Vân Lãm - Chương 4
15
Tin tức liên tục phát sóng 24 giờ không ngừng về tình hình thảm họa. Nhạc Thành như trời sập đất lở, chet chóc vô số.
Giao thông tê liệt, nước và điện bị cắt hoàn toàn, mọi liên lạc cũng gián đoạn.
“Lô hàng cứu trợ đầu tiên đã chuẩn bị xong, nhưng đường bộ chưa thông. Phải mất hai ngày nữa mới mở đường vào được Nhạc Thành.”
“Tôi không thể chờ lâu đến thế.”
Giọng tôi khàn đặc, nhưng ánh mắt vẫn sáng rõ: “Chuẩn bị thêm một lô vật tư nữa, đóng gói riêng.”
“Đóng gói thế nào?” Chu Ngạn hỏi.
“Hai chai nước khoáng, một hộp thuốc thông dụng, ba túi bánh mì, một chiếc áo mưa. Thuê trực thăng, thả hàng từ trên cao.” Tôi nói.
Chu Ngạn giật mình: “Chi phí này quá cao!”
Tôi đã hai ngày không ngủ, mắt đầy tơ m//áu: “Chừng nào đường chưa thông, thả hàng từ trên cao không được phép dừng lại.”
Chu Ngạn muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy thái độ cương quyết của tôi, cuối cùng chỉ biết gật đầu.
Hình ảnh từ máy bay không người lái truyền về cho thấy Nhạc Thành tan hoang. Những tòa nhà cao tầng sụp đổ hàng loạt, vô số người bị ch//ôn vùi bên dưới.
Trong số đó liệu có Yến Thâm không…
Tôi không dám nghĩ, cũng không cho phép mình nghĩ.
Chưa đầy hai ngày, đường vào thành phố được khai thông sớm hơn dự kiến. Để Chu Ngạn ở lại hậu phương, tôi theo đoàn xe chở hàng cứu trợ tiến vào Nhạc Thành.
Cảnh thực tế tại vùng động đất còn kinh hoàng và thê lương hơn cả những gì nhìn thấy qua video.
Khắp nơi là những người bị thương kêu khóc thảm thiết, và những th//i th//ể phủ đầy bụi đất, khuôn mặt biến dạng.
Sau khi giao vật tư cho đội phụ trách phân phối, tôi không rời khỏi vùng thảm họa mà ở lại.
Không ngủ, không nghỉ, tôi đi tìm Yến Thâm, nhận diện từng người bị thương hoặc đã thiệt mạng. Tôi tìm đến khi sức cùng lực kiệt, đến khi không còn đứng vững được nữa.
Trước mắt tôi mờ dần, tôi cố gắng ngước lên nhìn bầu trời đen mây cuộn, lần đầu tiên cảm thấy bất lực. Tiếng ồn ào và những tiếng hét dần xa.
Mơ hồ, tôi nghe thấy có người hỏi: “Người cô tìm có phải tên là Yến Thâm không?”
Tôi đờ đẫn nhìn đối phương, tai ù đi, câu trả lời còn chưa kịp nói, tôi đã ngất xỉu.
Yến Thâm—tôi đến tìm anh đây.
16
“Minh Thư.”
Cô bé…
“Minh Thư, tỉnh lại nào.”
Cô cũng là một người không an phận…
“Minh Thư!”
Hãy biến những kẻ mạnh hơn mình thành con rối trong tay…
Tôi cảm thấy như mình đang mơ, nhưng cũng như sắp tỉnh.
Tôi nhìn thấy Yến Thâm của những năm tháng trẻ tuổi đang mỉm cười với tôi, và tôi cũng nghe thấy anh ta đang gọi tên tôi không ngừng.
Tôi khó nhọc mở đôi mắt nặng trĩu. Ánh sáng trắng của đèn huỳnh quang đập vào mắt, chói đến mức đau nhức.
