Vạn Kiếp Hồng Nhan - Chương 3
05
Ta bật dậy khỏi giường.
Việc đầu tiên là khơi bếp lò.
Ngọn lửa yếu ớt bùng lên, ta thêm củi vào cho cháy mạnh hơn.
Nhồi bột đã ủ qua đêm, nhào đến khi dẻo mịn, rồi từ từ thêm dầu vào, liên tục đập mạnh lên thớt gỗ.
Trước đây mẹ ta làm bánh, lực đập bột còn mạnh hơn thế này.
Chỉ sai một chút thôi là không ra đúng hương vị kia nữa.
Bọc nhân đường lại, để bột nghỉ một lúc, sau đó bắt đầu nướng mẻ đầu tiên.
Trời dần hửng sáng, ta mở cửa, bê chiếc bàn dài ra ngoài.
Ngoài cửa có một người đang đứng – Thế tử Đoan vương phủ, Lưu Tri Dao.
“Ta đến xin một cái bánh.”
Hắn giúp ta tháo ván cửa xuống.
Bánh mới ra lò nóng hôi hổi, ăn ngay lúc này là ngon nhất.
Hắn cắn một miếng, vừa thổi vừa ăn, sau đó nép vào góc tường, lim dim ngủ gật.
Buổi sáng khách đông, ta bận tối mắt, không rảnh để ý đến hắn.
Chờ khách rời đi hết, ta mới có chút thời gian nghỉ ngơi.
Lưu Tri Dao vẫn còn tựa vào đó.
Ta cảm thấy phiền: “Người Đoan vương phủ các ngươi đều có cái tật tự tiện xông vào nhà người khác thế này sao?”
Hắn cười nói: “Sau trận náo loạn hôm qua, ngươi nổi tiếng rồi.”
Bây giờ ai ai cũng biết Lương Vọng Hiên có một vị hôn thê chưa qua cửa.
Hắn nhìn ta chằm chằm: “Gặp lại nàng ta, cảm giác thế nào?”
Ta không đáp.
Hắn gõ tay lên bàn: “Kẻ từng bị vứt bỏ, sẽ mãi mãi bị vứt bỏ.”
Ta liếc mắt khinh thường, cần gì hắn phải nhắc?
Chỉ là không hiểu tại sao nàng ta lại làm như vậy.
“Lão tứ thích Lương Vọng Hiên, nhưng mẹ ta thì không.” Lưu Tri Dao thản nhiên nói.
Ta lập tức hiểu ra.
Nàng ta làm ầm lên như vậy là để cho mọi người biết rằng giữa ta và Lương Vọng Hiên có ước định từ trước.
Bây giờ ai cũng rõ ta từng cứu mạng hắn, hắn không dám quên ơn.
Chặt đứt hy vọng của Tứ tiểu thư, đồng thời chiêu mộ lòng người.
Bà ta chủ động đề nghị nhận ta làm nghĩa nữ, khiến Lương Vọng Hiên cảm động đến rơi nước mắt.
“Vừa giữ được thể diện cho Lương Vọng Hiên, vừa có thể nhận lại ngươi, vốn dĩ là kế hoạch hoàn hảo.”
Lưu Tri Dao chậc chậc vài tiếng.
“Đáng tiếc—”
Đáng tiếc ta không biết điều, phá hỏng chuyện tốt của bà ta.
Lưu Tri Dao nhìn ta với vẻ suy tư.
“Với đề nghị này, dù ngươi có biết hay không về thân thế của mình, cũng rất khó để từ chối.”
“Đoan vương phi nổi danh là người giản dị, ôn hòa, có tiếng hiền đức trong kinh thành…”
Ta nhếch môi.
“Giả dối mà thôi.”
“Y phục vân cẩm trên người mẹ ngươi đủ cho đám dân thường bọn ta ăn mười đời.”
Lưu Tri Dao nói đi là đi, nhưng lại quay đầu trở lại.
“A Đào, giữa ta và ngươi không cần khách sáo, cứ gọi ta là A cữu—”
Phi! Từ đâu lòi ra một trưởng bối thế này?
Mẻ bánh mới đã chín, ta xếp vào rổ tre.
