Vạch Trần Lòng Người Hiểm Ác - Chương 5
13.
Lúc từ cục cảnh sát đi ra, tôi và Sở Lâm đều biểu hiện vô cùng bình tĩnh, ôm đứa nhỏ, giống như là người một nhà cuối cùng cũng đoàn viên.
Đi tới ga ra, Sở Lâm không thể bình tĩnh nữa. Hắn chất vấn tôi: “Trình Tâm, cô cố ý phải không, cố ý để tôi nghe thấy cô nói chuyện với Giản Hạo, cố ý để tôi đi tìm anh ta, sau đó tự tay đưa anh ta vào tù, muốn anh ta…”
Hắn đột nhiên ý thức được cái gì, vội vàng ngậm miệng. Sở Lâm nhíu mày: “Cô biết được những gì?”
Tôi cười lạnh: “Anh còn có cái gì mà tôi không biết sao?”
Hắn hít sâu một hơi, ánh mắt nghi hoặc nhìn tôi. Lúc này, Hà Bảo Cầm lái xe tới, cô ấy tới đón tôi và Quyên Quyên.
Sở Lâm hỏi: “Cô muốn tách khỏi tôi?”
“Nếu không thì sao, ngồi im chờ chet à, sau đó để anh h út m áu trên người tôi và con gái hả?”
Tôi rất chắc chắn: “Tôi cũng không muốn để cho Quyên Quyên nhìn thấy bộ dáng anh bị cảnh sát áp giải đi, ít nhất hãy lưu lại ấn tượng tốt đi.”
Tôi bảo Bảo Cầm mang Quyên Quyên lên xe trước. Tôi cười lạnh nhìn Sở Lâm: “Là anh tính kế lừa gạt tôi trước, cũng đừng trách tôi vô tình. Hiện tại anh đang nợ nần chồng chất, tôi không chỉ muốn ly hôn với nah, tôi còn muốn chia đôi cửa hàng. Pháp luật đã quy định, nợ cờ bạc cũng không phải vợ chồng cùng chịu chung.”
Hắn rất biết ngụy trang, nếu như không trải qua một kiếp, hắn ở trong mắt tôi vẫn là một người cần cù kiên định, căn bản không cách nào có thể nghĩ hắn lại là một dân nghiện cờ bạc.
“Cô!” Hắn tức giận đến nghiến răng.
Trên đường đến nhà Bảo Cầm, Quyên Quyên khó hiểu hỏi tôi: “Mẹ, chúng ta thật sự không ở cùng một chỗ với ba sao?”
Tôi vỗ nhẹ đầu đứa bé, giải thích: “Ba sẽ đi rất xa, rất xa, và con sẽ không thể gặp ba trong một thời gian dài.”
Con cần từ từ chấp nhận sự thật ba mình là một tên cặn bã.
14.
Tôi còn đang đánh giá cao Giản Hạo.
Tôi cho rằng anh ta thật lòng hối hận, mới có thể nói ra lời hối lỗi ở kiếp trước.
Sự thật chứng minh, con người luôn tìm lợi tránh hại. Anh ta thấy không thể chối tội, chỉ thừa nhận vì trả thù nên đã bắt cóc Quyên Quyên, hơn nữa không có tống tiền hay thương tổn nào, phán quyết cũng không nặng.
Nếu thừa nhận là đồng lõa s át h ại vợ cũ của Sở Lâm, đó cũng không phải là tội nhỏ.
Sở Lâm sau khi biết được, gọi điện thoại tới cho tôi để khoe khoang.
“Trình Tâm, cô tính toán kỹ càng, lại không tính được lòng người. Con người mà, bảo vệ bản thân mình mới là quan trọng nhất, cô cái gì cũng biết, vậy thì thế nào, không có chứng cớ, tôi chính là một người trong sạch.”
À.”
Tôi nhàn nhạt đáp một tiếng, sau đó nói: “Sau này tôi sẽ khởi tố ly hôn.”
