Văn Ngọc - Chương 1
1.
Văn Tranh không hỏi thêm lời nào, dứt khoát nói:
“Được.”
Tôi nhìn bộ váy cưới trắng muốt đính kim cương lấp lánh trong gương, không cam lòng khép mắt lại.
Có lẽ chỉ là ảo giác thôi…
Nhưng hình ảnh tôi nằm giữa đường, đầy m áu me, cùng cơn đau dữ dội khi bị xe tông ban nãy… thật sự quá chân thật.
Mở mắt ra, đám chữ kia không những chưa biến mất, mà còn chạy loạn đến mức để lại cả tàn ảnh:
【Chuyện gì vậy? Nữ phụ không phải từ nhỏ đã yêu Tạ Duy Chỉ, vắt óc chỉ để gả cho anh ta sao?】
【Không có nhà họ Văn giúp đỡ, nam chính làm sao vượt qua được anh trai để trở thành người thừa kế?】
【Đúng thế, không điều hành được nhà họ Tạ, thì lấy gì mà tìm nữ chính?】
【Tình tiết này loạn hết cả rồi!】
…
Thì ra… chữ cũng có thể ồn ào đến vậy.
Tôi nhức đầu đến suýt ngất, người lảo đảo một cái.
Văn Tranh lập tức đứng phắt dậy, sải vài bước đã đứng sau lưng tôi.
Bàn tay to thô ráp nổi rõ gân xanh của anh siết chặt lấy eo tôi, tôi mềm nhũn ngã vào lồng ngực rắn rỏi của anh.
Vai rộng eo thon, vóc dáng cao lớn, mặc bộ vest vừa vặn, nhìn trong gương, chúng tôi thật sự giống một cặp đôi mới cưới hoàn hảo.
Văn Tranh hơi cúi đầu, qua gương nhìn tôi, ánh mắt nặng nề sâu thẳm.
Tôi với người anh nuôi này thật ra chẳng mấy thân thiết.
Năm xưa, ba mẹ tôi vì được chẩn đoán là không thể sinh con nên mới nhận nuôi Văn Tranh làm người thừa kế.
Sau này tôi ra đời, vị trí của anh trong nhà lập tức trở nên lúng túng.
Ba mẹ chuyển anh đến biệt thự khác, để bảo mẫu chăm sóc.
Ký ức của tôi về anh là một khoảng trống kỳ lạ, cứ như bị sương mù che phủ.
Chỉ nhớ rằng, anh là một người anh rất điềm tĩnh, cực kỳ điển trai.
Tôi đối diện với anh luôn cảm thấy hơi chột dạ.
Luôn nghĩ rằng… có lẽ anh hận tôi.
Nhưng theo đám chữ trôi kia nói…
Anh, vậy mà lại thầm yêu tôi?
Trong không khí tĩnh lặng, chỉ còn tiếng tim tôi đập thình thịch.
Tôi trơ mắt nhìn gương mặt mình trong gương đỏ bừng, lan tận cổ.
Rụt rè nói:
“Thiệp mời… đã phát cả rồi…”
Văn Tranh nói nhanh như sợ tôi đổi ý:
“Không cần lo, có anh đây.”
Đám bình luận:
【Trời ơi gân tay kia! Áp lực hormone mạnh quá! Tôi mê mất rồi, có ai hiểu cảm giác này không!!】
【Cho tôi hỏi, hôm nay Văn Tranh hủy hết công việc, thay đồ mất cả tiếng chỉ để xem nữ phụ thử váy cưới á??】
【Bàn tay nam phụ to thật… một tay ôm trọn vòng eo nữ phụ… Nhìn cô ấy đỏ cả mặt rồi kìa, đáng yêu ghê…】
【Lũ phía trên ăn gì thế? Nữ phụ từ nhỏ đã bắt nạt nam phụ, còn hại nữ chính, kiểu gì Văn Tranh cũng là lầm yêu thành hận. Mấy người chỉ biết quắn quíu yêu đương, ba quan méo mó hết cả!】
【Trả lời bạn trên: tình yêu và hận vốn cùng một nguồn gốc mà, ngược cỡ nào mới là cực phẩm! Tôi muốn xem họ “yêu hận dây dưa”!】
【Làm! Làm đi! Làm tới phát điên luôn! Quên sạch lý trí luôn ấy!!】
2
Tôi trầm ngâm suy nghĩ.
Nữ chính mà họ nói tới, chắc là đàn em trước đây của tôi – Nguyễn Thanh.
Từ nhỏ tôi đã thuận buồm xuôi gió, quen làm trung tâm của đám đông.
Chỉ duy nhất trước Nguyễn Thanh là tôi chịu thiệt thòi không ít.
Nguyễn Thanh đúng kiểu “bông hoa trắng nhỏ” kiên cường tiêu chuẩn.
