Vạch Trần Lòng Người Hiểm Ác - Chương 4
10.
Người tôi chờ đợi cuối cùng cũng tới. Một phụ nữ nông thôn nhăn nheo và một chàng trai trẻ.
Bọn họ ở trên mạng nghe được địa chỉ của tôi, nên lập tức đi tới. Sau khi tôi vào cửa, Sở Lâm liền thúc giục hai người họ rời đi, nói sẽ liên lạc lại sau.
Tôi ngăn hai người lại, hỏi Sở Lâm: “Là bà con ở quê anh mà, sao tôi vừa trở về liền bỏ đi vậy, nếu truyền ra ngoài sẽ nói tôi không muốn gặp người thân của anh, là một kẻ hợm hĩnh đó.”
Sắc mặt Sở Lâm lo lắng, trừng mắt nhìn hai người, ý bảo bọn họ đi mau.
Tôi cười nói: “Cái nhà này tôi làm chủ, có chuyện gì cứ nói với tôi, tôi giúp hai người giải quyết.”
Đối phương vừa nghe tôi là chủ, người phụ nữ liền mở miệng: “Tôi là mẹ vợ Sở Lâm.”
Tôi thất kinh, nghi hoặc nhìn về phía Sở Lâm:
“Anh sẽ không ở sau lưng tôi ra ngoài kết hôn chứ?”
Sở Lâm vội vàng lắc đầu, vẻ mặt áy náy nói với tôi: “Đây là mẹ vợ cũ của anh.”
Hắn áy náy giải thích với tôi: “Tâm Tâm, rất xin lỗi em, anh không dám nói cho em biết anh đã kết hôn. Anh sợ em không cần anh nữa, vợ cũ của anh đã qua đời, cô ấy sẽ không tới quấy rầy chúng ta, cho nên anh mới giấu diếm.”
Người phụ nữ mặt đầy nếp nhăn đi tới túm lấy Sở Lâm: “Trả lại tiền cho con gái tao đây, trả lại cho tao.”
Chàng trai cũng đi lên hỗ trợ: “Phần tiền bồi thường thuộc về bà nội tôi, ông nên đưa cho bà ấy!”
Cửa mở rộng, tiếng cãi vã thu hút nhiều hàng xóm đến xem.
Người phụ nữ thấy ngày càng có nhiều người tụ tập, bà bắt đầu khóc: “Con gái tôi là bị đ iện gi ật chet, sau khi chet công ty bảo hiểm bồi thường tiền. Nói là trong đó có phần của tôi, nhưng tên khốn này không có lương tâm, cầm tiền bỏ chạy. Tôi tìm hắn nhiều năm, hôm nay mới tìm được hắn, hắn lại không nhận!”
Lo lắng hắn lại lần nữa biến mất, người phụ nữ túm chặt lấy góc áo Sở Lâm không buông tay.
Tôi đứng bên cạnh và khóc, như thể tôi đã bị lừa dối một chuyện rất lớn, mọi ánh mắt thương hại đều đổ dồn vào tôi.
Có người thấy người phụ nữ kia đáng thương, hỗ trợ báo cảnh sát, để cảnh sát tới điều tra, có phải nợ tiền hay không sẽ biết ngay.
Gia đình chúng tôi bị đưa vào đồn cảnh sát cùng với người phụ nữ và chàng trai. Người phụ nữ một bên khóc một bên kể ra Sở Lâm là tên cặn bã.
Sở Lâm và vợ cũ quen biết nhau tại một nhà xưởng điện tử, họ tổ chức đám cưới ở quê vợ cũ nhưng không có đăng ký kết hôn, ở nông thôn đã tổ chức đám cưới thì chính là vợ chồng thật.
Cho nên lúc tôi và Sở Lâm kết hôn, hộ khẩu của hắn vẫn là chưa kết hôn.
Hai người sau khi kết hôn thì sống ở quê nhà vợ trước, không bao lâu người vợ kia đã mang thai.
Đang lúc hai người nồng tình mật ý chờ đợi sinh mệnh nhỏ ra đời, vợ cũ đã bị đ iện gi ật mà chet. Nồi điện nấu cơm bị rò điện, một x ác hai m ạng.
