Vạch Trần Lòng Người Hiểm Ác - Chương 3
8.
Một tuần trôi qua, vẫn không thấy bóng dáng của Quyên Quyên. Tôi bắt đầu phát sóng trực tiếp trên mạng tìm người.
Tôi bảo Sở Lâm cùng xuất hiện trước ống kính: “Chỉ có ba mẹ lòng nóng như lửa đốt mới có thể lay động lòng người nhất, nhất định sẽ có rất nhiều người tốt bụng hỗ trợ.”
Sở Lâm kiên quyết không chịu: “Lỡ đâu đánh rắn động cỏ thì làm sao bây giờ? Người bắt cóc Quyên Quyên rất có thể sẽ giet người diệt khẩu.”
Tôi lại không cho là đúng: “Cứ ngồi chờ như vậy, thì hắn sẽ đưa đứa bé về sao?”
Nước mắt của tôi lã chã rơi xuống: “Nếu muốn người không biết trừ phi mình đừng làm. Nói không chừng Trình Nhị còn có đồng lõa khác, chỉ có như vậy mới có thể làm cho bọn họ hiện hình.”
Sở Lâm còn muốn ngăn cản, tôi cảnh cáo hắn: “Ai muốn ngăn tôi, tôi sẽ liều chet với người đó.”
Buổi tối tôi mở livestream, Sở Lâm lấy cớ tìm con gái, hơn nửa đêm lại đi ra ngoài.
Tôi bỏ ra một số tiền lớn, rất nhanh tin tức tôi tìm con gái đã được đẩy lên hot search.
Đứng trước ống kính, tôi khóc lóc kể lể sự bất đắc dĩ và đau xót khi con gái bị mang đi. Biểu hiện sự bất lực và đau khổ của một người mẹ mất đi con cái.
Trình Nhị lập tức trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Rất nhiều chuyện cũ của cô ta cũng bị đào lên.
Có người nói mình từng là đồng nghiệp cũ của cô ta, nói cô ta là một người có lòng ghen tị rất lớn.
Người thắng cô ta trong công việc, cô ta sẽ làm chút động tác nhỏ chửi bới người ta.
Có một đồng nghiệp được khen ngợi, cô ta lặng lẽ bỏ nước hoa của đối phương vào túi sếp. Vợ sếp đến cửa hàng đánh đồng nghiệp kia một trận.
Cuối cùng sau khi điều tra camera, mới phát hiện là Trình Nhị. Có người tung ra ảnh chụp Trình Nhị và Chu Kỳ ở cùng một chỗ.
Nói hai người không có tố chất, có một lần gây sự chen hàng, đả thương một phụ nữ có thai, hai người còn bị đưa đến đồn công an.
Có người còn phơi bày ra Trình Nhị từng ở quán bar làm tiếp viên bồi rượu, trang điểm đậm, chỉ cần được giá, sau khi tan ca cô ta liền đi theo người đó.
Trình Nhị ở trong trại tạm giam cũng dần dần hiểu được tình thế, cô ta đã không còn đường quay lại.
Cảnh sát gọi điện thoại tới, nói Trình Nhị muốn gặp tôi.
Gặp lại Trình Nhị, cô ta đã tiều tụy hơn rất nhiều. Sắc mặt trắng bệch, vành mắt đen như gấu trúc.
Cô ta muốn xông lên quỳ xuống trước mặt tôi, lại bị cảnh sát ngăn lại, để cho cô ta thành thật ngồi xuống đối diện tôi.
Trình Nhị chắp tay trước ngực: “Chị, xin lỗi, thật sự xin lỗi mà. Em hâm mộ chị có một gia đình mỹ mãn, chồng có thể kiếm tiền, lại có con gái ngoan ngoãn.”
“Em từng quyến rũ anh rể, anh ấy cũng chấp nhận, cho nên em mới bị ma quỷ che mắt. Anh ấy nói em rất tốt, nhưng anh ấy đã có con gái. Nếu như không có con gái, anh ấy và em có thể có khả năng.”
