Ước Nguyện Của Tướng Quân - Chương 3
7.
Tiêu Cảnh Dực bỏ đi.
Mặc dù bây giờ hắn đã là Hoàng đế, nắm trong tay quyền lực tối cao, nhưng cũng không thể ban cho ta tự do.
Trở thành nữ nhân của Hoàng đế, định mệnh chỉ có thể cô quạnh suốt đời trong bốn bức tường cung cấm.
Ta vẫn bị giam lỏng, nhưng hắn cũng không nỡ bạc đãi ta, ngày ngày cung phụng cho ta những món ăn ngon nhất.
Thậm chí trong cung đã rộ lên tin đồn, ta sắp được phong làm Quý phi.
Tiêu Cảnh Dực rốt cuộc cũng mềm lòng, không độc đoán ban chỉ dụ nữ. Hắn đang chờ ta gật đầu, đang dành cho ta sự tôn trọng lớn nhất.
Ta tựa vào cửa sổ nhìn ra xa, chốn thâm cung quạnh quẽ, đêm nay sao mà lạnh lẽo.
Từ xưa đến nay, ân huệ như giọt sương, chỉ rưới thấm vài cánh cửa, nào có thể lan rộng đến nghìn nhà. Ba ngàn cung nữ son phấn, mấy ai xuân qua không rơi lệ.”
Nếu sau khi ta vào cũng mà không chết, e rằng cũng không thoát khỏi cảnh “không rơi lệ”.
Lúc ta đang chìm trong u sầu, một bóng đen bất ngờ từ trên trời rơi xuống.
Ta che miệng cười khẽ: “Đường đường là Trấn Viễn đại tướng quân oai phong lẫm liệt, còn có sở thích trèo tường leo cửa sổ sao?”
Mục Vân Hành khẽ ho khan, mới nói: “Nghe nói ban ngày Phượng tiểu thư đã đến đây, nàng… có bị ức hiếp gì không?”
Lòng ta bỗng có chút ấm áp.
“Đại tướng quân quả là thông tin linh thông.”
“Theo hầu Bệ hạ nhiều năm, tự nhiên cũng có tai mắt.”
“Những lời này, cũng có thể nói cho ta biết sao?”
“Nếu là nàng, thì không sao cả.”
Ta âm thầm đánh giá nam nhân ẩn trong bóng tối này: “Đại tướng quân đến thăm khuê phòng vào đêm khuya, có phải lo lắng cho thần nữ không?”
“Thực sự lo lắng…” Mục Vân Hành có chút ngượng ngùng, sau một lúc mới nói: “Lo lắng cho… vị phu nhân tương lai.”
Ta cúi đầu mỉm cười: “Bệ hạ… vẫn chưa ban hôn.”
“Bất kể Bệ hạ có ban hôn hay không, bất kể sau này ta có may mắn được cùng nàng chung sống trọn đời hay không. Nàng đã mở lời trước điện, ta liền nhận định. Dù sống hay chết, nàng chính là thê tử của ta.”
Mục Vân Hành bước ra khỏi bóng tối, kiên định tiến đến trước mặt ta.
Những lời nói vừa thốt ra như thể đã được quyết định từ lâu, trên khuôn mặt hắn ta còn vương chút ửng đỏ e thẹn.
Dưới ánh trăng, đường nét vốn cứng cỏi nay như nhuộm một ánh sáng dịu dàng, ấm áp khó tả, mang đến cho ta sự an tâm vững chắc.
“Mục Vân Hành, ta có thể hiểu lầm rằng ngài thích ta không?”
“Thỉnh thoảng hiểu lầm một chút cũng không sao cả.”
Mục Vân Hành im lặng hồi lâu, mới bình tĩnh nhìn ta.
“Ta… thực sự thích nàng. Thích nàng… đã rất lâu rồi…”
8.
Tính ra, ta và Tiêu Cảnh Dực dây dưa với nhau hơn mười năm, quen biết Mục Vân Hành cũng ngót nghét từng ấy thời gian.
Chỉ là trước đây, chúng ta thực sự không có nhiều cơ hội giao tiếp.
Mục gia vì tội loạn thần mà phải chịu cảnh đầu rơi, kẻ bị lưu đày nơi xa xứ.
Từ nhỏ Mục Vân Hành đã được Tiêu Cảnh Dực coi trọng, trước khi Hoa phi sinh con, hắn đã cầu xin tha mạng cho Mục Vân Hành và giữ hắn ta ở lại làm bạn cùng mình.
Mục Vân Hành luôn ghi nhớ ơn cứu mạng của Tiêu Cảnh Dực, cho nên vẫn luôn một lòng trung thành và tận tụy với hắn.
Tiêu Cảnh Dực chinh chiến sa trường, Mục Vân Hành chính là lá chắn vững chắc nhất, ngọn giáo sắc bén nhất, giúp hắn chiến thắng oanh liệt.
Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, đã nhiều lần Mục Vân Hành liều mình cứu Tiêu Cảnh Dực thoát khỏi hiểm nguy.
Ấn tượng của ta về Mục Vân Hành là một người vô cùng tài giỏi.
Trên người hắn ta luôn dính đầy máu tươi, nhưng vẫn kiên định đưa Tiêu Cảnh Dực đến trước mặt ta, nghiêm túc nói: “Diệp đại phu, mau xem cho điện hạ, ngài ấy bị trọng thương rồi!”
Sau đó, Mục Vân Hành cũng bị thương nặng, nhưng không bao giờ ngoảnh lại nhìn, chỉ lặng lẽ quay lưng đi.
Như thể đã hoàn thành sứ mệnh, như thể sinh tử của bản thân không hề quan trọng.
Ta nghe các y quan bàn tán mới biết, Mục Vân Hành thường xuyên mang thương tích đầy mình, nhưng trước giờ không bao giờ kêu la than vãn.
Số lượng y quan và thuốc men trong quân đội có hạn, hắn ta luôn tự mình chịu đựng, chỉ khi nào thực sự không thể chịu được nữa mới lấy thuốc để tự chữa trị một cách lặng lẽ.
Ta biết hắn ta và Tiêu Cảnh Dực luôn gắn bó bên nhau như hình với bóng, Tiêu Cảnh Dực bị thương nặng như vậy, hắn ta sao có thể bình an vô sự được chứ?
Vì vậy, sau này, bất cứ thuốc trị thương nào cho Tiêu Cảnh Dực, ta đều dặn dò phải đưa một phần cho Mục Vân Hành.
Lúc đó, ta không hề có mục đích gì khác, chỉ đơn giản là vì hắn ta đã bảo vệ người ta yêu thương nhất.
Chỉ không ngờ rằng hành động “thỏ thẻ” ban đầu ấy lại khiến hắn ta rung động.
Đúng vậy, những người quen chịu khổ, chỉ cần một chút ngọt ngào cũng có thể bù đắp cho tất cả sự chậm trễ.
Mục Vân Hành đưa cho ta một chiếc còi bằng ngọc bích trắng ngần, vẻ mặt nghiêm túc: “Triều đình đầy rãnh những kẻ nham hiểm, Phượng Tướng vì nữ nhi được phong Hậu, e rằng sẽ gây bất lợi cho nàng.”
Ta mân mê chiếc còi ngọc: “Đây là?”
“Nếu gặp nguy hiểm, hãy thổi nó, ta sẽ đến cứu nàng!”
Lòng ta bỗng dưng ấm áp.
“Nhưng hiện giờ ta bị giam lỏng trong cung, làm sao ngài có thể cứu ta?”
Mục Vân Hành hiếm khi tỏ ra kiêu hãnh: “Dù sao ta cũng là Trấn Viễn đại tướng quân, trong cung cũng có người của ta.”
“Vậy nếu… người giam cầm ta là Tiêu Cảnh Dực thì sao?”
Mục Vân Hành nhìn ta, gằn từng chữ một: “Nếu nàng không muốn, dù là trái Thánh chỉ, ta cũng sẽ liều chết cứu nàng.”
“Sau đó, ta sẽ tự mình đến trước mặt Bệ hạ nhận tội, ngài muốn giết muốn chém, ta đều tuân theo.”
Mục Vân Hành một lòng chân thành, thậm chí còn có chút ngốc nghếch.
Nhưng ta lại nảy ra ý trêu chọc, từng bước áp sát.
“Nếu đắc tội Bệ hạ, những chiến công giết giặc trên chiến trường hơn mười năm qua, những vết thương trên người và cả danh dự của Mục gia… đều sẽ tan thành mây khói.”
Mục Vân Hành cứng rắn nói từng lời một: “Nếu có thể hoàn thành nguyện vọng của Diệp cô nương, Vân Hằng cũng không hối tiếc.”
Nhìn vào sự cố chấp chân thành của Mục Vân Hành, lòng ta bỗng dấy lên nỗi bất an xen lẫn áy náy.
Rõ ràng là ta đã đẩy hắn ta đến bước đường cùng này.
Hành động thoát khỏi cảnh khốn cùng của ta, hắn ta lại tin tưởng nó là thật.
Những toan tính ban đầu về việc thành thân trước rồi hòa ly bỗng trở nên nghẹn lời.
Trước con người tốt bụng ấy, ta bỗng dưng cảm thấy không nỡ buông tay.
9.
Cung điện chỗ ta ở cách xa điện chính, Tiêu Cảnh Dực quyết tâm không cho ta biết được tin tức trong cung.
Mặc dù vậy, việc phong hậu vốn là đại sự quốc gia, cho dù ta không thể ra khỏi cửa cung, nhưng qua khung cửa sổ, ta cũng có thể thấy cả cung điện rực rỡ sắc đỏ.
