Văn Ngọc - Chương 3
9
Tôi vừa định mở miệng giải thích thì thấy bình luận lướt qua:
【Sao lại bị khiêng ra ngoài ấy hả?】
【Mấy người nhìn thấy vết chai súng trên tay Văn Tranh chưa? Thiên tài là thế đấy, tập bắn chơi chơi mà cũng đi thi đoạt giải luôn.】
【Tay có vết chai á… hề hề hề… gợi cảm quá trời luôn.】
【Mau trừng phạt đi nào! Tui chờ nãy giờ mà chân tê hết cả rồi nè, quý zị ơi!】
Tôi cố tình chọc giận Văn Tranh, làm ra vẻ vô tội nhìn anh:
“Ừm… để em nghĩ đã.”
Bàn tay có vết chai mỏng của Văn Tranh khựng lại trong tóc tôi, rồi bỗng ép mạnh lên má tôi.
Anh vốn là người rất giỏi kiềm chế, vậy mà giờ đây – lại giận đến mức hiện rõ lên mặt.
Ngón cái của Văn Tranh lướt chậm qua gò má tôi, nơi làn da mềm mại vừa chạm đã thấy nóng rực.
Giọng anh nhẹ bẫng, nhưng mang theo áp lực lạnh lẽo:
“Còn phải nghĩ à?”
“Nghĩ xem hắn đã chạm vào em những đâu?”
“Ở đây?” – đầu ngón tay anh lướt qua mắt tôi.
“Hay ở đây?” – rồi trượt xuống má.
“Hay là…” – ánh mắt anh càng lúc càng tối, ngón cái đặt lên môi tôi.
Anh chà nhẹ hai lần.
Tôi vừa định hé miệng thì anh đã nhân cơ hội, ấn ngón tay vào mặt lưỡi tôi:
“Là… ở đây?”
Tôi “ưm ưm” hai tiếng, kinh ngạc nhìn anh.
Văn Tranh khẽ bật cười, nhưng trong giọng cười chẳng có chút ấm áp nào:
“Nhớ cho kỹ.
Đừng có nói dối, em gái à.”
Tôi ấm ức lắp bắp:
“Không có mà…”
Lúc này, bình luận trôi qua như bão tuyết, không một dòng nào thoát khỏi kiểm duyệt.
Giữa đám hoa tuyết ấy, chỉ lờ mờ đoán được vài từ đồng âm vô cùng khó nói.
Văn Tranh mặt lạnh như tiền, không tỏ rõ tin hay không.
Anh nhấn mạnh một cái lên trán tôi:
“Đồ nói dối.”
Sau đó rút tay về, ngồi xuống mép giường, kéo chăn lên đắp cho tôi ngay ngắn:
“Ngủ đi. Anh ở lại trông em.”
“Anh sẽ cho người tăng cường an ninh. Đừng để thứ dơ bẩn nào đến gần em nữa.”
Anh cúi đầu, khẽ chạm môi lên trán tôi một cái thật nhẹ nhàng.
Tôi liền nhân cơ hội vòng tay ôm cổ anh, kéo mạnh:
“Anh ơi, em nhớ ra nhiều chuyện về anh lắm rồi…”
Văn Tranh bị tôi kéo lệch trọng tâm, ngã nhào lên người tôi.
Tôi bị anh đè lên, khẽ rên một tiếng. Nhìn gương mặt anh – vẫn lạnh lùng mà lại đỏ bừng hết cả lên.
Anh khàn giọng trách:
“Em… coi em như thế này còn ra thể thống gì nữa.”
【Miệng nói: “Còn ra thể thống gì nữa” – Trong lòng: mlem mlem điên cuồng】
【Văn Tranh từng tập đối kháng lâu năm mà, bị Văn Ngọc kéo phát đã đổ? Huấn luyện viên của ảnh chắc khóc luôn.】
【Người comment phía trên, bạn là kiểu người mà mèo kêu “grừ grừ” rồi bạn còn chạy khắp nơi hỏi “nó bị làm sao thế?”】
【Hai người này tính làm gì vậy trời? Không phải nam phụ sắp lên làm chính rồi chứ? Vậy chẳng lẽ… nam phụ bị phá thân???】
【Đừng mà, gớm chết! Nữ phụ không thể chết sớm được à?! Sau này Văn Tranh cũng đâu thèm để ý cô ta nữa!!!】
Nam phụ lên chính? Không quan tâm tôi nữa?