Cô ta càng nói càng đau lòng: “Em cho rằng chỉ cần không có Quyên Quyên, em có thể ở bên anh ấy, nhưng…”
Tôi thay nàng nói tiếp: “Nhưng lúc cô xảy ra chuyện, hắn một lần cũng không tới thăm cô, đúng không?”
Tôi và Sở Lâm tốt xấu gì cũng là vợ chồng ở hai kiếp, đối với hắn vẫn có một chút hiểu biết.
Hắn không phải là người ham mê sắc đẹp, không thể tự kiềm chế.
Trong cửa hàng sửa chữa ô tô có đôi khi sẽ có khách hàng nữ xinh đẹp lái xe sang trọng tới, thêm wechat của hắn, hẹn hắn đi uống trà.
Sở Lâm đều quả quyết từ chối. Tôi cũng là nhìn trúng điểm này của hắn, mới có thể kiên định lựa chọn hắn.
Trình Nhị tuy rằng trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng là một người hết ăn lại nằm, lại có chút nuông chiều.
Rất ít đàn ông nguyện ý cưới một tổ tông về nhà cúng bái. Nếu cưới thật, không cần nói nhiều cũng biết đó chính là một âm mưu.
Đương nhiên, tôi sẽ không nói cho cô ta biết, kiếp trước đứa con đầu lòng của cô ta và Sở Lâm đã chet trong tay Sở Lâm.
Tôi cũng sẽ không nói cho cô ta biết, cô ta chính là mục tiêu kế tiếp Sở Lâm s át h ại. Từ đầu tới cuối, cô ta chỉ là một công cụ kiếm tiền cho Sở Lâm mà thôi.
Cứ để cô ta sống trong ảo mộng đó và tiếc nuối vì không thể yêu Sở Lâm.
Giống như kiếp trước, cô ta rõ ràng biết Quyên Quyên ở nơi nào, lại cười nhạo nhìn tôi tìm kiếm khắp nơi, thỉnh thoảng còn cổ vũ tôi, nói ánh rạng đông đang ở phía trước.
Tôi quyết đoán phản bác lại những cái cớ này của Trình Nhị.
“Coi như là hắn ám chỉ với cô như vậy, nhưng nếu như trong lòng cô cảm kích sự nỗ lực của tôi đối với cô trong những năm này, nếu như cô còn nhớ kỹ chúng ta là chị em ruột, cô cũng sẽ không hành động như vậy, đẩy Quyên Quyên vào chỗ chet.”
“Hôm nay nhận được kết quả như này, là cô đáng bị trừng phạt.”
Về đến nhà, tôi đem lời Trình Nhị nói nói lại cho Sở Lâm. Sở Lâm nổi trận lôi đình: “Người đàn bà không biết xấu hổ, cô ta muốn kéo anh xuống nước, uy hiếp em tha thứ cho cô ta.”
Hắn kéo tay tôi: “Tâm Tâm, em cũng không thể mềm lòng được.”
Không lâu sau đó, trên mạng lưu truyền một đoạn video rửa sạch mọi hiềm nghi cho Sở Lâm. Bối cảnh của video là trước cửa nhà máy sửa chữa ô tô.
Tôi nhận ra đó là nhà máy sửa chữa ô tô Sở Lâm mở.
Trình Nhị ăn mặc lộng lẫy chủ động ôm eo Sở Lâm, lại bị Sở Lâm đẩy ra. Trình Nhị ngồi dưới đất nức nở, không ngừng nói yêu hắn.
Người không biết chuyện tưởng là tình nhân cãi nhau, nên đã quay video lại. Có đăng lên mạng, chỉ là không nổi tiếng nên bị bỏ qua.