Ngày mai, Phượng Minh Ca trở thành Hoàng hậu rồi.
Ngày xưa, Tiêu Cảnh Dực cũng từng nói chỉ ta là thê tử duy nhất của hắn.
Nhưng con đường dài vạn dặm, rốt cuộc lại trái với ý nguyện.
Ta nhàn nhã thong dong, yên tĩnh đọc sách. Giam lỏng trong cung đã hơn tháng, tính tình ta lại càng thêm thanh thản, không màng danh lợi.
Ta thầm nghĩ, chẳng lẽ Tiêu Cảnh Dực muốn dùng cách này để buộc ta quen thuộc với cảnh giam lỏng?
Quen thuộc với cảnh tịch mịch chốn thâm cung, ta mới yên phận làm quý phi của hắn.
Nhưng rốt cuộc hắn đã sai lầm.
Ta thà chết chứ không chịu sống kiếp tù túng.
Giả như những gì ta trải qua trong mơ là thật, vậy thì khi đã trở thành Quý phi, ta có lẽ sẽ không chết vì bệnh tật, thì cũng sẽ u uất mà chết.
Cung điện vô cùng náo nhiệt, ta tựa cửa ngóng ra xa, bỗng một vị khách không mời mà đến.
“Ngày mai cử hành đại điện phong hậu rồi, lúc này Bệ hạ đến đây làm gì?”
Tiêu Cảnh Dực giống như đã uống rượu, đi đứng lảo đảo, đụng thẳng vào lòng ta.
Ta vội đỡ lấy hắn: “Bệ hạ, ngài say rồi.”
Tiêu Cảnh Dực siết chặt lấy ta, mắt đỏ hoe: “Hoài Tịch, là ta phụ bạc nàng, nhưng ta thực sự không còn cách nào khác!”
“Ta cũng không muốn lập Phượng Minh Ca làm hậu, nhưng ta không có lựa chọn nào khác!”
Ta cúi đầu im lặng.
Phượng tướng là Tam triều lão thần, nắm giữ triều chính nhiều năm, triều đình đa phần là môn sinh vây cánh của ông ta.
Tiêu Cảnh Dực thuận lợi kế vị, ắt hẳn không thể thiếu việc giao dịch với quyền thần này.
Tuy nhiên, rước hổ về nhà, tự chuốc họa vào thân.
Tiêu Cảnh Dực lầm bầm: “Nàng rõ hơn ai hết, ta đã trải qua bao nhiêu gian khổ, bao nhiêu nguy hiểm để có được ngày hôm nay… Vất vả lắm mới ngồi lên được vị trí cao nhất này, sao nàng lại nỡ lòng rời xa ta?”
Ta nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc rối bời của Tiêu Cảnh Dực, nói khẽ: “Ta biết đoạn đường này của chàng rất gian nan và thử thách. Nhưng Tiêu Cảnh Dực à, dù khó khăn đến đâu, chàng cũng không thể dùng máu của những trung thần lương tướng để trải đường cho chính mình.”
Tiêu Cảnh Dực sững người trong giây lát, bỗng chốc tỉnh táo hơn nhiều.
Hắn nhìn ta chằm chằm, ánh mắt rực lửa: “Nàng biết, nàng vẫn luôn biết rõ, chính vì bọn họ mà lòng nàng đã ly tán với ta.”
Ta bình thản nhìn hắn: “Minh thái phó một đời thanh liêm, trung can nghĩa dũng, cúc cung tận tụy vì nước vì dân, sao chàng lại nỡ dùng cái chết của ông ấy để trải đường cho chính mình?”
Ánh mắt Tiêu Cảnh Dực nhìn ta tràn đầy hận thù.
“Diệp Hoài Tịch, sao nàng không thể thông cảm cho ta!”
“Minh thái phó quả thực là một vị quân tử đại nghĩa, chính vì ông ấy là một bậc chính nhân quân tử, cái chết của ông ấy mới có thể khơi dậy sự phản kháng của bách tính, dẫn đến sự biến động trong triều đình. Nếu ông ấy không chết, ta làm sao có thể mượn dư luận để lật đổ Thái tử?”
Ta lạnh lùng nhìn người mà mình từng yêu.
Có lẽ trên con đường truy danh trục lợi, chúng ta đã trở thành người xa lạ từ lâu rồi.
“Vậy nên chàng đã bức chết ông ấy?”
Tiêu Cảnh Dực không muốn nhìn ta, hắn nhìn về phía xa xăm, giọng nói lạnh lùng.
“Là ông ấy đã thành toàn cho ta…”
Một vị trung thần liêm chính, đến cuối cùng, lại dùng cái chết của bản thân để thành toàn cho cuộc tranh giành quyền lực trong triều đình.