Ý thức chưa hoàn toàn quay lại, bên tai đã vang lên giọng cười trầm thấp quen thuộc: “Công chúa ngủ trong rừng của anh, cuối cùng cũng tỉnh rồi.”
Tôi và Yến Thâm cùng nằm viện. Anh bị gãy tay, tôi bị hạ đường huyết.
Tình trạng của anh tệ hơn tôi nhiều: ngoài gãy tay, cơ thể anh còn đầy những vết trầy xước, rách da, thậm chí cả móng tay cũng mất vài cái.
Khi y tá thay băng, tôi nhìn thấy phần móng tay thịt da của anh lẫn vào nhau, trái tim nhói đau.
Lúc trận động đất xảy ra, Yến Thâm nhờ thân thủ nhanh nhẹn đã nhảy từ tầng ba khách sạn xuống đất. Ban đầu anh không hề hấn gì, nhưng lại lao vào cứu hộ ngay lập tức.
Khắp nơi khi đó đều là tiếng than khóc, còn liên tục có dư chấn. Yến Thâm đã cứu rất nhiều người, nhưng bản thân cũng bị thương nặng.
Cho đến khi tay anh bị gãy, sức lực cạn kiệt, anh mới được đội cứu hộ đưa đến một bệnh viện ở thành phố lân cận không chịu ảnh hưởng quá lớn từ thảm họa.
“Minh Thư,” anh cười nhìn tôi, “đừng khóc đấy nhé.”
Viền mắt tôi khô rát, lạnh lùng nói: “Trước khi gặp anh, tôi còn chưa khóc, không có lý nào gặp anh rồi lại khóc.”
Anh chỉ cười, đợi y tá rời đi, tôi tự rút kim truyền trên tay, bước về phía anh.
“Minh Thư?”
“Lần trước gọi video, anh nói tuần sau sẽ ‘xử’ tôi.”
Tôi bước đến bên giường anh, nhìn khuôn mặt lởm chởm râu tóc của anh, không chút cảm xúc nói: “Hôm nay chính là tuần sau rồi.”
Khi tôi hôn Yến Thâm, tôi cảm nhận được mùi vị của nước sát trùng. Mùi vị ấy có chút đắng, không dễ chịu, nhưng tôi lại không thể dừng lại, thậm chí muốn chìm đắm vào vị đắng ấy.
“Đợi đã,” Yến Thâm quay mặt đi, bất lực cười nói: “Minh Thư, anh đang là bệnh nhân, cơ thể yếu ớt lắm.”
“Không sao,” giọng tôi bình thản, đến mức gần như vô cảm: “Tôi có đủ sức.”
17
Tôi lại cúi xuống hôn anh.
Khi vị đắng tan đi, tôi mới nếm được hương vị thực sự thuộc về Yến Thâm.
Anh vẫn còn sống.
Tốt quá rồi.
Yến Thâm thở nhẹ, ánh mắt sâu lắng, rơi vào chiếc khóa kéo trên áo khoác của tôi: “Anh vẫn thích dáng vẻ em mặc sườn xám hơn, đẹp đến mức anh chẳng muốn rời mắt.”
Tôi kéo khóa áo, cởi chiếc áo khoác dày cộp ra. Dưới ánh mắt mong chờ của anh, tôi nằm xuống bên cạnh anh, ôm lấy eo anh, thở dài một tiếng.
Mùi hương thuộc về anh, hơi thở cũng thuộc về anh.
Không thể nhầm lẫn được.
“Minh Thư.”
“Hửm?” Giọng tôi nhẹ đến mức gần như không thành tiếng.
“…Chỉ vậy thôi sao?” Anh hỏi.
“Ừ.” Một lần nữa, câu trả lời nhẹ tựa lông hồng.
Yến Thâm bật cười, kéo tôi vào vòng tay anh.
“Để anh kể em nghe một câu chuyện, được không?” Anh hỏi.
Tôi khẽ gật đầu, nghiêng mặt vùi vào hõm vai anh, mệt mỏi ngáp một cái.
