Văn Ngọc - Chương 5
20
Tối về nhà, tôi ngồi thoa dầu thuốc cho đầu gối của Văn Tranh.
Tôi trách anh:
“Sao lại tự đi nói với ba mẹ là lỗi của anh? Bắt quỳ thì anh cũng thật sự quỳ suốt cả đêm luôn à?”
Văn Tranh dịu dàng nhìn tôi, tay vuốt nhẹ tóc tôi:
“Ba mẹ cũng chỉ làm bộ cho người ngoài xem thôi mà.”
Tôi cố tình mạnh tay một chút, nghe thấy anh hít một hơi lạnh, khẽ rên:
“Đau… em gái à…”
Đáng đời.
Quỳ tượng trưng một chút là được rồi, mà anh thật sự quỳ hết một đêm.
Giọng nói trầm thấp của Văn Tranh tràn đầy ý cười:
“Xót rồi à?”
Anh khẽ véo vành tai tôi:
“Thật sự… không cho Nguyễn Thanh ra mặt giải thích sao?”
Tôi lắc đầu.
Văn Tranh đã tìm thấy Nguyễn Thanh.
Cô ấy đang học thạc sĩ ở Đức.
Lúc nhìn thấy Nguyễn Thanh giữa đường phố Munich, mảnh ký ức cuối cùng trong đầu tôi cũng được lấp đầy.
Tôi không bước đến.
Chỉ nhẹ nhàng kéo tay Văn Tranh:
“Chúng ta về thôi.”
Ánh mắt Văn Tranh lướt qua Nguyễn Thanh một chút, rồi nắm chặt tay tôi hơn.
Tôi tiếp tục bôi dầu cho đầu gối anh:
“Vài hôm nữa sẽ có thông báo chính thức. Bảo phòng pháp chế kiện mấy đứa tung tin bịa đặt ấy. Dù gì em cũng không phải người nổi tiếng, chờ vài hôm nữa mạng xã hội sẽ quên hết thôi.”
Văn Tranh không nói gì thêm, chỉ khẽ “ừ” một tiếng.
Anh vòng tay mạnh mẽ ôm tôi vào lòng, để tôi ngồi lên đùi anh, mặt dày vô liêm sỉ mà nói:
“Tối nay anh không cử động nổi nữa, phải để em vất vả rồi… em gái à…”
……
Bình luận sôi trào:
【Có gì mà gói ssssvip tụi tôi không được xem cơ chứ!!!】
【Nữ phụ làm bao nhiêu chuyện ác vậy mà kết cục lại nhẹ nhàng thế này á?!】
【Tôi muốn xem bệnh kiều tiểu cẩu nhốt nữ phụ xấu xa vào phòng tối!!!】
【Còn Nguyễn Thanh rốt cuộc thì sao?! Tôi chỉ muốn biết mỗi chuyện đó thôi!!】
21
Thông cáo chính thức được công bố: sau quá trình điều tra toàn diện, tôi không có bất kỳ hành vi vi phạm pháp luật nào.
Bộ phận pháp chế đã gửi thư cảnh cáo cho mấy kẻ tung tin ác liệt nhất.
Độ nóng của vụ việc bị giảm xuống liên tục.
Ngay sau đó, một loạt scandal còn “sốc” hơn đã xuất hiện, thu hút toàn bộ sự chú ý của cư dân mạng.
Văn Tranh cũng nhanh chóng lôi ra được gián điệp thương mại trong nội bộ công ty.
Sau khi chốt xong vài hợp đồng lớn, mọi thứ dường như đã trở lại yên bình.
Dưới sự đè ép rõ ràng và ngấm ngầm từ Văn Tranh, các doanh nghiệp dưới tay Tạ Duy Chỉ dần chao đảo, rơi vào thế yếu.
Chẳng bao lâu sau, trong cuộc tranh quyền thừa kế, hắn đã bị đá văng.
Bị “điều” sang Nam Phi để phát triển thị trường nước ngoài.
Thật ra là bị lưu đày.
Bị nắng châu Phi thiêu đến mức đen nhẻm như than.
Tôi không tin ai bị cháy nắng đến thế rồi mà vẫn còn rảnh để làm bệnh kiều u ám bí ẩn nữa đâu.
Tôi chính thức vào làm tại công ty, bắt đầu tiếp xúc với mọi hạng mục công việc.
Tạ Duy Chỉ vẫn không chịu buông tha.
Trong buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới mà tôi chủ trì, hắn đã cài phóng viên giả mạo.