Sở Lâm mua bảo hiểm cho vợ cũ, nói muốn dưỡng lão cho mẹ vợ, kết quả cầm được tiền rồi hắn liền chạy.
Mẹ vợ cũ đ âm đơn kiện kiện, tòa án cũng ra phán quyết nhưng không thấy người.
Toà án cho người tìm kiếm hắn khắp nơi, sau đó mới phát hiện trước kia Sở Lâm dùng chứng minh thư của người khác.
Sở Lâm thấy sắc mặt tôi không tốt, vội vàng giải thích với tôi: “Không phải anh lấy tiền bỏ chạy, là vì lúc trước anh cùng vợ cũ kết hôn, việc buôn bán bị thiếu nợ không ít, tiền anh đều đem đi trả nợ. Người nhà cô ấy không chỉ không thông cảm cho anh, còn muốn h út m áu của anh. Vì có thể cùng em an tâm sống qua ngày, anh mới không nói ra chuyện trước kia.”
Người phụ nữ cầu khẩn cảnh sát: “Tôi cũng không cần nhiều, tôi chỉ muốn phần của mình, tôi bị ung thư phổi, cần tiền chữa bệnh.”
Sau khi do dự, Sở Lâm nói sẵn sàng đưa ra 2 vạn trước để chữa bệnh cho đối phương, còn nói muốn mua một căn phòng sạch sẽ, không muốn tôi lại bị quấy rầy.
Trên đường về, tôi giả vờ đau lòng và bất lực.
“Sở Lâm, anh đây là muốn xát muối vào vết thương của em phải không? Quyên Quyên thì mất tích, giờ lại thêm chuyện anh từng có vợ cũ đã qua đời, anh còn có chuyện gì giấu em nữa?”
Sở Lâm lộ ra vẻ mặt đau khổ bất lực, cầu xin tôi: “Tâm Tâm, vì con gái của chúng ta, chúng ta ngàn vạn lần không thể ly tâm, chỉ có toàn tâm toàn ý mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn.”
Tôi rút tay về: “Toàn tâm toàn ý với tiền đề là phải chân thành với nhau, em sợ anh còn có chuyện khác giấu em.”
Sở Lâm lắc đầu như trống bỏi: “Không có, chỉ có một chuyện này thôi.”
Sở Lâm hi vọng tôi không livestream trên mạng nữa, nói như vậy quá phô trương, trên mạng nhiều người bụng dạ khó lường, hay đố kỵ.
Tôi và hắn cũng không có mâu thuẫn quá lớn, lỡ như kẻ bắt cóc cảm thấy bị tôi khiêu khích, bị thương chính là hai chúng tôi, cư dân mạng thì không có bất kỳ tổn thất gì.
Tôi ngoài miệng đáp ứng, nhưng buổi tối chờ Sở Lâm ngủ, tôi lại bắt đầu livestream.
Tôi nói chuyện hắn có vợ trước, còn mua cho vợ trước một phần bảo hiểm tai nạn.
Không quá hai ngày đã có người tiết lộ, Sở Lâm hình như đã từng đến một công ty bảo hiểm, và mua hợp đồng bảo hiểm tai nạn.
Cư dân mạng đều là thám tử, theo lời dẫn này, có người tự xưng là nhân viên công ty bảo hiểm nói, Sở Lâm từng mua một phần bảo hiểm tai nạn, là cho con của mình.
Có người to gan dự đoán, kẻ thật sự khiến Quyên Quyên mất tích có thể là Sở Lâm.
Rất có thể đứa bé đã chịu bất trắc, chỉ cần tuyên bố đứa bé t ử v ong, lại không tìm được hung thủ, vậy bảo hiểm sẽ tới tay.
Những dự đoán như vậy ngày càng trở nên mãnh liệt hơn. Có người chạy đến xưởng sửa chữa ô tô của Sở Lâm mắng hắn.
Đi trên đường, còn có người ném trứng vào hắn. Tôi cũng xa lánh hắn, bảo hắn chuyển đến phòng làm việc ngủ.
Sở Lâm gấp đến độ giậm chân, lại bất lực. Hắn ôm chân tôi đau đớn khóc: “Em phải tin anh, không có âm mưu, chuyện Quyên Quyên mất tích không liên quan gì đến anh, thật sự chỉ là ngoài ý muốn.”