Hắn cầm lên một cái, nhai nhồm nhoàm rồi bình luận:
“Bánh không tệ, nhưng hơi khô.”
“Ngươi nên làm thêm chút gì đó để ăn kèm.”
Ăn chực còn bày đặt chê bai.
Lần này hắn thật sự rời đi.
Hắn vừa bước ra cửa, phía sau liền có hai bóng người lướt qua.
Trong lúc bán bánh, ta đột nhiên nhớ lại.
“A cữu”? “A cưu”?
Chim cưu chiếm tổ khách…
Lưu Tri Dao xuất quỷ nhập thần như vậy.
Ta và Tứ tiểu thư vừa cãi nhau ở Hạnh Hoa Lâu,
Ngay tối hôm đó hắn đã xuất hiện ở khách điếm ta trọ.
Chúng ta nhìn nhau – hai người cùng sinh vào một năm, một tháng, một ngày.
Hắn nói: “Ngươi rất giống mẹ ta.”
Mà ta nhìn hắn cũng có một cảm giác vừa quen thuộc, vừa xa lạ.
Đôi mắt hắn giống hệt mẹ ta.
Nếu nói về huyết thống, mẹ ta lẽ ra phải là cô ruột của hắn.
Sắc mặt hắn lạnh như băng:
“Ngươi có tin ta giết ngươi không?”
Ta sớm đã đoán hắn sẽ đến, chỉ không ngờ lại nhanh như vậy.
Nếu muốn ta chết, hắn chẳng cần phải đứng trước mặt ta nói lời dư thừa này.
Lang thang trong kinh thành hơn nửa tháng, cuối cùng ta tìm được một tiểu viện an thân.
Từ đầu hẻm đi về phía đông vài trăm mét là phố dài sầm uất.
Đi về phía tây không xa là chợ người, nơi tụ tập những kẻ đang tìm việc làm.
Bánh ngọt của ta bán ra không lo ế.
Lưu Tri Dao hỏi: “Ngươi vào kinh chỉ để làm cái này?”
Ta liếc lên xà nhà, nghiêm túc đáp:
“Mục tiêu của ta là trở thành bà chủ Hạnh Hoa Lâu.”
06
Trên xà nhà, một bóng đen khẽ động.
Lưu Tri Dao giễu cợt: “Khẩu khí thật lớn, không sợ nói mạnh quá mà cắn phải lưỡi sao?”
Ta yên lặng nhìn hắn.
Từ sau khi gặp mặt, dù ta đi đâu cũng có người theo dõi.
Bạc mẹ ta để lại, ta mới tiêu hết một nửa để mua tiểu viện này.
Hôm đầu tiên bán bánh, có không ít khách tìm đến hỏi đường.
Ta không ngốc.
Hắn vừa sai người giám sát ta, lại âm thầm giúp đỡ.
Lưu Tri Dao dám ngang nhiên như vậy, chứng tỏ hắn đã nắm quyền hoàn toàn trong Đoan vương phủ.
Thứ chống lưng cho hắn chính là quyền thế của vương phủ.
Trước kia ta là cá trên thớt, để mặc người ta xẻo thịt.
Bây giờ, ta muốn thử một lần cầm dao tự quyết định số phận của mình.
Lưu Tri Dao cười nhạt: “Ngươi may mắn, đến đúng lúc.”
Ý ngầm chính là, nếu ngươi đến sớm hai năm, ta đã giết ngươi không chút do dự.
Cả đời mẹ ta luôn mang nỗi hổ thẹn với ta.
Bà cho rằng việc ta bị đổi ra khỏi Đoan vương phủ là trách nhiệm không thể chối bỏ của bà.
Năm đó, mẹ ta gặp Đoan vương phi tại Hạnh Hoa Lâu.
Bà thuận miệng hỏi:
“Chị dâu ta cũng sắp sinh rồi, vương phi cần gì, ta cũng lấy một phần.”
Lời nói vô tâm, người nghe lại hữu ý.
Chẳng bao lâu sau, có kẻ tìm đến anh chị bà, hứa hẹn một khoản tiền lớn để đổi lấy đứa bé trong bụng.
Không ngờ anh chị bà đều động lòng.
Anh trai bà nhìn thấy là bạc trắng.