Cha cô ấy vào tù vì cờ bạc, mẹ cũng bị bắt vì hành nghề không đứng đắn.
Thế mà Nguyễn Thanh vẫn có thể bò dậy từ bùn lầy, thi đỗ vào trường danh giá, trở thành đàn em của tôi và Tạ Duy Chỉ.
Nhưng từ lúc cô ấy xuất hiện, toàn bộ sự chú ý của thế giới này đều dồn về phía cô ta.
Rõ ràng ở mọi mặt cô ta đều kém tôi.
Thế mà hai nhiệm kỳ liền tranh cử Chủ tịch hội sinh viên, tôi đều thua dưới tay cô ấy.
Bạn bè tôi không còn cùng tôi uống trà chiều, mà kéo nhau đi nghe cô ta kể chuyện thôn quê.
Ngay cả Tạ Duy Chỉ cũng bắt đầu vô tình hay cố ý xoay quanh cô ta.
Tôi đã thầm yêu Tạ Duy Chỉ bao lâu nay, viết về anh ấy cũng đầy nguyên một quyển nhật ký dày cộp.
Lần đầu tiên trong đời, tôi nếm trải cảm giác ghen tuông.
Rất nhanh sau đó, tôi bắt đầu đầu óc rối loạn, làm ra mấy chuyện không ra gì.
Nhưng ở bên cạnh Nguyễn Thanh, bất kể tôi làm gì, đều chẳng hiểu sao biến thành trò hề.
Lúc thì té ngã trước mặt mọi người, lúc thì vô thức buột miệng nói ra mấy câu ngu ngốc.
Sau khi tốt nghiệp, tôi từng gặp lại Nguyễn Thanh một lần.
Rồi cô ta biến mất khỏi cuộc sống của tôi.
Cuộc sống trở về quỹ đạo bình thường.
Tạ Duy Chỉ có hỏi qua, tôi chỉ nói bâng quơ là Nguyễn Thanh đã về quê phát triển rồi.
Rốt cuộc tôi đã làm gì?
Tôi nghĩ mãi cũng không nhớ ra nổi.
3
Tôi nghĩ đến đau đầu, cố gắng đọc bình luận để tìm chút manh mối.
Đám bình luận phấn khích tràn màn hình:
【Cả nhà ơi tui vừa mua gói ssssvip, ai muốn xem bây giờ Văn Tranh đang nghĩ gì nào……】
【Tui!】
【Tui tui tui!】
【Má ơi, đại gia xuất hiện rồi kìa!】
【Văn Tranh muốn đem váy cưới của Văn Ngọc*** rồi *** hiện giờ lại có nguyên một tấm gương lớn sát đất, vừa vặn có thể ****】
【Á á á sao ssssvip rồi mà vẫn có từ bị cấm thế này chứ!】
【Tui chảy máu mũi rồi, kích thích quá đi…】
【Khoan đã, chẳng phải Văn Tranh là nam phụ trầm lặng, tự chủ, sâu sắc thâm tình vì từng được nữ chính cứu rỗi sao? Sao lại thành biến thái thế này? Vỡ mộng luôn rồi.】
Tôi cũng… vỡ mộng rồi.
Sắp cháy tới nơi rồi đây này.
【Bạn phía trên không chịu đọc kỹ gì hết.】
【Theo nguyên tác, sau khi trao học bổng cho nữ chính, Văn Tranh sẽ đề nghị bao nuôi cô ấy.】
【Sau đó trong quá trình tiếp xúc, dần dần bị sự lạc quan tươi sáng của nữ chính cảm hóa.】
【Nhưng hắn vừa trao giải xong đã rời đi không lời từ biệt, giờ có khi chẳng nhớ nổi nữ chính là ai, lấy gì mà gọi là cứu rỗi nữa chứ.】
【Cứ xem tiếp đi, sức hút của nữ chính là tuyệt đối mà. Mới xuất hiện một chút tôi đã yêu mất rồi.】
Văn Tranh nhẹ nhàng kéo tôi vào lòng, thấy mặt tôi đỏ bừng thì khẽ nhíu mày, tay kia đặt lên trán tôi.
Chóp mũi anh ấy lướt qua tóc tôi đang rũ xuống. Tôi bị vây chặt trong vòng tay mang mùi trầm hương quen thuộc của anh.
Kỳ lạ là… tôi chẳng thấy khó chịu chút nào.
Văn Tranh khẽ khàn giọng hỏi bên tai tôi:
“Phát sốt rồi à?”
Hơi thở nóng hổi phả vào tai khiến tôi rùng mình.
Tôi lắc đầu, liếc qua đám bình luận.
Một màn hình toàn dấu *** như tuyết rơi.