Tôi chất vấn hắn: “Anh mua bảo hiểm cho Quyên Quyên, tại sao không nói cho tôi biết?”
“Ngày đó có người bạn đến nói muốn hoàn thành chỉ tiêu bán bảo hiểm, anh vì giúp cậu ấy đạt thành tích nên mới đồng ý. Chỉ tiện tay mà thôi, với lại số tiền cũng không nhiều. Nếu như không phải lần này có người nhắc tới, anh cũng đã quên.”
Tôi xoa xoa huyệt thái dương: “Mọi chuyện đều quá trùng hợp. Giờ tôi không thể tin tưởng anh 100% được nữa”.
11.
Tôi rất lo lắng cho an nguy của Quyên Quyên, vì thế gọi điện thoại cho Giản Hạo. Sim điện thoại là tôi mua qua trung gian.
Giản Hạo nghe thấy giọng tôi có chút kích động, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại. Tôi hỏi về tình trạng của Quyên Quyên.
Anh nói đứa bé rất tốt, ngoại trừ hay khóc nhè thì không có vấn đề gì lớn. Anh ấy hỏi tôi còn muốn kiên trì bao lâu nữa.
Tôi dừng một chút, nói: “Nhanh thôi, anh nhẫn nại thêm vài ngày nữa.”
Cúp điện thoại, tôi nghe thấy ngoài cửa có tiếng động. Tôi nhẹ nhàng đi tới mở cửa, nhìn thấy cây chổi đặt ở cạnh cửa ngã trên mặt đất.
Trong lòng tôi thất kinh, bước nhanh tới cửa phòng làm việc. Cửa vừa đẩy liền mở ra, chăn mền trên giường lộn xộn, không thấy bóng dáng Sở Lâm đâu nữa.
Tôi chạy xuống dưới lầu, xe đỗ trong gara đã bị Sở Lâm lái đi.
Tôi đón một chiếc taxi ở ven đường, nhanh chóng chạy về phía căn phòng nhỏ ở Hoàng Thảo Sơn của Giản Hạo.
Đó là nhà cũ của Giản Hạo, mảnh đất kia đang bị phá bỏ và dời đi nơi khác, cư dân cũ đều dọn đi nên hiện tại không còn nhiều người lắm, vắng ngắt, là một nơi tốt để giấu người.
Chờ tôi đến nơi, cảnh sát cũng tới, mấy người đè Giản Hạo xuống đất. Một cảnh sát từ trong phòng cũ ôm Quyên Quyên nửa mê nửa tỉnh ra.
Sở Lâm nhanh chóng nhận lấy, ôm Quyên Quyên lại rồi hôn nó: “Ba cuối cùng cũng tìm được con rồi, chúng ta về nhà thôi.”
Vẻ mặt Giản Hạo hoảng hốt, khi nhìn thấy tôi, cầu cứu tôi: “Tâm tâm, em giải thích với mọi người đi, tôi không có bắt cóc Quyên Quyên, là em giao Quyên Quyên cho tôi, đây đều là hiểu lầm.”
Tôi nhún nhún vai, ánh mắt kiên định: “Tôi không biết anh đang nói cái gì, đừng nói xấu tôi, tôi làm sao có thể giao con gái của mình cho loại người như anh, tôi và anh thân thiết lắm sao!”
12.
Sở Lâm đi theo Giản Hạo đến cục cảnh sát, tôi thì cùng Quyên Quyên đi làm kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện.
Trên người Quyên Quyên không có thương tích, tinh thần có chút kinh hãi, các thứ khác đều rất bình thường, còn hơi béo một chút.
Giản Hạo ở trong cục cảnh sát một mực chắc chắn là đã cùng tôi ước định mang theo Quyên Quyên, cho nên từ bệnh viện đi ra, cảnh sát bảo tôi đến cục cảnh sát một chuyến.
Đến cục cảnh sát, tôi thề thốt phủ nhận ước định với Giản Hạo: “Quyên Quyên là một tay tôi nuôi lớn, tôi thương đứa bé như vậy, làm sao có thể cho phép anh nhốt nó trong phòng nhỏ, anh đừng có ngậm máu phun người!”
