Vân Lãm - Chương 3
11
Cánh cửa phòng tôi bị đẩy mạnh mở toang, một đám người ào vào, khung cảnh lúc đó hỗn loạn đến mức không thể tả.
Chuyến đi dự kiến kéo dài hai ngày một đêm, nhưng cuối cùng buộc phải quay về ngay trong ngày thứ hai.
Minh Dao khóc lóc đến mức suýt ngất, mắng chửi tôi không tiếc lời, như thể muốn cầm d//ao đ//âm chet tôi ngay tại chỗ.
Tôi – một người yếu đuối như vậy – làm sao chịu nổi. Nhưng cô ta là em gái tôi mà.
Ngoài việc âm thầm chịu đựng, dịu dàng khuyên nhủ, tôi còn có thể làm gì khác?
“Là chị làm! Chị cố ý! Chị chính là muốn hủy hoại tôi! Chị không chịu được việc tôi tranh giành Yến Thâm với chị!” Minh Dao gào lên đến khản cả giọng.
Tôi thở dài, nhìn Minh Dao như đang nhìn một đứa trẻ ba tuổi, trong cơn đ//iên cuồng mắng chửi của cô ta, tôi chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Một người đàn ông không đủ, cảm giác niềm vui gấp ba lần là thế nào nhỉ?”
“Đồ tiện nhân! Tôi giet chị!” Minh Dao hoàn toàn phát đ//iên.
“Chuyện tốt thì ít người biết, chuyện xấu lại lan truyền khắp nơi.”
Những việc xảy ra trên du thuyền nhanh chóng được thêm mắm dặm muối, truyền đi khắp giới thượng lưu.
Danh tiếng của nhà họ Minh rơi xuống vực thẳm, trở thành trò cười trong mắt người đời.
Ngay lúc này, nhà họ Yến lại đưa ra yêu cầu hủy bỏ hôn ước, lý do thì mơ hồ, nhưng rõ ràng ám chỉ sự kiện trên du thuyền, không muốn dính líu với nhà họ Minh.
Minh Duệ (bố tôi) mấy lần đến gặp ông cụ nhà họ Yến và tổng giám đốc Yến, hạ mình đến tận đất để cầu xin.
Cuối cùng, trong lần gặp cuối, ông cụ nhà họ Yến đưa ra một yêu cầu: “Trả lại phần cổ phần vốn thuộc về Minh Thư mà ông đang nắm giữ hộ.”
12
Bố tôi biến sắc, khó chịu nói: “Minh Thư không hiểu gì về kinh doanh, giao cổ phần cho con bé thì không ổn lắm, đúng không?”
“Tiền thân của tập đoàn Minh thị là do bà Tĩnh Lan sáng lập. Trước khi qua đời, bà ấy đã để lại di chúc, không trao cổ phần cho Vân Niệm mà để lại cho Minh Thư.”
Trong lời của ông cụ nhà họ Yến, “Tĩnh Lan” chính là bà ngoại tôi, còn “Vân Niệm” là mẹ tôi.
Khi tôi ba tuổi, mẹ tôi t//ự t//ử vì trầm cảm, Minh Duệ trở thành người giám hộ duy nhất của tôi và đứng tên thay phần cổ phần thuộc về tôi.
“Hôn ước với Tiểu Thâm cũng do bà Tĩnh Lan tự tay định đoạt lúc còn sống. Vì mối thâm tình với bà ấy, nhiều năm nay, nhà họ Yến đã không ngừng hỗ trợ Minh thị. Nhưng tôi không ngờ, nhà họ Minh lại xảy ra chuyện xấu hổ đến thế này!”
Ông cụ nhà họ Yến vừa nói vừa ho khan vài tiếng. Yến Thâm lười biếng liếc Minh Duệ, khóe môi nhếch lên mang theo vẻ ngạo mạn: “Tôi là người thừa kế duy nhất của nhà họ Yến, Yến thị đang ở thời kỳ đỉnh cao. Nhưng nhìn tình hình hiện tại của Minh thị… ông nghĩ Minh Thư xứng với tôi sao?”
Tôi ngồi một bên, vai khẽ run lên, ngón tay siết chặt.
“Vốn dĩ đã không xứng, giờ lại xảy ra chuyện như vậy, nếu tôi cưới Minh Thư, người khác sẽ cười nhạo tôi thế nào?”
Tôi cúi đầu, hơi thở run rẩy, trông vừa khó xử vừa bất an.