Tôi nheo mắt lại, ôm chặt cổ Văn Tranh hơn, cắn nhẹ vành tai anh:
“Anh ơi… em sợ lắm… tối nay anh ngủ với em nha…”
10
Văn Tranh đang áp cằm lên hõm cổ tôi, lặng lẽ hít sâu một hơi.
Nghe tôi nói xong, anh khẽ vùng vẫy:
“Không được, thế này… không thích hợp.”
Tôi đặt tay lên cơ bụng rắn chắc rõ múi của anh, cọ tới cọ lui không rời.
Thế mà mặt vẫn cố vắt ra hai giọt nước mắt, lộ vẻ thất vọng buồn bã:
“Em biết mà… anh vẫn luôn ghét em…”
Văn Tranh thở dồn dập, nắm lấy cổ tay tôi:
“Đừng nghịch.”
Hàng mi dài đen như mực khẽ run rẩy.
“Không ghét.”
“Ngoan nào, anh ở lại với em.”
Tôi chừa ra nửa cái gối.
Văn Tranh nghiêng người nằm cạnh tôi, ánh trăng bạc chiếu qua cửa sổ, dịu dàng phủ lên khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng của anh – khiến anh trông thật mềm mại.
Nhìn mà tôi nổi máu sắc tâm.
Tôi lật người đè lên phần eo thon gọn của anh, chống tay lên vai anh rồi cúi xuống hôn.
Có thứ gì đó cứng cứng bên dưới làm tôi hơi nhăn mặt.
Văn Tranh giữ lấy lưng tôi, trong nụ hôn nóng bỏng thì thầm:
“Vẫn chưa nhớ ra hết à?”
Cũng… không hẳn.
Chỉ là muốn hôn thôi.
Anh đẹp thế này, thì lỗi là do anh quyến rũ chứ chẳng phải tại tôi.
Tôi cứ thế hôn, và những ký ức về Văn Tranh như thủy triều ồ ạt ùa về.
11
Tôi lên sáu mới biết mình có một người anh trai.
Ba mẹ tôi mang chút áy náy với Văn Tranh, liền tùy tiện sắp xếp anh ở căn biệt thự bỏ không, giao cho bảo mẫu chăm sóc.
Tôi đòi gặp Văn Tranh, làm loạn vài ngày, ba mẹ hết cách đành phải đồng ý.
Lúc mới gặp, Văn Tranh rất lạnh nhạt với tôi.
Nói mười câu thì anh chỉ đáp một.
Suốt ngày chỉ vùi đầu đọc sách.
Anh thấy tôi phiền, tôi nhận ra điều đó.
Nhưng tôi vẫn háo hức vì có một người anh trai, thường lén mang mấy món đồ chơi mới lạ tới chơi cùng anh.
Tôi không nhớ rõ anh bắt đầu thay đổi từ khi nào.
Anh bắt đầu chơi mấy món đồ ngốc nghếch mà trước kia anh chẳng thèm ngó.
Cũng sẽ gác sách sang một bên, nghiêm túc lắng nghe tôi luyên thuyên mấy chuyện vặt vãnh.
Sau khi bước vào tuổi dậy thì, quan hệ của ba mẹ ngày càng xấu đi, ai cũng bận theo đuổi tình nhân riêng.
Căn nhà dần trở nên trống vắng lạnh lẽo.
Chỉ có Văn Tranh luôn ở bên tôi.
Vườn hoa hồng là hai anh em cùng trồng, xích đu trong sân là Văn Tranh khi còn là thiếu niên tự tay làm ra.
