Tỷ Muội Đồng Tâm - Chương 2
6.
Để tránh ngã xuống, tôi không thể không ôm cổ hắn, thấp giọng hỏi:
“Anh muốn mang tôi đi đâu?”
“Đến nơi sẽ nói cho em.”
Tôi nhìn thấy trong mắt hắn ẩn chứa ý cười, cảm nhận được gió nhẹ nhàng lướt qua từng sợi tóc.
Cảnh tượng này thật giống như mối tình đầu mà tôi tưởng tượng.
Hắn cúi đầu nhìn tôi, khoảng cách gần đến mức có thể đếm được lông mi của hắn.
“Ở cạnh bên lâu như vậy em vẫn chưa nhìn đủ sao.”
Bởi vì hắn quá đẹp trai, làm lòng tôi rung động.
Tôi rũ mắt xuống, không nhìn hắn nữa.
Thật đáng tiếc, nếu có thể sớm gặp được hắn thì tốt rồi.
Hiện tại trong lòng hắn đã cất giấu một tình yêu thầm kín, tôi làm sao có thể chiến thắng được hồi ức tốt đẹp mà hắn cẩn thận bao bọc trong lòng đây.
Nhưng mà cũng được, hiện tại tôi đã có tiền, còn yêu cầu xa vời nhiều như vậy làm cái gì.
Tôi thản nhiên trả lời: “Cố tổng của chúng ta đẹp trai như vậy, tôi nhìn ngây người.”
Giọng nói của hắn mang theo ý cười: “Vậy hãy nhìn thêm một chút.”
Hắn dừng lại trước khi tôi phát hiện ra chúng tôi đã chạy đến vườn sau của trang viên.
Nơi này tôi không thường xuyên đến, phần lớn thời gian tôi ở thư phòng đọc sách.
Chờ bạn thân phát triển sự nghiệp giải trí khải hoàn trở về sẽ cùng cô đi chúc mừng.
Cho tới bây giờ tôi mới phát hiện hoa trong khu vườn này đều là nguyệt quế.
Loài hoa yêu thích của tôi.
Nhưng tôi chưa từng nói qua chuyện này với hắn, có le vẫn là…… tôi suy nghĩ nhiều rồi?
Hắn buông tôi xuống chậm rãi mở miệng: “Thật ra tôi vẫn…”
Nhìn bộ dáng nhăn nhó kia của hắn, trong lòng tôi thấp thỏm, biểu hiện này của hắn thật sự rất giống thiếu niên ngây thơ muốn tỏ tình.
Nhưng đối tượng tỏ tình thật sự không lầm chứ?
Thái tử gia tỏ tình?
Với tôi?
Tôi nắm chặt vạt áo, cố gắng giả bộ bình tĩnh.
7.
Đột nhiên phía sau truyền đến một thanh âm.
“Thành Hoan.”
Đây là……
Tôi sợ tới mức quay đầu lại, mới phát hiện mẹ chồng đứng ở chỗ tối không biết đã nhìn bao lâu rồi.
Vẻ mặt Cố Thành Hoan trầm xuống, lạnh nhạt gọi một câu “Mẹ”.
Tôi có chút xấu hổ chào hỏi ” Mẹ ạ”.
Tôi và bạn thân đều chưa gặp được bà ấy mấy lần, không phải chúng tôi không muốn gặp, mà là bà ấy căn bản không muốn gặp chúng tôi.
Ngẫm lại cũng bình thường, bà ấy gia cảnh giàu có sao có thể để mắt đến bối cảnh thân phận như tôi và bạn thân.
“Thành Hoan, đừng quên chuyện con đã đồng ý với mẹ. “
Mẹ chồng hờ hững liếc tôi một cái,” Bây giờ vẫn chưa đến lúc.”
Tôi nhíu mày, luôn cảm thấy chuyện bọn họ nói hình như có liên quan đến tôi.
Chuyện gì? Khi nào?
Hiện tại không phải là thời cơ tốt để truy hỏi, nhưng tôi lo lắng bỏ lỡ lần này sẽ không còn cơ hội nữa.
Mẹ chồng vẻ mặt không chút thay đổi đi ra ngoài: “Việc này không liên quan đến con.”
Tôi lại nhìn về phía Cố Thành Hoan.
Hắn nghiêng đầu không nhìn tôi: “Là chuyện công ty, em không hiểu đâu.”
