Vật Hoàn Chủ Cũ - Chương 1
1
Hôm nay là một ngày trọng đại của thiên giới.
Minh Hoa tụ tập đám đông trước cổng tiên môn, muốn móc tiên tuỷ khỏi người ta.
Các vị thần tụ họp đông đủ, xì xào bàn tán vì sao Minh Hoa lại làm khó một cô gái phàm trần.
Có người lạnh giọng nói:
“Vì nàng ta trộm tiên tuỷ của Minh Hoa.”
“Một phàm nhân, lại ham muốn thứ không thuộc về mình, đúng là không biết sống chết.”
Vài hôm trước ta tình cờ gặp Minh Hoa, còn chưa kịp nói câu nào thì một luồng sáng lao thẳng vào người ta.
Sau đó, tiên tuỷ của Minh Hoa chẳng hiểu sao lại chui vào cơ thể ta.
Thế là mới có màn kịch móc tiên tuỷ hôm nay.
“Nhưng đã làm mấy lần rồi, sao tiên tuỷ vẫn chưa ra? Như thể nó đã bám rễ trong người nàng ta vậy.”
“Hừ, đúng là trò ma quỷ…”
Giữa những tiếng bàn tán, ta co người nằm trên đài, máu me đầy mình.
Tuyệt vọng ngước nhìn người đàn ông ngồi trên cao.
Hắn là chồng ta – Nhạc Lam.
Cũng là chiến thần nổi tiếng của thiên giới.
Lúc này, hắn chỉ lặng lẽ cụp mắt, không nói gì, mân mê chuỗi hạt đậu đỏ ta tặng.
Chúng thần đều nghĩ sau hôm nay, Nhạc Lam chắc chắn sẽ không tha cho Minh Hoa.
Nhưng bọn họ không biết, chính Nhạc Lam là người đích thân đề xuất hình phạt hôm nay.
2
Tiên tuỷ vẫn chưa lấy ra được.
Ta đã chết đi sống lại mấy lần, nha hoàn thân cận lao tới đỡ ta dậy, khóc đến sưng cả mắt:
“Vân Thư tiểu thư, người đi cầu xin Thần Quân đi… bọn họ sẽ đánh chết người mất thôi.”
Khoé môi ta đọng lại chút chua xót.
Không phải ta không muốn cầu xin Nhạc Lam.
Mà là hắn không chịu tin ta.
Ngay khi tiên tuỷ vô cớ xông vào cơ thể ta, ta đã giải thích với hắn.
Nhạc Lam khi đó nhẹ nhàng vuốt ve lông mày ta, nói: “Thư à, làm sai thì phải chịu phạt, đó là quy tắc của thiên giới. Ngày nàng theo ta về đây, ta đã nói như vậy.”
Hắn kiên nhẫn lau sạch bùn đất trên mặt ta.
Không nói thêm một lời nào.
Ta biết, hắn sẽ không giúp ta.
Hắn là Thần Quân.
Tất nhiên phải giữ gìn công lý cho thiên hạ.
Ta không nên làm phiền hắn.
Nhưng đêm đó, ta vô tình chứng kiến Nhạc Lam và Minh Hoa cãi nhau.
Họ giống hệt một cặp tình nhân cũ gặp lại, đầy oán hận.
Minh Hoa mắt đỏ hoe, vừa khóc vừa nói: “Nhạc Lam, chàng biết rõ mà, nếu mất tiên tuỷ, ta sẽ chết…”
Nhạc Lam lạnh lùng cười khẩy: “Năm xưa nàng đâm ta một nhát, đã từng nghĩ ta cũng có thể chết chưa?”
Ta nấp ở một góc, thấy gương mặt Minh Hoa thoáng vẻ sững sờ.
“Vậy nên chàng mới đưa một cô gái phàm trần về, dung túng nàng ta trộm tiên tuỷ của ta, chỉ để trả thù sao?”
Nhạc Lam lạnh nhạt đáp: “Nàng không xứng để ta phải làm vậy.”
“Nhạc Lam, năm xưa ta có nỗi khổ tâm, ta—”
“Đủ rồi.”
Nhạc Lam đột ngột cắt lời nàng ta, khoé môi hiện lên nét giễu cợt: “Nếu chỉ vì tiên tuỷ, nàng cứ trói Vân Thư lại, tự tay móc ra là được. Không cần lôi mấy chuyện cũ rích đó ra với ta.”
Minh Hoa vừa cười vừa khóc: “Nhạc Lam, chàng vẫn bảo vệ nàng ta—”
Nhạc Lam bóp chặt cổ Minh Hoa, giọng bình thản đến rợn người: “Ta đích thân giám sát việc hành hình, thần nữ hài lòng chưa? Nói thêm câu nào nữa, ta sẽ bóp chết cô.”
Hôm đó, Minh Hoa thất thần bỏ đi.
