Tuyệt Tình Cổ - Chương 3
07
Ta rời khỏi tộc, không đến kinh thành, mà đến thành Kiềm Châu.
Kiếp trước hoàng đế vi phục xuất tuần thì đột nhiên phát điên, mất trí, không thuốc nào chữa được.
Hoàng đế còn nhỏ không có con nối dõi, triều đình không có người đứng đầu.
Triệu Khiết chính là vào lúc này đứng ra gánh vác trọng trách, thuận lý thành chương lên ngôi hoàng đế.
Nhưng chỉ có ta là rõ nhất, ngôi vị hoàng đế này của Triệu Khiết có được như thế nào.
Hắn thấy được thủ đoạn của ta, liền bắt đầu lên kế hoạch.
Hắn lừa hoàng đế Triệu Tĩnh đến thành Kiềm Châu, ra lệnh cho ta hạ cổ Triệu Tĩnh.
Ta không muốn, hắn lại lén dùng hết cổ trùng của ta lên người Triệu Tĩnh.
Vài con cổ trùng trong cơ thể Triệu Tĩnh đánh nhau.
Không độc chết Triệu Tĩnh nhưng lại làm cho hắn trở nên ngốc nghếch.
Triệu Khiết rất hài lòng với kết quả này, lại kích động dư luận, thành công cướp ngôi.
Triệu Khiết rất thận trọng, không muốn trực tiếp ra tay ở kinh thành, sợ bị người phát hiện.
Còn thành Kiềm Châu thì hoang vu, dân cư thưa thớt, trời cao hoàng đế xa.
Cho dù có làm lại một lần nữa, Triệu Khiết cũng sẽ chọn nơi này.
Tuy Tống Thanh không tinh thông cổ thuật nhưng triệu hồi cơ bản thì nàng ta vẫn làm được.
Ta đợi mấy ngày, liền đợi được Triệu Khiết, Triệu Tĩnh và những người khác ở tửu lâu.
Tống Thanh chậm rãi đi theo sau Triệu Khiết.
Nói thật, ta đã không thể nhận ra nàng ta ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Khác với vẻ phấn son ngọc thạch khi rời đi, lúc này Tống Thanh yếu ớt, gầy trơ xương.
Có lẽ là vì lâu ngày không thấy ánh mặt trời, làn da của nàng ta trắng bệch đến đáng sợ.
Tống Thanh vẻ mặt đờ đẫn, hoàn toàn không để ý đến ta.
Xem ra khoảng thời gian này, nàng ta sống không tốt.
Lúc trước câu nói muốn làm hoàng hậu của nàng ta, chắc chắn sẽ khiến Triệu Khiết nghi ngờ.
Theo tính cách của Triệu Khiết, cho dù Tống Thanh có nói ra chuyện kiếp trước, hắn cũng sẽ không tin.
Ngược lại còn tra tấn Tống Thanh nhiều hơn.
Chỉ không biết mấy tháng này, Tống Thanh bị tra tấn đến mức nào.
Nhưng không sao, đợi ta theo bọn họ vào kinh, sẽ có thể nghe ngóng được.
08
Triệu Tĩnh và những người khác vào tửu lâu không lâu thì đi ra ngoài.
Đến giờ cơm mới quay lại.
Ta tính toán thời gian, lúc bọn họ lên lầu thì đụng phải Triệu Tĩnh.
“Xin lỗi.”
Ta từ từ ngẩng đầu lên, giả vờ kinh ngạc nhìn Tống Thanh.
“Muội muội? Muội muội, sao muội lại ở đây!
“Lần trước không phải muội nói khi thành thân sẽ mời chúng ta đến dự tiệc cưới của hai người sao, sao lâu như vậy rồi vẫn không có động tĩnh gì?”
Tống Thanh ngơ ngác ngẩng đầu lên, thấy là ta, trong mắt liền bùng lên sự tức giận.
“Tống Chiêu! Sao ngươi lại ở đây!”
Triệu Tĩnh đánh giá hai chúng ta, cười nói.
“Hóa ra là tỷ tỷ của Tống cô nương sao? Cô nương không ngại cùng chúng ta dùng bữa chứ, ta thấy hai người đã lâu không gặp rồi.”
Ta nhìn về phía Triệu Khiết, cười cười, hỏi hắn: “Được không?”
Triệu Khiết không vui nhíu mày, đi thẳng lên lầu.
Tống Thanh run lên, sợ hãi chạy theo.
Ta khẽ cong môi, nhìn về phía Triệu Tĩnh.
“Công tử, vậy ta làm phiền mọi người rồi.”
Ta và Triệu Tĩnh đi vào nhã gian, Triệu Khiết và Tống Thanh đã ngồi xuống.
Ta đi thẳng đến ngồi đối diện Tống Thanh.