Hắn lại biến trở về trạng thái rầu rĩ lúc trước.
Tôi tức cười: “Cũng đúng, tôi chỉ là một phóng viên nhỏ, bây giờ còn thất nghiệp, có thể hiểu được gì chứ?”
“Tôi không có ý đó……”
Tôi ra dấu tạm dừng.
“Được rồi, chuyện này cũng không quan trọng. Cố tổng bận rộn như vậy thì nhanh chóng trở về xử lý công việc đi. Đừng lãng phí thời gian với một người không liên quan như tôi.”
Tôi bỏ tay hắn ra, chạy về đại viện.
Sau đó nhìn thấy một màn làm cho tôi hận không thể tự chọ.c m.ù hai mắt.
8.
Tôi gầm lên.
“Hai người đang làm gì vậy!?”
Cố Tử An và Trình Hiểu Hiểu vẫn đang ở đây, thậm chí còn triền miên, dây dưa không dứt.
Bọn họ bị tôi dọa nhảy dựng, vội vàng tách ra.
Trình Hiểu Hiểu vẻ mặt oán trách: “Bọn tôi chỉ hôn một cái, Trừng Trừng giọng điệu này của cậu giống như chúng tôi làm chuyện đồi phong mỹ tục giữa ban ngày ban mặt vậy.”
Tôi á khẩu không trả lời được, chị gái à, chị gọi bàn tay đang đưa vào kia là hôn môi……
Nghi ngờ trong lòng bị một màn kinh hãi này xua tan.
Tôi cạn lời không biết nói gì, tốc độ làm lành của bọn họ cũng quá nhanh đi.
Tôi chống nạnh: “Hai người làm lành rồi?”
“Hiểu lầm, đều là hiểu lầm. Em toàn tâm toàn ý với vợ. “
Cố Tử An ôm Trình Hiểu Hiểu vẻ mặt ngọt ngào dụi đầu.
Mà Trình Hiểu Hiểu cũng cười gật đầu, “Ừ, đều là hiểu lầm, bọn tôi đã giải trừ nguy cơ rồi. Còn Cố Thành Hoan đâu? Sao không cùng cậu trở về.”
Giọng cô ấy có vẻ chờ mong, hai mắt tỏa sáng, giống như đang chờ tin tức tốt.
Tôi nheo mắt, phản ứng này… Có chút cổ quái.
Bởi vì tôi kêu than, Trình Hiểu Hiểu luôn không có cảm tình với Cố Thành Hoan.
Nhưng bây giờ lại quan tâm hướng đi của hắn như vậy.
Nghĩ đến chuyện mẹ chồng và Cố Thành Hoan giấu diếm, tôi có một dự cảm không lành.
Mấy người này không phải là một nhóm chứ?!
Tôi nói sang chuyện khác: “Đều là hiểu lầm, vậy tôi yên tâm. Cố Tử An, nếu để tôi phát hiện anh thật sự không xứng với bạn thân của tôi, anh cứ chờ đó cho tôi. Còn có Hiểu Hiểu, sau này ở nhà chú ý một chút, đừng quá dễ dụ, bản thân cũng phải cẩn thận một chút.”
Trình Hiểu Hiểu chớp mắt, có chút nghi hoặc: “Trừng Trừng, sao đột nhiên cậu lại nói vậy?”
“Bởi vì tôi vẫn quyết định ly hôn.”
Tôi bình tĩnh nói ra những lời này.
“Cái gì?! “
Hai người đối diện đồng loạt trừng to hai mắt.
“Trừng Trừng, các cậu vừa rồi… Cố Thành Hoan không làm gì sao? “
Trình Hiểu Hiểu nói năng lộn xộn.
“Hắn có thể làm gì? Đương nhiên cái gì cũng không làm.”
Tôi lấy tờ đơn ly hôn đã chuẩn bị sẵn ra ký tên, sau đó đưa cho Cố Tử An,
“Giúp tôi đưa cho anh ấy.”
Mặc kệ hai người đang hoảng hốt, tôi xoay người rời đi.
Lúc trước Cố Thành Hoan cho tôi rất nhiều tiền, cho nên dù hiện tại không có việc làm, tôi cũng có thể sống tiếp.
9.
Trình Hiểu Hiểu đi theo, dọc đường lải nhải không ngừng.
Hiện tại cô ấy không hy vọng tôi ly hôn, nhưng ban đầu người lôi kéo tôi ly hôn cũng chính là cô ấy.