Anh là người giảng cho tôi những bài toán khó, là người lắng nghe mấy phiền muộn con nít của tôi, là người lau nước mắt cho tôi, rồi khẽ nói: “Anh sẽ luôn ở đây.”
Cho đến cái ngày, Văn Tranh phát hiện tôi nhân lúc anh ngủ… lén hôn anh.
Ngày hôm sau, anh phải sang nước ngoài khảo sát dự án.
Anh chỉ nói một câu:
“Hãy tự suy nghĩ cho kỹ. Anh sẽ về.”
Rồi ngay trong mấy tháng đó, tôi gặp Tạ Duy Chỉ.
Mạch truyện bắt đầu phát động.
Tất cả ký ức về Văn Tranh bị xoá sạch.
Một cơn cuồng loạn vô cớ xâm chiếm lấy tôi.
Khiến tôi mù quáng chạy theo Tạ Duy Chỉ, làm ra đủ thứ chuyện ngu ngốc với Nguyễn Thanh.
Những bức thư tình tôi viết.
Cả cuốn nhật ký thầm yêu kia…
Lẽ ra… đều phải viết cho Văn Tranh mới đúng.
12
Từng giọt nước mắt của tôi rơi lộp bộp xuống gương mặt Văn Tranh:
“Anh ơi, chúng ta…”
Tôi đưa tay lần xuống dưới, nhưng lại bị Văn Tranh giữ lại.
Anh cúi đầu, chậm rãi hôn sạch những vệt nước mắt trên mặt tôi, giọng nhẹ đến mức như thì thầm:
“Em nghĩ kỹ rồi sao?”
“Anh từng buông tay một lần.
Lần này… anh sẽ không buông nữa.”
Tôi mặc kệ mọi thứ, hất tay anh ra, tiếp tục trượt tay xuống — thân thể rắn chắc của anh khẽ run lên dưới tay tôi.
Ai mà biết được, khi Nguyễn Thanh quay lại, liệu Văn Tranh có giống tôi, quên sạch mọi ký ức giữa chúng tôi hay không.
Ít nhất là đêm nay — anh thuộc về tôi.
Tôi vội vàng nói:
“Ba mẹ để em lo. Anh ơi, em thích anh… từ rất lâu rồi đã thích anh…”
Đôi mắt Văn Tranh đen thẫm như mực, còn vành tai lại đỏ đến mức như sắp chảy máu.
Anh lật người đè tôi xuống, cúi đầu cắn một cái vào xương quai xanh, rồi ngẩng lên nhìn tôi:
“Lẽ ra… anh phải là người nói trước.”
“Văn Ngọc, anh yêu em.”
Nụ hôn của anh từng chút trượt xuống, tầm nhìn tôi dần dần mờ đi.
Khi đầu óc trống rỗng hoàn toàn, tôi nghe thấy giọng Văn Tranh vang lên bên tai:
“Nếu em lừa anh…
…thì hãy lừa anh mãi mãi.”
Bình luận lúc này nổ pháo bông điên cuồng:
【Oaaa! Và rồi bọn họ oaaa luôn!】
【Cái gì vậy? Tôi mua gói ssssvip mà cũng bị che màn hình?! Mấy người ăn tiền kiểu gì thế?!】
【Trời ơi nam phụ bị mất zin thật rồi! Tôi muốn nôn quá!!!】
【Cạn lời, hai người yêu nhau, ai cho mấy người xía vào? Văn Tranh có từng thể hiện chút xíu tình cảm nào với nữ chính chưa? Không! Vậy thì cút đi, để anh yêu em gái ảnh cho yên.】
【Hai người này trông như có thể làm sập cả cái giường! Trời ơi con nhỏ đó thật sự ăn được miếng ngon, nhường tôi đóng hai tập đi mà!!】
Tôi muốn khóc mà không ra nước mắt.
Thể lực của Văn Tranh… thực sự quá khủng khiếp!
Tôi thử bò ra khỏi người anh, lại bị anh nắm cổ chân kéo ngược về, ôm chặt vào lòng, khóa chặt không buông:
“Chẳng phải em vừa mới nói sẽ không bao giờ rời xa anh sao?”