Nghe tôi nói, Giản Hạo lộ ra ánh mắt khó tin. Anh ta không cam lòng hỏi: “Tâm Tâm, tôi yêu em như vậy, tại sao em lại hại tôi?”
Tôi lấy tin nhắn bày tỏ tình cảm Giản Hạo gửi ra cho cảnh sát xem.
“Anh ta đây là cầu mà không có được, nên mới lên kế hoạch trả thù!”
Hốc mắt Giản Hạo đỏ lên, sau đó phẫn nộ mắng: “Cô là độc phụ, cô có thể không yêu tôi, nhưng tại sao cô lại hại tôi.”
Tôi hướng về phía anh ta nói bằng khẩu hình, nhắc nhở hai chữ “Trình Yến”. Sắc mặt anh ta nhất thời trắng bệch.
“Giản Hạo, anh luôn miệng nói thích tôi, là bởi vì tôi chăm sóc anh chu đáo, khiến anh cảm nhận được sự ấm áp chưa từng có, nhưng anh tiếp cận tôi, thật sự là vì lý do này sao!”
Giản Hạo giống như bị rút đi linh hồn, thân thể xụi lơ ngã xuống, hai cảnh sát cũng không dính vào, mặc cho anh ta nằm đó như một khối bùn nhão.
Kiếp trước, anh ta cùng tôi đi tìm con gái suốt 20 năm, chưa từng rời bỏ tôi, chưa bao giờ hai lòng.
Tôi không nghi ngờ tình cảm của anh ta dành cho tôi, tình yêu sưởi ấm lẫn nhau đáng tin cậy hơn bao giờ hết.
Thứ nhất, tôi thật sự đối tốt với anh ta.
Thứ hai, anh ta không nghĩ mình có thể có được tình yêu và cuộc hôn nhân trọn vẹn nào khác ngoài tôi.
Bởi vì cái chet của vợ cũ Sở Lâm, anh ta cũng là một trong những đồng phạm.
Một người đưa vợ đi du lịch, một người lặng lẽ lẻn vào nhà sửa lại nồi cơm điện để Sở Lâm không bị nghi ngờ đã giet vợ.
Sau khi tôi và Sở Lâm kết hôn, Sở Lâm liền để Giản Hạo đến quyến rũ tôi, muốn nắm lấy nhược điểm tôi ngoại tình, sau đó ép tôi mua bảo hiểm để bày tỏ sự chân thành và bồi thường với hắn.
Kết quả là tôi không cắn câu. Sau đó khi có Quyên Quyên, đại khái là chân tình của tôi cũng từng cảm động Sở Lâm đi, nên hắn muốn cùng tôi sống thật tốt.
Chỉ là một thời gian sau, hắn cảm thấy mệt mỏi, hắn phát hiện tiền tài quan trọng hơn, hơn nữa giet Quyên Quyên còn dễ hơn so với giet tôi.
Kiếp trước, lúc tôi bệnh nặng khiến mắt mù, Giản Hạo ở bên giường tôi nói ra chuyện anh ta từng mưu đồ hại m ạng người với Sở Lâm.
Anh ta khóc nói nếu như có thể làm lại, anh ta nhất định sẽ thẳng thắn từ chối, tiếp nhận trừng phạt, như vậy anh ta có thể đường đường chính chính cùng tôi sống qua ngày, mà không phải lo lắng đề phòng, nghĩ đến ngày nào đó sự tình sẽ bại lộ.
Anh ta tự nhận mình thâm tình, lại không biết việc anh ta giấu diếm đã làm cho tôi hoang phí cả nửa đời người, không được chet già.
Nếu ngay từ đầu anh ta cho tôi biết bộ mặt thật của Sở Lâm, tôi tuyệt sẽ không dễ dàng tha thứ cho tên cặn bã này.
Làm lại một đời, tôi quyết định thành toàn cho anh ta.
Đó dù sao cũng là sinh mệnh sống, nếu như anh ta thật sự muốn chuộc tội, anh ta nên nói ra sự thật và đưa Sở Lâm xuống địa ngục cùng mình.