Đáng ngờ, rất đáng ngờ.
Mấy người này nhất định giấu tôi chuyện gì đó.
Tôi nhếch miệng cười.
Phóng viên giỏi nhất là tìm kiếm sự thật.
Một năm trôi qua, mọi người phỏng chừng đều quên năng lực chuyên môn của tôi rồi.
Đều diễn trò? Vậy thì xem ai có thể diễn qua ai đi.
Sự thật, tôi nhất định sẽ tìm ra.
10.
Nhưng mà trước đó, vẫn nên ăn chút cơm đã.
Cùng Trình Hiểu Hiểu náo loạn một ngày, tôi đã sớm đói bụng.
Tôi dẫn Trình Hiểu Hiểu đi ăn cơm, không phải nhà hàng cao cấp gì, mà là phở xào ở đầu hẻm nhỏ bên cạnh.
Lúc trước khi hai chúng tôi còn chưa phát đạt thường xuyên đến quán nhỏ này ăn.
Sau này gả cho hai anh em Cố gia rồi, thỉnh thoảng cũng tới nơi này ủng hộ chủ quán.
Một mặt tới nơi này ăn cơm là vì vợ chồng chủ quán không hay lên mạng.
Mặt khác là nơi này nhiều người nhiều miệng, gần như toàn thời gian ở đây có thể nghe được các phóng viên của khu vén quần vén áo tâm sự nhân sinh, cũng bởi vậy cuộc sống hào môn của tôi và bạn thân luôn bị người ta cho rằng là đang khoác lác.
Dù sao nhà giàu nào lại đến quán ven đường ăn cơm?
“Ông chủ, như cũ nha.”
“Được rồi! Em gái vào trong ngồi nhé.”
Ngay khi chúng tôi định đi vào, một giọng nói kỳ quái truyền đến.
“Ui chao~đây không phải là con dâu nhà họ Cố sao?”
Tô Hân Hân mặc vàng đeo bạc nhìn chúng tôi từ xa.
Người này trước kia là người theo đuổi Cố Thành Hoan, sau khi biết tôi gả cho hắn, đối với tôi vẫn luôn là âm dương quái khí.
Từng cu khống tôi cố ý đẩy cô ta ở tiệc từ thiện.
Còn ở trước mặt Cố Thành Hoan bày ra vẻ mặt ủy khuất khóc lóc kể lể, bộ dáng kia nếu như không phải người bị đổ oan là tôi, tôi nhìn cũng đau lòng.
Đáng tiếc cô ta gặp phải Cố Thành Hoan, một người đàn ông lạnh lùng chỉ động lòng với người trong lòng.
Cô ta cho rằng tôi và Cố Thành Hoan là tình yêu thế thân, lại không ngờ chúng tôi chỉ là quan hệ hợp tác đơn thuần.
Cho nên cô ta châm ngòi ly gián căn bản không có tác dụng.
“Sao mới mấy ngày không gặp, đã đến bên này ăn đồ ăn rác rưởi này rồi?”
Nghe cô ta mỉa mai, hai chúng tôi mặt không đổi sắc, nhưng dám nói phở xào là muốn ăn rác rưởi?
Không thể nhịn không thể nhịn!
Nhưng không đợi hai chúng tôi phản bác.
Các bác trai bác gái ngồi bên ngoài ăn cơm đã không vui.
“Cô gái này trông dán vẻ xinh đẹp, sao miệng lại thối như vậy?”
Tô Hân Hân lập tức đen mặt, “Tôi lười so đo với mấy người các cô.”
Cô ta hừ lạnh một tiếng: “Lâm Trừng, tôi tới là nói cho cô biết, thanh mai trúc mã của Cố Thành Hoan sắp trở lại, tôi khuyên cô nên thức thời rời đi sớm một chút đi, đừng không biết tự lượng sức mà đứng ở vị trí không thuộc về mình, đến lúc đó chỉ khiến người ta chê cười.”
“Yên tâm đi, vị trí này cho dù là của thanh mai trúc mã, cũng sẽ không có phần của cô.”
“Ai, ai thèm?! “
Cô ta nghiến răng nghiến lợi chạy.
Tôi và Trình Hiểu Hiểu nhìn nhau hồi lâu, quyết định ăn cơm là quan trọng nhất.
Dù sao kẻ ngốc thì đông đảo, nhưng tới đây ăn cơm cũng không nhiều lắm.