Người đó đứng lên đặt câu hỏi:
“Xin hỏi, có đúng là hồi đại học cô từng dán ảnh nhạy cảm của tình địch lên bảng thông báo không?”
Tôi vẫn giữ nguyên nụ cười, liếc mắt ra hiệu cho đội an ninh.
Khi họ đang tiến về phía phóng viên gây chuyện, một giọng nói dịu dàng vang lên:
“Không đúng.”
Ống kính livestream tức khắc lia về phía người vừa lên tiếng.
Giọng cô ấy không lớn, nhưng cực kỳ rõ ràng và kiên định, vang lên khắp cả hội trường.
Cô ấy đứng giữa đám đông, ngẩng đầu nhìn tôi trên sân khấu, mỉm cười, rồi nhắc lại một lần nữa:
“Không đúng sự thật.”
Là Nguyễn Thanh.
22
Nguyễn Thanh mở livestream.
Chỉ trong tích tắc, hàng chục nghìn người tràn vào phòng xem.
Cô giới thiệu ngắn gọn về tình hình hiện tại của mình:
Đang học cao học ngành kỹ thuật tại Đại học Công nghệ Munich, nuôi một con mèo, một con chó… và có một người yêu.
Phía sau, một anh chàng tóc vàng mắt xanh cực kỳ đẹp trai ngượng ngùng giơ tay chào trước ống kính.
Cơ bắp vai và cổ gợi cảm muốn xỉu.
【Ủa sao nữ chính lại đang yêu ở nước ngoài vậy trời?? Cốt truyện vỡ rồi! Nhưng mà… bả sống ngon ghê…】
【Tôi còn đang bốc phốt mà nữ chính đã hôn trai Tây rồi.】
【Bạn trai chị ấy ngực to thật, mà nhắc đến to thì…】
【To thật đó. Rất rất to.】
【Hu hu hu nữ chính không bị ngược gì hết, còn có mèo có chó, đúng là hạnh phúc trọn gói.】
Nguyễn Thanh chớp đôi mắt hạnh long lanh trắng đen rõ ràng, gò má ửng đỏ.
Giọng cô vẫn ngọt lịm, mềm nhũn — đúng cái kiểu tôi ghét nhất từ trước đến giờ.
Tôi ngồi tựa vào lòng Văn Tranh, vừa xem livestream vừa liếc anh ấy đầy nghi ngờ.
Xem thử có dấu hiệu nào cho thấy anh bị “tác động bởi cốt truyện” không, kiểu như đột nhiên say đắm Nguyễn Thanh chẳng hạn.
Tôi hỏi:
“Anh có nhớ… anh từng gặp Nguyễn Thanh không?”
Văn Tranh liếc một cái rồi đáp gọn lỏn:
“Không có ấn tượng.”
Lạ thật… sao Văn Tranh hoàn toàn miễn nhiễm với kịch bản thế nhỉ?
Nguyễn Thanh tiếp tục trình bày rành mạch trong livestream.
Cô kể lại nguồn gốc mấy bức ảnh năm xưa.
Cha cô là một kẻ nghiện cờ bạc không thể cứu vãn, lúc thua tiền sẽ dùng mấy tấm ảnh chụp lén cô để đem đổi nợ cho bọn biến thái.
May là sau này ông ta bị bắt vì đánh bạc, bị phán vài năm tù.
Nguyễn Thanh học hành điên cuồng, từ một ngôi làng nhỏ leo được lên đại học cách nhà hàng ngàn cây số.
Cô không né tránh việc tôi từng ghét cô.
Bởi vì… quả thật tôi từng ghét rất rõ ràng.
Nguyễn Thanh nhoẻn cười rạng rỡ:
“Thật ra, được Văn Ngọc coi là đối thủ — suốt một thời gian dài, tôi cảm thấy vinh hạnh lắm.”
Lần đó khi bị cha tìm tới, nỗi sợ từ bé nhấn chìm cô hoàn toàn. Nhưng cô đã dốc hết sức để hất tay ông ta ra, chạy một mạch về ký túc xá.
Cô khóc vài ngày giữa bóng tối vừa trỗi dậy, rồi run rẩy bước ra khỏi phòng.
Nhưng không hiểu sao… cha cô biến mất.
Tôi cảm nhận được ánh mắt Văn Tranh đang nhìn xuống mình, anh ho nhẹ một tiếng, tỏ ra hơi lúng túng:
“À… chuyện nhỏ thôi.”