Sở Lâm không thấy tôi tức giận mà quyết tâm cùng hắn chia tài sản.
“Trình Tâm, em trốn không thoát khỏi lòng bàn tay anh, cho dù ly hôn, chỉ cần có Quyên Quyên, em vĩnh viễn cũng không có cách nào thoát khỏi anh.”
Đàn ông mà, mất đi lợi ích cốt lõi nhất, sẽ trở nên điên cuồng. Sở Lâm hiện tại mang tiếng giet vợ giet con lừa bảo hiểm ở bên ngoài, hắn muốn tìm thêm một người vợ nữa cũng khó, chớ nói chi là lừa được bảo hiểm dưới sự giám sát của đông đảo cư dân mạng.
Để không gây rắc rối cho Bảo Cầm, tôi quyết định dọn ra khỏi nhà cô ấy.
Bảo Cầm lại hiên ngang lẫm liệt: “Chúng ta là bạn tốt hơn mười năm, có khó khăn phải cùng nhau gánh vác.”
Tôi vỗ vỗ vai cô ấy, trấn an cô ấy: “Yên tâm, tớ đương nhiên có cách đối phó với hắn.”
Tôi dọn ra khỏi nhà Bảo Cầm, thuê một căn nhà ở thị trấn Bách Hoa khu mới.
Nơi này là ngoại ô thành phố, đang trong quá trình khai phá, ít người, thanh tịnh, giá cả cũng tương đối rẻ.
Tôi vừa quét dọn sạch sẽ phòng trọ, mua đủ đồ dùng hàng ngày, Sở Lâm liền tìm tới.
Hắn ở cửa tiểu khu kéo biểu ngữ xin lỗi, than thở khóc lóc kể cho người qua đường về sự đau khổ và bất lực của hắn.
Nói hắn kết bạn không cẩn thận, dẫn sói vào nhà, người anh em tốt của hắn lại b ắt c óc con gái hắn.
Nói hiện tại phạm nhân đã bị đưa ra công lý, sau này hắn sẽ kết bạn cẩn thận hơn, hy vọng tôi mang theo con gái về nhà, cả nhà đoàn tụ.
Mục đích của hắn rất rõ ràng, muốn dùng tôi và Quyên Quyên để cứu vãn hình tượng người chồng tốt của hắn.
Chỉ cần hắn c ắn chet chúng tôi còn có tình cảm, tòa án sẽ không dễ dàng phán quyết ly hôn, sẽ không chia tài sản.
Hắn muốn tôi chủ động từ bỏ, hoặc là trở về trải qua những ngày lo lắng đề phòng, cùng sói khiêu vũ.
Sở Lâm tự cho là hiểu rõ tính cách của tôi, tôi bề ngoài nhu nhược nhưng nội tâm kiên cường.
Ngay cả khi ở thời điểm tồi tệ nhất trong cuộc đời, tôi vẫn có đủ tự tin để bắt đầu lại.
Hơn nữa tôi trọng tình trọng nghĩa, không thể nhìn bạn bè và người bên cạnh mình phải chịu ấm ức.
Sở Lâm ngoại trừ thường xuyên đến “quấy rầy” tôi ra, hắn còn đến công ty thiết kế của Bảo Cầm gây náo loạn, nói cô ấy không muốn bạn thân hạnh phúc, châm ngòi quan hệ vợ chồng chúng tôi.
Sở Lâm còn đi tìm chủ nhà, nói cô ấy cho tôi thuê nhà là gián tiếp khiến vợ chồng chúng tôi ly hôn, con gái không có ba.
Hắn tính toán ngày tháng tôi sẽ đi tìm hắn thỏa hiệp. Lần này, tôi không có lựa chọn kiên cường nhận thua. Mà là lựa chọn sự đồng tình yếu thế.