Nhạc Lam ngồi bên giường ta, dịu dàng vuốt ve gương mặt ta: “Thư à, yên tâm đi, chỉ đau một chút thôi, sẽ qua nhanh thôi.”
Lúc ấy ta mới nhận ra, vị Thần Quân cao cao tại thượng này không cho phép Minh Hoa hiểu lầm hắn dù chỉ một chút.
Hắn nóng lòng chứng minh sự trong sạch bằng cách này.
Công lý, chính nghĩa gì chứ?
Tình nghĩa vợ chồng bao năm cũng chỉ là công cụ để Nhạc Lam chọc tức Minh Hoa mà thôi.
3
Hình phạt móc xương kéo dài từ sáng đến tận hoàng hôn.
Không ai ngờ được chuyện lại diễn ra lâu như vậy.
Tiên tuỷ như mọc rễ trong cơ thể ta, không chỉ người móc phải chật vật, mà ta cũng đau đớn đến mức sống không bằng chết, như thể bị xé toạc máu thịt.
Ta đau đến ngất lịm, lúc mở mắt ra đã thấy mình nằm trong phòng.
Chân ta gãy rồi, từ đầu gối trở xuống hoàn toàn không còn cảm giác.
Nhạc Lam ngồi bên giường, tay cầm bát thuốc còn ấm, khẽ khuấy đều.
Chúng thần trên thiên giới đều nói Nhạc Lam đối xử với một người phàm như ta cực kỳ tốt.
Việc gì liên quan đến ta, hắn đều tự tay lo liệu.
Ngay cả chuyện ta trộm tiên tuỷ, hắn cũng mắt nhắm mắt mở, không để Minh Hoa lấy mạng ta.
Nhưng giờ ta không thể đứng dậy nổi nữa.
Ta nắm chặt tay hắn, khóc không ngừng.
“Chẳng phải chàng nói, chỉ đau một chút thôi sao? Còn chân ta thì sao—”
Nhạc Lam bình thản nhìn ta, “Thư à, nàng thật sự không trộm à?”
Câu nói đó như một lưỡi dao sắc bén, cứa thẳng vào tim ta.
Ta nghẹn lại, lời giải thích bị chặn nơi cổ họng, đầu óc chợt choáng váng—hắn… vừa nói gì?
Hắn đưa muỗng thuốc đến sát môi ta, giọng dịu dàng: “Chẳng lẽ tiên tuỷ tự dưng chui vào người nàng à? Đã được lợi rồi thì ngoan ngoãn chút đi.”
Ta lặng người vài giây, rồi bất chợt hất đổ bát thuốc.
Thuốc bắn tung toé, làm bẩn cả áo hắn.
Hắn nhíu mày trách: “Thư à, nàng lại làm loạn gì nữa?”
Nước mắt ta cuối cùng cũng không kiềm được mà rơi xuống, “ta muốn quay về.”
“Về đâu?”
“Cầu Nại Hà…”
Năm đó, khi Nhạc Lam xuống trần độ kiếp, dùng thân phận phàm nhân Nhạc Thanh Lam, từng hứa với ta một đời một kiếp.
Nhưng vì hắn là thần quân trên trời, sau khi thành thân với ta, ta liền không thể luân hồi qua kiếp khác.
Ta chỉ là một linh hồn lang thang, không nơi nương tựa, phải sống nhặt rác bên cầu Nại Hà.
Cho đến khi Nhạc Lam tìm thấy ta, đưa ta về chín tầng trời.
Khi ấy ta mới biết hắn là thần quân trên thiên giới.
Phòng yên ắng đến đáng sợ.
Nghe ta nói xong, Nhạc Lam nhẫn nại hỏi lại: “Ngay cả luân hồi cũng không thể, rời khỏi ta rồi nàng còn đi đâu được?”
Ta nghẹn lời, không biết phải đáp lại thế nào.
Đúng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào.
Một nữ tiên áo quần lấm lem lao vào, khóc không ra hơi: “Nếu đế quân còn thương thần nữ, xin người đi nhìn nàng lần cuối!”
Nhạc Lam ngước mắt, hờ hững nói: “Sao, cuối cùng cũng sắp chết rồi à? Đáng mừng thật.”
Nữ tiên hai mắt đỏ hoe, từng chữ như đẫm máu: “Năm đó thần nữ vì cứu người, bị ma quân khống chế, lỡ tay đâm người một kiếm. Sau này, cũng vì cứu người mà suýt tan hồn nát vía. Tiên tuỷ là hy vọng sống cuối cùng của nàng ấy…”
Nét cười giễu cợt trên môi Nhạc Lam dần tan đi: “Ngươi nói gì?”
Nữ tiên cười buồn, “Người không biết sao? Giờ mạng sống của thần nữ, hoàn toàn nhờ vào phần tiên tuỷ đó.”
“Thế mà người lại dung túng một phàm nhân hèn mọn cướp đi tiên tuỷ của nàng ấy! Nàng chỉ còn cách chờ chết!”