“Muội muội sao trông yếu ớt thế này, mới chỉ ba tháng không gặp mà như đổi thành một người khác vậy?
“Không phải là bị ngược đãi gì chứ?”
Tống Thanh run rẩy, liếc nhìn Triệu Khiết, hoảng loạn cúi đầu.
Triệu Tĩnh ngồi xuống bên cạnh ta, cười hỏi: “Tống cô nương, cô và muội muội đã xa nhau ba tháng rồi sao?”
Ta híp mắt, nhìn về phía Triệu Khiết.
Hắn đang chăm chú nhìn ta.
Ánh mắt của hắn ta quá quen thuộc.
Đó là ánh mắt nhìn con mồi.
Xem ra, hắn lại chú ý đến ta rồi.
Ta quay đầu cười với Triệu Tĩnh: “Đúng vậy, ba tháng trước, nhiếp… Triệu công tử đến chỗ chúng ta, cầu hôn muội muội Tống Thanh của ta.”
Triệu Tĩnh nghe xong, ánh mắt tối sầm lại, nhàn nhạt nhìn Triệu Khiết.
Ta nhìn về phía Triệu Khiết, cố ý cảnh cáo hắn:
“Triệu công tử, nếu ngươi đối xử không tốt với muội muội, ta sẽ dẫn toàn bộ tộc nhân đến tìm ngươi đòi công đạo.”
Tống Thanh vừa nghe, đột ngột ngẩng đầu nhìn ta, kích động đến mức nước mắt lưng tròng.
“Tỷ tỷ, ta…”
Nàng ta vừa mở miệng, Triệu Khiết liền giữ chặt nàng.
Ta cúi đầu khẽ cười.
Tống Thanh này thật ngốc, chỉ với hành động vừa rồi của nàng ta, tối nay lại có chuyện hay rồi.
Nhưng cũng không trách nàng ta được, từ nhỏ nàng ta đã được nuông chiều mà lớn lên.
Gặp phải sự đối xử vô nhân đạo, ta chỉ nói một câu nhẹ nhàng, đã khiến nàng ta luống cuống tay chân.
Bầu không khí nhất thời rơi vào sự im lặng kỳ lạ.
Mỗi người đều có tâm sự riêng.
Cuối cùng vẫn là Triệu Tĩnh phá vỡ sự ngượng ngùng.
Hắn cười nói: “Tống cô nương, cô đói rồi chứ. Người đâu, dọn thức ăn lên.”
Triệu Khiết mím môi, chậm rãi đứng dậy.
“Ta còn có việc, cáo lui trước.”
Triệu Tĩnh không để ý đến hắn, một mực kéo ta nói chuyện phiếm.
Triệu Khiết cười khẩy, phất tay áo, trực tiếp kéo Tống Thanh ra ngoài.
Đợi bọn họ đi khỏi, ta lấy ra một viên thuốc, ném cho Triệu Tĩnh.
“Tống cô nương, đây là có ý gì?”
Ta nhìn hắn, cười mà không nói.
Triệu Tĩnh chăm chú nhìn ta.
Một lúc sau, hắn trực tiếp nuốt viên thuốc vào bụng.
Ta cười thầm.
Kiếp trước ta tiếp xúc với Triệu Tĩnh không nhiều, không hiểu rõ về hắn.
Nhưng xem ra vẫn có chút bản lĩnh, không phải kẻ vô dụng như Tống Thanh.
Nếu không, Triệu Khiết cũng không phải cẩn thận như vậy.
09
Ta và Triệu Tĩnh không nói một lời, tự mình ăn thức ăn.
Một lát sau, ta nghe thấy tiếng sáo của Tống Thanh.
Ta buông bát đũa, lặng lẽ chờ đợi.
Không lâu sau, Tống Thanh điều khiển đàn sâu đi vào.
Ta liếc mắt nhìn, cười.
Thực lực của Tống Thanh lại giảm xuống.
Thậm chí chỉ có thể điều khiển một đàn sâu nhỏ, ngay cả một con rắn cũng không gọi ra được.
Triệu Tĩnh mặt tái nhợt nhưng vẫn đứng chắn trước mặt ta.
“Tống cô nương, cẩn thận.”
Ta khẽ cười, đẩy hắn ra.
“Tống Thanh, ngươi đang làm gì?”
Tống Thanh nhẹ nhàng buông sáo, không ngừng thở hổn hển.
Xem ra chỉ như vậy thôi, cơ thể nàng ta cũng sắp không chịu nổi rồi.
“Tống Chiêu, ngươi… ngươi đừng xen vào chuyện của ta!”
Hừ, ta đến chính là để làm loạn.
Ta thầm niệm, rất nhanh cổ trùng của ta từ bên ngoài bò vào.