“Đồ nói dối nhỏ.”
“Phải phạt.”
13
Tôi cứ thế mà bị anh “tự mình quyết định” phạt suốt cả một đêm.
Sáng hôm sau, ngay cả ngón tay tôi cũng không nhấc nổi, cả người như vừa bị xe cán qua.
Tôi nhìn mấy dấu răng còn in trên mu bàn tay mình, giận dữ nói:
“Văn Tranh, anh là chó hả?!”
Văn Tranh đặt khay bữa sáng còn bốc hơi nóng xuống, tâm trạng phơi phới mỉm cười với tôi.
Anh cúi người nắm lấy tay tôi, dịu dàng hôn lên dấu răng trên đó:
“Gâu.”
Tôi đơ luôn, và lập tức thấy bình luận nổ tung màn hình:
【6666666 thôi diễn cũng không buồn diễn nữa, băng lãnh tổng tài vì yêu mà làm chó hả, trời ơi cưng quá trời quá đất.】
【Ai hiểu được chứ, nhân vật Văn Tranh sụp đổ toàn tập… sau này mà còn quay lại bảo vệ nữ chính thì tôi chỉ thấy ghê tởm thôi.】
【Tui thì thấy bình thường nha, người càng lạnh lùng thì lúc đối diện với người mình yêu mới càng dễ tan chảy.】
【Hu hu hu nữ chính bao giờ mới quay lại? Có thể cho nữ phụ và nam chính ngược nhau thôi được không? Nhìn hai người này hợp quá trời luôn…】
Nghe thấy mấy bình luận nhắc tới Nguyễn Thanh, lòng tôi lặng hẳn xuống.
Văn Tranh nhéo mũi tôi:
“Anh có cuộc họp, họp xong sẽ về ngay. Tối nay nấu sườn chua ngọt cho em.”
Văn Tranh luôn xuất chúng mọi mặt, đến mức đầy một phòng cũng bày không hết cúp và huy chương.
Chỉ riêng ở khoản nấu ăn là… hoàn toàn tệ hại.
Hồi nhỏ anh từng vì học làm món sườn chua ngọt mà bị phỏng tay không biết bao nhiêu lần.
Thùng rác trong nhà từng không ít lần xuất hiện đống gì đó đen sì như than.
Thấy tôi bật cười, anh bèn cắn luôn một cái lên má tôi:
“Không được cười. Anh đã đặc biệt nhờ bếp trưởng dạy rồi, tối nay làm cho em.”
…Đúng là đồ chó mà!
Văn Tranh bước ra khỏi phòng mà ba bước quay đầu một lần.
Tôi mặt mũi méo xệch chống eo ngồi dậy.
Tất cả ký ức về Văn Tranh đã trở về, nhưng Nguyễn Thanh rốt cuộc đã biến mất như thế nào, thì trong đầu tôi vẫn hoàn toàn trống rỗng.
Với kinh nghiệm nhiều năm cày mấy cuốn tiểu thuyết chó má, tôi hiểu rõ—
Một nữ phụ độc ác như tôi, nếu khiến nữ chính biến mất, thì thường là dùng tiền mua chuộc hoặc ép buộc.
Nhưng nếu đến mức khiến Tạ Duy Chỉ hận tôi thấu xương, nhất quyết bắt tôi phải chết, thì…
Tôi nhớ tới mấy chi tiết trong truyện, nữ phụ dùng thủ đoạn như hình bộ thị lang đích thân chấp pháp, mà rùng mình run cầm cập.
Tôi cầm điện thoại lên, định nhờ Văn Tranh tìm người giúp điều tra.
Nhưng nghĩ tới những chuyện ngu xuẩn mình từng làm với Nguyễn Thanh, nếu tôi thật sự đã gây ra chuyện động trời nào đó…
Nếu đến lúc đó, Văn Tranh nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo đầy thất vọng, thì…
Tôi khó thở đến nghẹn cả lòng ngực.
Thôi vậy.
Tôi lặng lẽ xóa hết mấy dòng vừa gõ trong khung chat.