Tỷ Muội Đồng Tâm - Chương 4
16.
Đẩy tay Cố Thành Hoan ra, chân tôi run rẩy đi xuống lầu.
Trên bàn ăn, Mộc Mộc, Trình Hiểu Hiểu và Cố Tử An vừa nói vừa cười.
Tôi có chút khó tin: “Mộc Mộc cùng các cậu cũng là một nhóm?”
“Cô ấy đúng là bạn tốt của tôi, một màn buổi sáng kia cũng đúng là diễn.”
Phục rồi, đoàn đội của bọn họ thật đúng là lớn mạnh.
Trầm mặc hồi lâu, tôi nghiến răng nghiến lợi: “Đừng nói cho tôi biết, Tô Hân Hân cũng diễn?”
Trình Hiểu Hiểu nháy mắt mấy cái, “Đó không phải, cô ấy ngốc thật.“
“…..”
Trong lòng tôi vậy mà lại xuất hiện một tia may mắn, may quá có người thật!
“Cho nên vì sao mọi người lại diễn với tôi? Nếu muốn nhờ vậy tôi lộ ra tình cảm thì rất ngốc nha.”
Cố Thành Hoan ho nhẹ vài tiếng: “Đều là Trình Hiểu Hiểu đề nghị, hotsearch, ly hôn, mẹ ngăn cản còn có Mộc Mộc…”
“Được được được, đều diễn cho em xem đúng không?!”
Tôi hung hăng nhéo cánh tay Cố Thành Hoan bên cạnh, dữ tợn nói: “Tôi biết ngay mà, mấy ngày nay sao cuộc sống của toii lại phong phú đa dạng như một bộ phim truyền hình, chuyện lạ gì cũng đụng phải tôi, thì ra đều là cậu bày ra cả.”
“Trình, Hiểu, Hiểu, cậu giỏi như vậy, đừng làm diễn viên nữa, đi làm đạo diễn đi!”
Mà người nào đó còn cợt nhả đáp lại: “Sao cậu biết sau này tôi định chuyển sang làm đạo diễn. Trừng Trừng, chúng ta thật sự là tâm ý tương thông.”
Nhìn bộ dạng không biết hối hận của cô ấy!
Tôi khoẻ cả người, thắt lưng không mỏi, chân không đau, bây giờ tôi phải khiêng đại đao 40 mét đuổi giết cô ấy!
“Trình Hiểu Hiểu! Tôi muốn giết cậu!”
“Oa! Trừng Trừng, tôi giúp cậu ôm được mỹ nam về, sao cậu lại lấy oán trả ơn như vậy!”
“Cậu mà giúp tôi, cậu rõ ràng là chướng ngại trên con đường tình yêu của tôi!”
17.
“Không được! Ly hôn, phải ly hôn!”
Tôi nằm trên ghế mát xa, eo mỏi lưng đau nhức, sắc mặt tăm tối.
“Không phải đã nói rõ rồi sao? Sao còn ly hôn?”
Trình Hiểu Hiểu lộ vẻ nghi hoặc.
“Quá nhiệt tình, chống đỡ không nổi.”
Trình Hiểu Hiểu cười trộm: “Thôi đi, rõ ràng cậu rất thích.”
“Sao cậu biết tôi rất thích?”
“Chúng ta tốt xấu gì cũng là bạn thân nhiều năm như vậy, cậu nghĩ cái gì, tôi nhìn một cái liền biết.”
Tôi nhướng mày hỏi ngược lại: “Vậy sao? Vậy cậu nhìn xem bây giờ tôi đang suy nghĩ gì.”
“Cậu đang suy nghĩ vì sao tôi bày ra tất cả chuyện này đúng không?”
Cô ấy dừng một lúc mới tiếp lời,
“Cậu biết không? Lúc trước cậu vẫn luôn lấp lánh. Lúc làm phóng viên, cậu nói rất vui vì mang đến cho mọi người chân tướng, tôi cũng có thể cảm nhận được cậu yêu nghề này. Nhưng sau chuyện đó cậu liền không gượng dậy nổi, hơn nữa còn có bệnh của chú.”
Giọng cô ấy dần nghẹn ngào: “Ánh sáng trong mắt cậu đã biến mất…Tôi cũng rất sợ, sợ một ngày tôi đi tìm cậu, lại phát hiện cậu không còn nữa.”
“Tôi muốn cậu tìm lại sự tò mò khi khám phá sự thật, và tôi muốn cậu tìm lại chính mình, đơn giản vậy thôi.”
Lúc ấy khi đứng ở trước cánh cửa kia, tôi đã có suy đoán, nhưng khi được nghe cô ấy chính miệng nói ra, tôi vẫn không tự chủ được xúc động.
Tôi nhẹ nhàng lau nước mắt chi cô ấy:
“Đừng khóc, người đẹp như vậy khóc sẽ biến thành xấu xí.”
Cô lầm bầm: “Cậu cút đi, nhiều năm như vậy chỉ có một câu an ủi này.”
“Cảm ơn cậu, vì tất cả. “Tôi nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy.
18.