Hóa ra hôm tôi chạy bộ buổi tối, đã thấy mấy tấm ảnh đó bị dán trên bảng thông báo.
Cả trường đều biết tôi và Nguyễn Thanh không đội trời chung. Nếu bị hiểu nhầm thì sao?
Tôi không đời nào chấp nhận bị vu cái tội hạ đẳng như vậy.
Thế là tôi lén gỡ hết đống ảnh kia xuống đốt sạch, rồi tiện tay báo cảnh sát.
Văn Tranh đan mười ngón tay vào tay tôi, nhẹ nhàng hôn lên trán tôi.
Hê hê. Anh ấy không yêu Nguyễn Thanh.
Xem ra… ảnh hưởng của kịch bản thật sự biến mất rồi.
23
Nguyễn Thanh vẫn đang tiếp tục livestream.
Cô kể rằng: mãi sau này, khi được thông báo cha mình lại bị bắt giam, cô mới biết là tôi đã báo cảnh sát.
Từ lúc ông ta xuất hiện, cô luôn sống trong trạng thái áp lực thần kinh cực độ.
Không biết phải trốn đi đâu mới tránh được con quái vật ghê tởm ấy.
Và ngay lúc ấy — tôi xuất hiện.
Nguyễn Thanh biết rõ tôi luôn ghét cô ấy.
Cô cũng thẳng thắn thừa nhận, khi ấy đúng là từng rung động với vị hôn phu của tôi – Tạ Duy Chỉ.
Nhưng cô cũng hiểu, bất kể là nhà họ Văn hay nhà họ Tạ, muốn nghiền nát cô như một con kiến thì dễ như bỡn.
Vì vậy, cô đã âm thầm ghi lại đoạn video.
Trong đoạn clip góc nhìn thứ nhất của Nguyễn Thanh, tôi trông vô cùng đáng sợ, ánh mắt còn chẳng có tiêu cự.
Rõ ràng là đang bị kịch bản điều khiển để tra tấn Nguyễn Thanh.
… Nhìn không khác gì kẻ điên.
Sau lưng tôi, lồng ngực Văn Tranh rung rung, anh cố nín cười đến mức cơ mặt giật giật.
Tôi tức quá, cấu cho anh một cái rõ đau.
Trong video, tôi ném cho Nguyễn Thanh một cái thẻ:
“Hai triệu. Sang Đức học thạc sĩ ngành kỹ thuật. Học xong lên tiến sĩ. Cấm quay về.”
“Không tốt nghiệp, trả gấp đôi.”
Video chiếu đến cảnh tôi nở nụ cười đắc ý như tiểu nhân đắc chí.
Dùng tiền đập vào mặt người ta để nhục mạ nhân cách.
Nguyễn Thanh không biết tiếng Đức, cũng không học ngành kỹ thuật.
Tôi tin rằng — chuyện này sẽ khiến cô ấy chịu khổ suốt mười năm.
Tôi… ác thật.
Nguyễn Thanh cúi đầu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống cái thẻ.
Tôi thô bạo đưa tay lau nước mắt trên mặt cô:
“Khóc ướt thì phiền lắm, làm lại thẻ mất thời gian.”
Tay tôi quẹt quá nhanh, từ góc máy camera ngoài cửa sổ nhìn vào — trông chẳng khác gì tôi tát cô một cái.
Nguyễn Thanh mím môi, nhẹ giọng nói:
“Việc cắt liên lạc là vì tôi muốn cắt đứt hoàn toàn quá khứ. Không ngờ lại gây ra nhiều hiểu lầm như vậy…”
“Còn chuyện quỳ xuống cảm ơn hôm đó, là vì tôi thực sự không biết nên cảm ơn Văn Ngọc thế nào mới đúng… Quả thật… hơi quá.”
Bình luận bùng nổ cảm xúc:
【Tôi nói có sai đâu! Nhìn nữ phụ vừa ngốc vừa dễ thương như vậy, sao mà làm chuyện ác được!】
【Chị ơi nếu đây là cách chị “tra tấn” người ta thì xin chị hãy tra tôi gấp đôi.】
【Trời ơi, hóa ra mọi chuyện là như vậy… nữ chính tốt, nữ phụ cũng tốt… còn nam chính? Cút.**
【Mấy tác giả cứ nghĩ viết “ngược” là phải để nam chính phản bội – giày vò – dằn vặt… thật ra cảm xúc sâu sắc đến từ sự giằng xé tử tế, không phải viết ra một tên cặn bã rồi bắt người đọc tha thứ.】