Hiện tại chuyện này bị lộ ra, danh tiếng của Sở Lâm lập tức đảo ngược. Mọi người nhận ra đây chỉ là mơ tưởng của mình em gái Trình Nhị, muốn phá hoại tình cảm của chị gái mình.
May mắn anh rể là người giám định trà. Sở Lâm kích động ướt hốc mắt: “Tiểu Tâm, tình yêu của anh đối với em cho tới bây giờ cũng không hề thay đổi, quá may ông trời đã cho anh cơ hội, chứng minh sự trong sạch của anh.”
Tôi gật đầu: “Chỉ cần vợ chồng chúng ta đồng tâm, nhất định sẽ tìm được Quyên Quyên.”
Tôi nhìn đi nhìn lại video, trong ống kính, Sở Lâm vẫn luôn nhìn thẳng về phía trước, từ đầu tới cuối hắn vẫn là nhân vật chính.
9.
Ba mẹ lại tới cầu xin tôi thương xót, sự việc đã đến nước này, Trình Nhị không có khả năng toàn thân trở ra, cô ta sẽ bị pháp luật trừng phạt.
Bọn họ vẫn hy vọng tôi có thể nể tình chị em ruột, tha thứ cho cô ta. Trình Nhị có thể ra ngoài sớm một chút, cũng có thể bắt đầu cuộc sống mới sớm một chút.
Ngẫm lại kiếp trước, trong thời gian tôi hao hết tâm lực tìm kiếm hung thủ, bao nhiêu lần ngủ ngoài đường phố. Họ vừa khuyến khích tôi tìm kiếm, vừa bỏ đá xuống giếng với tôi.
Năm thứ mười tôi biết được quê nhà bị phá bỏ và dời đi nơi khác, vội vàng chạy về, mới biết được ba tôi làm chủ hộ đã sớm nhận phần thuộc về tôi.
Tôi tìm thấy họ và cầu xin họ trả lại cho tôi. Số tiền này là chỗ dựa để tôi tìm hung thủ.
Họ lại kiên quyết từ chối, còn tưởng rằng tôi không chịu phụng dưỡng họ, kiện tôi ra tòa.
Đời này, tôi không còn mong đợi bất cứ tình yêu nào từ họ nữa. Tôi chỉ muốn lợi ích của mình.
Tôi nói với ba mẹ: “Muốn con tha thứ cho Trình Nhị cũng được, điều kiện là giao miếng đất ở quê cho con, để con trở thành chủ hộ.”
Ba tôi tức giận đến đầu bốc khói: “Tao còn chưa có chet đâu mà mày đã nghĩ đến gia sản, sao mày lại á c đ ộc như vậy!”
Tôi không chút nể nang đáp lại ông ta: “Nói đến tàn nhẫn, tôi sao so được với mấy người? Mấy người có thể không quan tâm đến sống chet của cháu gái mình, còn yêu cầu tôi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra!”
“Nếu tâm của các người đã thiên vị như vậy, thì cũng đừng trách tôi làm mất mặt!”
Tôi lạnh lùng nói: “Tôi biết cho dù bây giờ chúng ta đoạn tuyệt quan hệ, thì tương lai việc dưỡng lão cho các người vẫn sẽ tính trên đầu tôi. Cho nên hiện tại, tôi nhất định phải nắm giữ số tiền này.”
“Đất ở nông thôn lại không đáng tiền, hơn nữa các người không phải xem trọng Trình Nhị nhất sao? Cảm thấy cô ta có tương lai rộng mở, nếu cô ta được ra sớm một chút, các người cũng có thể sớm được hưởng phúc.”
Vẻ mặt của tôi rất nghiêm túc, và tôi sẽ không bao giờ thỏa hiệp.
Ba mẹ do dự một chút, nói: “Có thể, nhưng mày phải viết thư thông cảm. Tìm luật sư tốt và công chính, tao sẽ viết.”
Chỉ cần vì em gái, ba mẹ làm gì cũng rất nhanh.