Tay Nhạc Lam đang nắm lấy tay ta khẽ run, mạch máu nổi rõ.
“Nàng ấy đâu?”
Nữ tiên lảo đảo đứng dậy: “Người đi theo ta…”
Chưa dứt lời, Nhạc Lam đã buông ta ra, quay đầu bỏ đi, không hề nhìn lại.
Mà lúc này, bát thuốc trong miệng ta bỗng trở nên đắng chát đến không nuốt nổi.
4
Ta đã không gặp Nhạc Lam mười mấy ngày.
Trong khoảng thời gian này, tin tức truyền khắp thiên giới.
Đế quân Nhạc Lam và thần nữ Minh Hoa hoá giải hiềm khích.
Đế quân ở lại các của thần nữ qua đêm, trở thành câu chuyện đẹp được người người ca tụng.
Có lẽ ngày thành hôn cũng sắp tới rồi.
Người bên cạnh Nhạc Lam thấy ta đáng thương vì gãy chân, bèn làm cho ta một chiếc nạng, miễn cưỡng có thể chống để ra ngoài phơi nắng.
Hôm đó, ta cố gắng lắm mới vừa ngồi vững trước cửa, thì có người chặn mất đường đi.
Chiếc nạng bị một luồng pháp thuật đánh bay, văng ra rất xa.
Ta ngã nhào xuống đất, chật vật đối diện ánh mắt đầy ý cười của Minh Hoa.
Giữa tiết xuân, nàng mặc váy đỏ lựu như đoá phù dung nở rộ, rực rỡ chói mắt.
Nữ tiên bên cạnh nàng bật cười: “Loại tay chân không sạch sẽ như ngươi, lấy tư cách gì mà xuất hiện trước mặt thần nữ?”
Minh Hoa giẫm lên chân ta, mạnh mẽ xoay một vòng: “Hay là giờ phế luôn ngươi nhé?”
Hai má Minh Hoa ửng hồng, nàng dịu giọng nói: “Không cần vội, Nhạc Lam thương ta, sẽ tự ra tay thôi.”
“Người nông cạn cứ tưởng trộm được một món là thắng.”
“Không biết rằng, sự hối hận của đàn ông mới là vũ khí lợi hại nhất.”
Nàng khẽ ngước mắt, trên mặt thoáng vẻ đắc ý, cười nói với ta: “Đúng không, Vân Thư cô nương?”
Thấy ta đau đến toát mồ hôi lạnh, Minh Hoa vô cùng hài lòng.
“Nói ngươi biết vì sao mỗi ngày Nhạc Lam đều đích thân đút thuốc cho ngươi uống không?”
“Là để tiện lấy lại tiên cốt cho ta đấy.”
“Người từng uống thuốc sẽ phát ra mùi thịt rất nồng. Khi bị ném vào Quỷ Vực, lũ ác quỷ sẽ ùa đến, ăn sạch máu thịt. Đến lúc ấy, xương cốt tự nhiên sẽ lộ ra.”
Minh Hoa đối diện ánh mắt hoảng loạn của ta, tâm trạng dường như rất tốt: “Xem ra Nhạc Lam chưa kể cho ngươi nhỉ. Hắn đúng là mềm lòng, không nỡ để ngươi sợ hãi. Nhưng đợi sau khi ta và hắn thành thân, sớm muộn gì cũng sẽ ném ngươi vào đó thôi.”
Sau khi Minh Hoa rời đi, ta cuộn người trên đất, đau đớn đến mức ngất lịm.
Đêm đó ta mơ một giấc mộng.
Mộng thấy những ngày chúng ta còn ở nhân gian.
Khi ấy hắn không phải Nhạc Lam đế quân, mà là Nhạc Thanh Lam.
Thanh mai trúc mã của ta.
Năm hai mươi hai tuổi, Nhạc Thanh Lam ngồi vắt vẻo trên tường trắng, lười biếng nhướng mày nhìn ta: “Vân Thư, tháng sau có ngày lành, ta mang sính lễ đến hỏi cưới. Nhớ phải mở cửa đấy nhé.”
Năm hai mươi ba tuổi, sau khi thành thân, hắn ép ta vào tảng đá bên hồ Thái, nơi đuôi mắt còn vương đỏ vì say mê: “Thích phu quân nàng đến thế, thì nhớ rõ, kiếp sau cũng phải gả lần nữa.”
Trong giấc mơ, ta nhìn lại cả cuộc đời chúng ta.
Hình ảnh cuối cùng dừng lại ở khoảnh khắc Nhạc Thanh Lam bị vạn tiễn xuyên tim trong loạn quân.
Ta choàng tỉnh dậy, nước mắt đã tràn mặt.
Người ta yêu – Nhạc Thanh Lam, đã chết trong cuộc phản loạn ở nhân gian năm ấy.
Hắn không phải là Nhạc Lam đế quân của bây giờ.
Hiểu được điều này, tương lai phải đi thế nào… ta cũng đã biết rồi.