Cô ấy trầm mặc một hồi, ngữ khí rầu rĩ nói: “Cho nên, còn ly hôn không?”
“Ha ha, cho anh ấy một năm khảo hạch đi.”
Hai chúng tôi nhìn nhau cười, hẳn là sẽ không ly hôn.
Dù sao, tôi cũng đã thích hắn từ lâu rồi.
Khi đó tôi làm phóng viên ngầm, lẻn vào văn phòng của xí nghiệp lớn kia, sau đó liền gặp Cố Thành Hoan, nói chính xác là Cố Thành Hoan cải trang.
Hai người lén lút chúng tôi đụng nhau suýt nữa làm đối phương sợ chết.
Sau đó, chúng tôi trở thành đồng đội chiến đấu cùng nhau trong một thời gian ngắn.
Hắn dẫn tôi leo lên đường ống thông gió, hai chúng tôi giống như đặc vụ bí mật.
Lần khẩn cấp nhất là khi đang ở văn phòng chụp tư liệu, ông chủ kia lại đột nhiên vòng về, hắn vì nhanh chóng kéo tôi lên còn bị thương ở tay.
Ẩn núp kết thúc, tôi nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa.
Sau đó một loạt biến cố nổi lên, phần tình yêu còn chưa nảy mầm kia liền thai chết trong bụng.
Cho đến ngày Cố Thành Hoan tới tìm tôi kết hôn giả, lúc hắn đưa hợp đồng cho tôi, tôi nhìn thấy trên tay hắn có một vết thương giống hệt người kia.
Khi đó tôi liền hiểu được Cố Thành Hoan chính là hắn.
Tình yêu của tôi một lần nữa trở về.
19.
Tôi đứng trong phòng khách lớn tiếng tuyên bố: “Tôi quyết định trở lại làm phóng viên!”
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, tôi nhìn Trình Hiểu Hiểu và Cố Thành Hoan vỗ lớn nhất, nhếch môi nở nụ cười.
“Mọi người đều ủng hộ tôi như vậy, rất tốt, rất có tinh thần, như vậy, bài viết đầu tiên của phóng viên lớn sẽ về một trong số các bạn!”
Đêm đó – – bài viết có tiêu đề “Bí mật hào môn: Tỉ mỉ đếm lại sự kiện chấn động một năm” đăng lên hot search.
Cư dân mạng càng đọc càng sợ hãi, dù sao đây hình như là chuyện bí mật của Thái tử gia Kinh Khuyên.
Chỉ là nội dung này cũng hơi thái quá rồi.
[Rõ ràng là quá luỵ tình, còn cất giữ cả một gian phòng toàn các bài báo, anh ấy thật sự làm tôi khóc chết.]
[Thái tử gia có giấy kết hôn, không phải biến thái, anh ấy lạnh lùng như vậy sao có thể bi luỵ như vậy! Đây rõ ràng là nội dung hư cấu, không thể tin!]
[Chuyện xưa giữa Thái tử gia và Thái tử phi quả thật là chấn động.]
[Chỉ có tôi cảm thấy đỉnh thôi à.]
Một ngàn cư dân mạng một ngàn ý kiến, chỉ là sau khi chính chủ lên tiếng, suy nghĩ của mọi người liền thống nhất.
[Thái tử gia vừa mới trả lời! Thật sự là anh ấy.]
[Tiêu tan. Thái tử gia sao lại luỵ tình như vậy.]
[Thái tử gia đừng yêu đương mù quáng mà.]
[Chính chủ thừa nhận!! Cơm chó này thật ngon! Tôi ăn!]
Đêm nay nhất định là một đêm xao động, tôi nhìn Cố Thành Hoan bên cạnh, nhẹ nhàng ngoắc chân.
Lại là một đêm điên uyên đảo phượng.
Bài báo đó nổi tiếng, hot theo còn có tôi.
Vì thế trong lúc mọi người bới móc liền phát hiện tôi từng là phóng viên truyền kỳ vạch trần tấm màn đen trong ngành.
Tôi trở lại làm phóng viên.
Nhưng lần này là phóng viên chiến trường.
Tôi đi khắp chiến trường để ghi lại hình ảnh những anh hùng dũng cảm và những tội ác đáng xấu hổ.
Như tôi đã nói, tôi muốn mang sự thật đến cho mọi người.
Những sự thật bị chôn vùi trong đống đổ nát và bóng tối, những sự thật bị người ta lãng quên, tôi sẽ lưu giữ lại tất cả bằng máy ảnh.
Phơi bày những kẻ bạo hành dưới ánh mặt trời khi chúng đang tự mãn.
Mang ánh sáng và công lý đến cho con người.
Thỉnh thoảng khi tôi ngồi trong trại tị nạn, sẽ nhớ tới Cố Thành Hoan và Trình Hiểu Hiểu.
Nhưng tôi biết tất cả họ đều ủng hộ tôi, thế là đủ.
Tôi lau bụi trên mặt, cả người đau nhức, nhưng không nhịn được mỉm cười.
Tôi có tài đức gì mà có thể thu hoạch được tình yêu vô tư như thế.