……
Tôi khó khăn lắm mới lọc ra được một câu không bị kiểm duyệt:
【Nữ phụ thật ra cũng chẳng xấu đến vậy, làm mấy chuyện xấu đều thất bại, kiểu càng cố gắng càng xui xẻo, cảm thấy tội nghiệp ghê.】
……Cảm ơn nhé.
Hay là… cứ ghét tôi như cũ đi cho rồi!
Ngay lập tức có người phản bác:
【Nữ chính còn bị cô ta hại tới mức mất tích mà còn bênh, bạn là máy rửa mặt hả?】
【Tui mới vào, nữ chính mất tích kiểu gì vậy?】
【Không thấy cảnh luôn, vừa vào quán cà phê với nhau là màn hình đen thui rồi.】
Thế thì cũng chưa chắc là do tôi mà…
【Tác giả gõ chữ nói rõ rồi, nữ chính vì nữ phụ mà chịu đủ khổ nạn.】
Ồ.
Thế thì chạy đằng trời.
Tôi mệt mỏi dựa hẳn vào lòng Văn Tranh.
4
Trong mắt Văn Tranh bừng lên một loại cảm xúc khó gọi thành tên.
Anh để tôi ôm lấy cổ mình, sau đó bế bổng tôi lên theo kiểu công chúa, đi lên cầu thang.
Tôi ủ rũ nói:
“Anh ơi, hình như em đã làm chuyện gì đó rất tệ…”
Văn Tranh nhẹ nhàng đặt tôi xuống giường, quỳ một gối bên mép giường, nhìn thẳng vào mắt tôi.
Bàn tay to lớn của anh phủ lên tay tôi, đôi mắt đen tĩnh lặng, bình thản.
“Nói cho anh nghe, không sao đâu.”
【Xin lỗi nha, tui chính thức quay xe sang nam phụ rồi. Dù Tạ Duy Chỉ là một chú cún mặt trời dễ thương thật đấy, nhưng ai hiểu được sức hút của một người đàn ông trầm ổn ít nói như Văn Tranh chứ…】
【Tui xỉu quá…】
【Không phải chứ? Văn Tranh định bao che cho Văn Ngọc thật à? Tương lai tươi sáng thế kia mà, mù quáng ghê.】
【Nữ phụ mau tranh thủ lúc Văn Tranh còn đang bị tình yêu làm mờ lý trí mà khai thật đi, với năng lực của anh ta biết đâu còn cứu vãn được.】
Khai thật?
Tôi cũng muốn lắm chứ, nhưng mấy người biết còn nhiều hơn tôi cơ mà.
Văn Tranh đúng là thiên tài trời sinh.
Anh vừa tốt nghiệp đã bước chân vào công ty của gia đình, và nhanh chóng khiến sản nghiệp nhà họ Văn phát triển vượt bậc đến mức khó tin.
Dù chỉ nắm một lượng cổ phần rất nhỏ, anh vẫn làm việc quanh năm suốt tháng, chưa từng oán thán nửa lời.
Giới kinh doanh không thiếu người vừa hâm mộ vừa đùa rằng, Văn Tranh chính là thương vụ đầu tư có tỷ suất hoàn vốn cao nhất của nhà họ Văn.
Sau khi tôi tốt nghiệp, dọn đến ở trong căn nhà của anh.
Ba mẹ tôi nói, muốn tôi ở cạnh anh học hỏi, dần dần tiếp quản sản nghiệp gia tộc.
Nhưng tôi thì chẳng hứng thú gì với việc quản lý công ty cả.
Tôi mơ hồ cảm thấy, chính tôi là nguyên nhân khiến Văn Tranh bị gia đình ruồng bỏ lần thứ hai.
Giờ thì… tôi lại sắp lấy đi sự nghiệp của anh.
Nhìn thấy anh ngày nào cũng mặt lạnh như băng với tôi, tôi càng thêm cắn rứt.
Thế nên tôi mới lén lút đi tìm Tạ Duy Chỉ.
Rồi bị anh bắt gặp.
Lần đó… anh giận thật.
Tôi nhìn vào mắt Văn Tranh, chợt nhận ra những phần ký ức tôi thiếu về anh, có lẽ không hề tốt đẹp gì.
Tôi mím môi, khẽ nói:
“Anh ơi, hình như em… bị mất trí nhớ.”
Tôi nghiêm túc nói:
“Em nghi ngờ mình có nhân cách thứ hai.”
Tôi lo lắng nhìn sắc mặt anh:
“Có rất nhiều chuyện… em không nhớ được.”
【Cái quỷ gì vậy! Lý do xàm thế ai tin?】
【Nữ phụ vừa ngu vừa ác đúng là không oan, tình tiết này còn thua cả phim Hàn mấy chục năm trước.】
【Thiệt là vụng về…】
【Xong rồi, xong luôn rồi. Nam phụ ghét nhất là bị người khác nói dối đấy.】