“Tôi không thể cưới một bình hoa rỗng, trừ khi Minh Thư có ‘giá trị’—tất nhiên, tôi có thể cam đoan, sẽ không tham gia vào việc kinh doanh của Minh thị.”
Minh Duệ lâm vào thế khó, lại quay sang nhìn tôi. Một kẻ vô dụng, nhút nhát như tôi, làm sao có thể gánh vác cả một công ty.
Bề ngoài trao cổ phần cho tôi, nhưng thực quyền vẫn nằm trong tay Minh Duệ.
Sau khi kết hôn, ông ta có thể ép tôi giao lại cổ phần—dù sao tôi cũng không dám phản kháng.
Suy tính và âm mưu trong mắt Minh Duệ, tôi đều nắm rõ. Khi Minh Duệ thốt ra chữ “Được,” khóe môi tôi khẽ nhếch lên, một nụ cười thoáng qua.
13
Thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần được ký vào đúng ngày đính hôn. Tôi nhìn chữ ký của Minh Duệ trên tài liệu, khẽ cười lạnh.
“Hài lòng rồi chứ?” Yến Thâm bóp nhẹ cằm tôi, ánh mắt như có ý trêu chọc: “Đạt được điều mình muốn, thỏa mãn lắm nhỉ.”
“Phần cổ phần của anh, tôi sẽ nhanh chóng chuyển nhượng lại cho anh.”
Anh ta luôn giữ lời.
“Không vội:” Yến Thâm kéo tôi đứng dậy, “Trước tiên, đi với tôi đến một nơi.”
Yến Thâm lái một chiếc xe địa hình, chạy ra khỏi trung tâm thành phố, hướng về những ngọn núi xa ở ngoại ô.
Đường núi gập ghềnh, ánh đèn xe chiếu sáng màn đêm.
“Sợ không?” Khi xe đến một khúc cua dốc đứng, anh ta đột nhiên hỏi.
Tôi lắc đầu.
Những ngón tay dài của anh ta nắm chặt vô lăng, gõ nhịp khi lái xe, vẻ mặt vô cùng thoải mái.
“Tôi từng lái cả xe tăng, không lật được đâu, yên tâm đi.”
Nói xong, anh ta tự bật cười, như thể đang kể một câu chuyện hài hước.
“Tôi không lo.” Tôi nhẹ giọng đáp.
Không chỉ biết anh ta từng lái xe tăng, tôi còn biết anh ta đã từng tham gia gìn giữ hòa bình ở nước ngoài, từng trải qua chiến trường thực sự.
Là một người đàn ông bước ra từ mưa bom bão đạn.
Yến Thâm lái xe vào một thung lũng. Dưới ánh trăng, một cánh đồng hoa oải hương rộng lớn đang yên tĩnh nở rộ, hương thơm ngào ngạt lan tỏa.
Yến Thâm chống tay lên đầu xe, ngồi xuống, rồi đưa tay ra về phía tôi. Tôi học theo anh ta, cũng leo lên ngồi trên nắp xe.
“Chúng ta đã đính hôn rồi, khi nào thì kết hôn?” Tôi hỏi.
Yến Thâm dang tay ra, kéo eo tôi lại gần, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Em nóng lòng đến vậy sao?”
Tất nhiên rồi.
Đợi nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới nắm được anh ta trong tay, tôi nhất định phải giữ chặt.
Anh ta khẽ cười: “Sao anh có cảm giác, em hình như rất thích anh nhỉ?”
Tôi nhẹ nhướng mày, giọng nói mềm mại như có móc câu: “Sao không tự tin hơn một chút, bỏ chữ ‘hình như’ đi?”
“Anh à…”
Tôi cười bên tai anh ta: “Tôi chính là rất thích anh đó.”
Ánh mắt anh ta trầm xuống, đè tôi lên nắp xe.
Từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt đen sâu thẳm chăm chú nhìn tôi.
Hơi thở gần trong gang tấc, anh ta trầm giọng nói: “Em có thể nhắm mắt lại, hoặc là…”
Hoặc là? Ha, không cần nói nhiều, trực tiếp hôn.
Tôi ngẩng đầu, quả quyết chủ động tấn công.
Đôi mắt đen luôn sâu lắng và lười biếng của anh ta lần đầu tiên lộ ra vẻ kinh ngạc.
Sau đó là nụ cười ngập tràn, rồi môi chạm môi, hòa quyện không rời.
Sau khi đính hôn, khi cổ phần đã nằm trong tay, việc đầu tiên tôi làm là đá Minh Duệ ra khỏi hội đồng quản trị.
