà ta phẫn nộ gào thét, nhưng đồ ăn chất trong miệng bà ta nhiều đến nỗi tôi không nghe được bà ta nói gì.
Nước mắt vẩn đục nhỏ giọt xuống nền nhà bẩn thỉu.
Hiện giờ, trong căn biệt thự to lớn này của chúng tôi, không còn ai để sai quét dọn nữa.
Dẫu sao, cả căn nhà này cũng là thành quả bố tôi giành được nhờ cầu nguyện.
Lấy được kiểu gì thì phải trả về gấp đôi kiểu đấy.
24.
Mảnh sứ bị đập vỡ cắt qua tay tôi.
Tôi đi đến bên cái hồ kia.
Chị tôi đang vui vẻ ngâm nga, cho cá Koi ăn.
m điệu rất êm ái, tôi chưa từng được nghe.
Hình như là điệu hát dân gian thời dân quốc.
Trần Văn Cảnh không hề biết hát nó.
Tôi đặt tay vào trong hồ, có một con cá Koi nhỏ đuôi mảnh dẻ nhẹ nhàng hôn lên.
Tôi cất lời:
“Đây chính là những điều chị muốn sao?”
Nụ cười tươi vui sướng lộ ra trên gương mặt diễm lệ của chị tôi.
“Ha ha ha, sao thế được. Mọi thứ… chỉ mới bắt đầu.”
“Trần Thù Cảnh, ở chỗ em có đồ của chị nhỉ?”
Tôi ngơ ngác nhìn chị ấy.
Thấy tôi chẳng nói chẳng rằng, chị tôi quay lưng rời đi.
Ở một bàn tay khác của tôi, con mắt kia chầm chậm biến thành màu đỏ đen.
Chỉ cần nhìn thôi, nó đã như muốn hút linh hồn tôi.
25.
Cuối cùng, mẹ tôi vẫn điên rồi.
Nhà vốn đã không có tiền, bởi Trần Kiệt nói chỉ cần mình đạt hạng nhất kỳ thi lần này là sẽ lấy được tiền thưởng, mẹ tôi đã nhân lúc ba tôi không chú ý, trộm tiền cho nó.
Hiện giờ, Trần Kiệt ngất xỉu ngay lúc bước vào trường thi, mê man không tỉnh.
Dù giáo viên cho cơ hội thứ hai, nó vẫn ngất.
Người giáo viên vốn đang xem trọng nó, coi nó là hạt giống thi đua đi tới nhà tôi, chỉ biết thở dài sau khi chứng kiến hoàn cảnh gia đình tôi.
“Có lẽ con trẻ chịu áp lực lớn quá. Phụ huynh nhà mình vẫn cần phải để em ấy được thư giãn.”
Sau đó, thầy ấy đi ra cổng biệt thự, rùng mình một cái.
“Người giàu đúng là trâu bò mà, sang Thu rồi còn mở điều hòa.”
26.
Trần Kiệt không tin vào số phận.
Nó tiếp tục tới trước rồi lại bị khiêng về.
Do đó, chị tôi ngồi bên cửa sổ tầng 4, cười đến sắp ngã xuống.
Tôi đang cầm điện thoại thì nhận được tin nhắn từ bạn bàn trước.
Sau khi về trường, trên mặt Hứa Gia Mộc luôn thấp thoáng vẻ điên khùng, liên tục lẩm bẩm nói rằng bên cạnh mình có một nữ sinh.
Còn đột ngột nổi điên tại tiết Toán, đứng dậy la lớn:
“Văn Cảnh! Cậu không rời xa tôi được đâu!”
“Tôi sai rồi, tôi không nên vu oan hãm hại cậu gian lận.”
“Nhưng tôi yêu cậu mà!”
Tuôn ra một tràng xong, ngay trước mặt mọi người, Hứa Gia Mộc xông tới hồ nhân tạo dưới sân trường.
Được cứu lên lại nhảy tiếp.
Lúc bị kìm kẹp còn điên cuồng la lớn:
“Tôi nhảy ngay đây! Văn Cảnh, cậu hãy yên tâm! Tôi chắc chắn sẽ nhảy! Tôi muốn ở bên cậu!”
Cuối cùng, do liên tục có hai học sinh nhảy hồ, nhà trường đã cho lấp hồ nhân tạo ngay trong đêm.
Sáng sớm, tôi bước qua cổng trường đã thấy Hứa Gia Mộc còn đang mặc đồng phục bệnh nhân mặt mũi trắng bệch, liều mạng đâm đầu vào vị trí hồ nhân tạo.
Va đập đến vỡ đầu chảy máu.
Khương Thượng bên cạnh nói:
“Không phải bị ma ám đấy chứ? Đáng thương quá.”
Tôi nhìn thoáng qua, lạnh nhạt quay lưng đi:
“Đáng đời.”