Tôi livestream khóc lóc kể lể không chịu nổi cuộc sống bị quấy nhiễu như thế này, cũng e ngại Sở Lâm.
Tôi thậm chí còn viết di thư, nói cho dù dùng sinh mệnh để trả giá, cũng sẽ không trở lại bên cạnh hắn để trải qua cuộc sống lo lắng đề phòng.
Sở Lâm gọi điện thoại cho tôi, mắng tôi là một kẻ ngu xuẩn.
“Cô cho rằng tôi sẽ sợ internet nổ tung sao?”
“Mỗi tháng đều có đề tài mới mẻ, nhiệt độ của cô sớm muộn gì cũng sẽ giảm xuống. Cùng lắm thì sau này tôi đổi nơi khác sinh sống, chỉnh sửa một chút, còn có thể trở nên trẻ trung đẹp trai hơn, ai có thể nhận ra tôi là người nào?”
Tôi dừng vài giây, giả vờ thỏa hiệp: “Bây giờ anh đến đây, mang thỏa thuận ly hôn tới, điều khoản cụ thể chúng ta có thể thương lượng.”
Cúp điện thoại, tôi đợi cả một đêm, Sở Lâm cũng không có tới.
Lúc ánh mặt trời chiếu vào, tôi vui sướng duỗi lưng một cái, ánh rạng đông mà tôi chờ đợi đã tới.
15.
Sở Lâm bị giet, ngã xuống nơi đầu ngõ cách nhà tôi không xa.
Hắn là bị t ội ph ạm giet người liên hoàn thời gian trước làm hại, một d ao c ắt c ổ, rất chuẩn x ác.
M áu ch ảy đầy đất. Sáng sớm bị công nhân vệ sinh phát hiện, đối phương lập tức báo cảnh sát.
Người vây xem rất nhiều, tôi khóc lóc tiến lên nói người này giống như chồng tôi. Cảnh sát để tôi tiến lên xác nhận, nhìn khuôn mặt đã không còn huyết sắc kia, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Là hắn, thật tốt. Tôi ngẩng đầu nhìn về phía đám người vây xem.
Chỉ chốc lát sau, tôi đã phát hiện thân hình quen thuộc kia. Kiếp trước, tôi đi tìm hắn suốt 20 năm.
Hắn rất khó tìm, cũng không phải bởi vì hắn cực kì hung ác, hay thông minh cơ trí.
Mà là ngày thường thái độ làm người hiền lành của hắn, sẽ không ai liên tưởng hắn với t ội ph ạm giet người liên hoàn.
Tôi cũng là thu thập rất nhiều tư liệu, mới biết được cặp đôi mà hắn giet thực chất là một đôi nam nữ thường xuyên lừa tình lừa tiền.
Họ đã lừa tiền chữa bệnh của một người nông dân, và khiến con của anh ta q ua đ ời vì bệnh tình kéo dài.
Hắn giet bà lão bán trái cây, vì bà ta đ ộc chiếm tiền trợ cấp của cháu trai, bắt cháu trai nhỏ lưu lạc đầu đường, mùa đông giá rét chet cóng dưới cầu vượt.
Hắn nguyện ý vì những người ôm hận nhưng không có cách nào giải oan, vươn tay “thiện lương chính nghĩa”.
Tôi biết vào thời điểm này kiếp trước, người này đang ở trong khu vực này, sau khi phạm phải một vụ án, lại biến mất không dấu vết.
Người đàn ông đứng trong đám đông một lúc, cảm thấy không thú vị liền quay đi.
Tôi nhìn bóng lưng hắn đi xa, dừng một chút, giọng của cảnh sát kéo tôi từ trong suy nghĩ trở về.
Cảnh sát hỏi: “Bình thường anh ta có kết thù với ai không?”
“Danh tiếng của hắn rất kém, thích đánh bạc như mạng, kẻ thù cũng nhiều, chỉ sợ sẽ khó tìm được hung thủ.”
[HẾT]