Phòng làm việc của chủ tịch bị đập phá thành một bãi rác. Minh Duệ chỉ vào mặt tôi, dùng những từ ngữ khó nghe nhất trên đời để mắng chửi.
14
Tôi vẫn giữ nụ cười trên môi, điềm nhiên không chút bối rối: “Ông không cần nổi giận như vậy. Nơi này vốn dĩ không thuộc về ông, giờ cũng chỉ là vật về với chủ mà thôi. Ông nói tất cả những thứ này sớm muộn gì cũng là của tôi, bảo tôi không nên tính toán với ông. Nhưng giữa chúng ta, rốt cuộc là ai tính toán ai đây?”
Tôi bước đến gần ông ta, không kiềm chế nữa, giọng điệu đầy vẻ chế nhạo: “Ông kết hôn với mẹ tôi năm năm, nhiều lần ngoại tình, khi bà ấy mắc chứng trầm cảm và phải vật lộn với nó, ông lại dung túng những người phụ nữ bên ngoài đến tận cửa, ép bà ấy phải nhảy lầu.
Những năm qua, ông giấu giếm cả một đội con riêng, giấu cực khổ như vậy, quả thật không dễ dàng gì.”
“Nhưng từ giờ, ông không cần phải giấu nữa, cũng chẳng ai nắm được nhược điểm của ông mà lung lay địa vị của ông nữa đâu. Vì từ nay về sau, ông sẽ chẳng còn gì cả.”
Ánh mắt Minh Duệ nhìn tôi đầy kinh ngạc và sợ hãi.
Một lúc lâu sau, ông ta như con gà trống thua trận, khàn giọng cầu xin: “Dù sao, chúng cũng là anh chị em của con, con không thể…?”
“Không thể.” Tôi dứt khoát, không chút nhân nhượng: “Tôi chưa bao giờ có anh chị em.”
Buổi tối, khi gọi video với Yến Thâm, tôi vừa chải tóc vừa cảm thán: “Hóa ra em vẫn mềm lòng thật.”
Tôi không ngờ rằng khi Minh Duệ lên cơn đau tim, tôi lại gọi xe cấp cứu.
“Minh Thư đã làm sai gì đâu, chỉ là quá tốt bụng mà thôi.” Yến Thâm cảm thán cùng tôi.
Do chi nhánh Yến thị tại Nhạc Thành xảy ra vấn đề, Yến Thâm đã đi công tác nhiều ngày.
Trước mặt anh ta, tôi từ từ tháo hai chiếc cúc áo trên sườn xám, vén tóc, để lộ bờ vai trắng mịn.
Đôi mắt Yến Thâm nheo lại, ánh nhìn nguy hiểm, giọng nói khàn khàn đầy cảnh báo: “Tuần sau anh sẽ về. Em làm như vậy… không sợ sao?”
“Tại sao lại là tuần sau?” Tôi tiếc nuối nói: “Không thể là tối nay, ngay bây giờ được sao?”
Tiếng thở mạnh hơn của anh ta truyền qua điện thoại.
Trong việc trêu chọc Yến Thâm, tôi không cần thầy dạy cũng giỏi, và chưa bao giờ mềm tay.
Tôi bật cười, hoàn toàn không giữ lại vẻ đoan trang, trông như một yêu tinh quyến rũ.
“Minh Thư. Đợi đó, anh về sẽ ‘xử’ em!”
Yến Thâm cách cả ngàn dặm buông lời đe dọa, tôi đáp lại bằng cách kéo cao tà sườn xám, tiếp tục khiêu khích.
Khi anh ta nghiến răng ken két, tôi phá lên cười lớn. Tôi thích cùng anh ta đấu trí đấu sức, đối đầu mạnh mẽ.
Dù là trong việc tính toán sự nghiệp hay những chuyện riêng tư thân mật.
Trước khi đi ngủ, tôi đã nghĩ sẵn cách làm thế nào để châm thêm lửa, khuấy động trái tim anh ta khi anh ta trở về vào tuần tới.
Nhưng ngay khi tôi sắp chìm vào giấc ngủ, xung quanh đột nhiên rung chuyển. Tôi giật mình tỉnh dậy, nhanh chóng phản ứng và nhận ra đó là động đất!
May mắn thay, chỉ là rung chấn lan tới đây, không quá dữ dội.
Tuy nhiên, tâm chấn của trận động đất lại chính là Nhạc Thành.