“Nhiều năm trước, khi anh ở miền Nam đi lính, có một lần làm nhiệm vụ bên ngoài, anh gặp hai người đang giữ một cô bé trong con hẻm nhỏ.”
“Cô bé đó, quần áo thì dơ bẩn, mặt mũi cũng bẩn thỉu, tóc tai không nhìn nổi, nhưng đôi mắt lại rất đẹp, vừa to vừa sáng. Còn cái hàm răng trắng nhỏ kia, cắn lấy tay một người trong số đó đến bật máu, chỉ thiếu chút nữa là cắn đứt thịt luôn.”
“Thấy anh mặc quân phục, cô bé lập tức hét lên cầu cứu. Hai người kia vội giải thích rằng cô bé là con của họ.”
“Cô bé đó không gọi cứu nữa, mà bắt đầu nói một tràng tiếng Anh, sau đó lại nói tiếng Đức.
m điệu chuẩn chỉnh, ai có tai cũng nghe ra, cô bé này không phải người bình thường.”
“Anh cứu được cô bé, hỏi nhà ở đâu cô bé không nói, định đưa đến đồn cảnh sát thì cô bé không chịu đi.”
“Hai người nhìn nhau, sau đó cô bé đói bụng, không chịu ăn cơm, cũng không ăn đồ ăn khác, nhất quyết đòi ăn kem.Đúng là một cô nhóc khó chiều…”
“Anh mua kem cho cô bé, cô bé ăn vui vẻ rồi mới chịu nói chuyện với anh. Hóa ra cô bé trốn ra ngoài, muốn xem mình có thể sống một mình bao lâu.”
“Lúc đó cô bé chỉ mới chín tuổi, nhưng suy nghĩ đã khác thường đến mức làm anh ngạc nhiên. Nhưng anh rất thích cô bé đó, bướng bỉnh, gan dạ, thông minh, khiến người ta nhớ mãi không quên.”
“Khi anh đang nghĩ làm cách nào để đưa cô bé về nhà, cô bé tự nói muốn về, vì cảm thấy việc mạo hiểm bên ngoài chẳng thú vị gì, trong những tình huống chênh lệch sức mạnh, dù có cố gắng thế nào cũng vô ích.”
“’Em chỉ là một đứa trẻ thôi mà.’ Đó là lời cô bé đã nói. Anh cảm thấy, anh không chỉ thích cô bé, mà còn có phần ngưỡng mộ cô nữa.”
“Đầu gối cô bé bị thương, anh cõng cô về. Suốt quãng đường, anh nói với cô bé rằng…Cô bé, anh nhìn ra rồi, em cũng là một người không an phận.”
“Nhưng chỉ gan dạ thì không đủ, em cần học cách khôn ngoan, nhẫn nhịn và tỏ ra yếu thế.
Chỉ có như vậy, em mới có thể chơi đùa những kẻ mạnh hơn mình trong lòng bàn tay, thay vì bị họ điều khiển.”
“Khi đưa cô bé về nhà, anh mới biết cô bé đó là đứa trẻ nhà họ Minh được nuôi ở Giang Nam, cũng chính là vị hôn thê nhỏ của anh.”
“Cô bé nói em luôn biết ơn, tặng anh một chiếc khăn tay, bảo đây là tấm lụa Tống Cẩm mà chỉ bà ngoại em mới dệt được. Rồi rất lâu, rất lâu sau, anh mới một lần nữa chạm vào loại vải đó.”
Giọng Yến Thâm trầm thấp khi kể chuyện, tôi không biết mình đã ngủ quên từ lúc nào, chỉ mơ hồ cảm nhận được một nụ hôn nhẹ trên trán.
“Anh biết mà, cô bé của anh đã trưởng thành rồi. Khi em sinh ra, anh từng bế em. Khi chúng ta mất đi, sẽ làm đúng như em nói—cùng nhau thuỷ táng.”
[HẾT]