Chị dâu bà lại lo lắng cho tương lai của đứa trẻ.
“Ra tay hào phóng như vậy, chắc chắn so với nhà nghèo như chúng ta sẽ tốt hơn.”
Mẹ ta thấy không ổn, khuyên không được, chỉ đành ngày đêm canh chừng.
Hôm đó, có người đưa đến một bát thuốc an thai, đồng thời mời bà đỡ tới.
Bà nghe loáng thoáng có người nói:
“Mau cho nàng ta uống, vương phi sắp sinh rồi.”
Đứa bé vừa chào đời đã bị bế đi.
Mẹ ta lén bám theo, phát hiện Hạnh Hoa Lâu lấy danh nghĩa đưa điểm tâm, đưa đứa bé vào Đoan vương phủ.
Bà kiên nhẫn nấp trong bóng tối chờ đợi.
Một lát sau, có kẻ xách theo một cái giỏ, lén lút chạy ra ngoài thành, đào hố chôn thứ gì đó, rồi vứt giỏ đi.
Chờ bọn chúng đi xa, mẹ ta đào ta lên.
“Toàn thân con đã tím tái, chỉ còn hơi thở ra mà không có hơi thở vào.”
Lúc ấy cổng thành đã đóng.
Bà biết không thể quay lại, liền ôm ta rời khỏi kinh thành.
Bà đặt tên ta là A Đào.
Mùa xuân, hoa đào nở.
Bà chỉ mong ta có thể lớn lên bình an, sống những ngày tháng yên ổn.
Nhưng quá khó.
Ta mới bảy, tám tuổi, đã có người hỏi chuyện “phá thân”.
Lúc đó, tú bà của Y Xuân Lâu vẫn chưa phải mẹ ta.
Tú bà ngày nào cũng mắng nhiếc:
“Lão nương nuôi bọn ngươi bao nhiêu năm, giờ lại giả bộ làm trinh nữ tiết liệt?”
“Con của kỹ nữ thì đừng mong lập cổng tiết hạnh, tốt nhất nên rửa sạch sẽ để bán được giá cao.”
Mẹ ta ôm ta vào lòng, không nói một lời.
Hôm đó, phủ huyện lệnh tổ chức tiệc mừng thọ cho nhạc phụ – Từ lão gia.
Tú bà sáng sớm đã sai mẹ ta đi đưa lễ vật.
Đến chiều, ta bị lôi đi tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo kín mít rồi khiêng vào Từ phủ.
Tú bà dặn dò:
“Cẩn thận một chút, đây là lễ vật đặc biệt dành riêng cho lão gia.”
Trên đường đi, đám nam sủng cười đầy dâm tà.
“Mẹ con cùng hầu hạ, lão gia thật là có hứng thú.”
Có kẻ thấp giọng cười:
“Ngươi biết gì chứ? Lão này thời trẻ còn sung lắm, là kẻ có sở thích biến thái.”
“Không ít người đã chết trên giường của hắn rồi.”
Một bàn tay vỗ lên đầu ta:
“Còn con nhóc này thì sao?”
Không gian yên lặng một lúc, rồi có người thở dài.
“Đều là số mệnh, xem tạo hóa của con bé thôi.”
Ta bị chúng cởi sạch sẽ, quẳng lên giường.
Mẹ ta khi ấy đang bón rượu cho lão già mặt đầy nếp nhăn.
Hắn đẩy bà ra, cầm lấy tượng Phật ngọc đặt bên gối, chỉ về phía ta.
“Lại đây, gia thương yêu ngươi.”
Mẹ ta gượng cười, ôm lấy hắn, kéo tay hắn dí tượng Phật vào đùi mình.
“Con bé chẳng biết gì cả, đừng làm mất hứng của lão gia.”
Từ lão gia ra lệnh cho ta quỳ xuống cạnh giường.
“Học theo mẹ ngươi hầu hạ nam nhân, lát nữa gia sẽ dạy ngươi.”
Ta trần truồng quỳ suốt cả đêm.
Trơ mắt nhìn mẹ ta bị lão già hành hạ đến mức sống không bằng chết.
Chờ đến khi hắn kiệt sức, ngủ thiếp đi.
Mẹ ta siết chặt tay ta, rồi ngất lịm.