Tống Thanh nhìn thấy con rắn chúa đi đầu, không nhịn được hét lên, ngã xuống đất.
“Tống Chiêu, ngươi, sao ngươi có thể!”
Ta cười nhìn nàng ta: “Cảm ơn ngươi đã giúp chúng nó có thêm bữa ăn.”
Không lâu sau, cổ trùng của Tống Thanh đều bị cổ trùng của ta ăn sạch.
Còn Tống Thanh vì bị phản phệ, trực tiếp phun máu.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân, ta vội vàng ra lệnh cho cổ trùng của ta trốn hết vào góc.
Ngay sau đó, Triệu Khiết xuất hiện ở cửa.
Hắn nhìn thấy Tống Thanh ngã trên mặt đất, khuôn mặt thường ngày không gợn sóng hiếm khi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nhưng hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, gọi người đưa Tống Thanh đi.
Hắn khẽ cúi đầu với Triệu Tĩnh bên cạnh: “Xin lỗi bệ hạ, vi thần đến cứu giá chậm trễ. Tên phạm nhân này, xin giao cho vi thần xử lý.”
“Còn về Tống cô nương…”
Triệu Khiết ngẩng đầu lên, hung tợn nhìn ta.
Triệu Tĩnh nhẹ nhàng dùng tay che trước người ta: “Thúc phụ cứ đi làm việc của mình trước đi, còn Tống cô nương, nàng cũng sợ lắm rồi, cứ để nàng ở đây nghỉ ngơi một lát.”
Triệu Khiết mím môi, không cam lòng rời đi.
10
Sau khi Triệu Khiết đi, ta và Triệu Tĩnh ngồi trong phòng riêng nhìn nhau.
Mãi đến khi người của Triệu Tĩnh đi vào, báo với Triệu Tĩnh đã dọn dẹp sạch sẽ, hắn mới chậm rãi mở miệng:
“Tống cô nương, vừa rồi cô cho ta uống thuốc gì?”
Ta cười nhướng mày: “Phòng ngừa ngài bị ngộ thương trúng độc thuốc. Ngài không bất ngờ sao?”
Triệu Tĩnh nhẹ cắn môi dưới, nhắm chặt mắt, dường như đang cố kìm nén cảm xúc của mình.
Ta không khỏi thở dài.
Trước đây, Triệu Tĩnh dường như luôn rất tôn trọng Triệu Khiết.
Dù sao Triệu Khiết không chỉ là thúc phụ, mà còn là ân sư của hắn.
Ta e rằng trước đây mặc dù hắn luôn cảnh giác nhưng vẫn không muốn tin rằng Triệu Khiết sẽ làm ra chuyện như vậy.
Đáng tiếc, lòng người là thứ không đáng tin nhất.
Triệu Khiết có được quyền lực, liền tham lam muốn có nhiều hơn.
Còn Triệu Tĩnh thì cản đường hắn.
Triệu Tĩnh mất một lúc lâu mới mở mắt ra.
Hắn nhìn ta bằng ánh mắt phức tạp, hỏi: “Tống cô nương, cô rốt cuộc là ai?”
Ta không trả lời trực tiếp câu hỏi của hắn.
“Triệu công tử, ta chỉ cho ngài một đêm để suy nghĩ.”
“Sáng mai, Triệu Khiết hẳn sẽ đề nghị ngài quay về. Lần này thất bại, hắn sẽ càng cẩn thận hơn khi chọn cách đối phó với ngài.”
“Nếu ngài cần ta giúp một tay, hãy đến tìm ta.”
“Nếu ngài không muốn, vẫn còn nhớ tình thúc cháu, cam tâm để hắn lấy lý do khác giết chết, ta cũng tôn trọng lựa chọn của ngài.”
11
Sáng hôm sau, Triệu Tĩnh trước mặt Triệu Khiết và Tống Thanh, mời ta cùng lên kinh.
Ta nhìn Tống Thanh, nàng ta đã tiều tụy hơn hôm qua đôi chút.
Đợi vào kinh, Triệu Tĩnh nhận ta làm nghĩa muội, ban cho ta một tòa nhà.
Tống Thanh từ khi hồi kinh đã bị đưa về phủ Nhiếp chính vương, ta không còn gặp lại nàng ta nữa.
Ta tìm người dò hỏi nhiều lần, mới moi được thông tin từ miệng tên phu xe của phủ Nhiếp chính vương.
Tống Thanh sau khi bị đưa về phủ Nhiếp chính vương đã bị giam vào phòng tối.
Lúc đầu Tống Thanh còn có sức mắng chửi Triệu Khiết, nguyền rủa hắn.
Điều này ngược lại khơi dậy hứng thú của Triệu Khiết, hắn ném Tống Thanh vào lầu xanh, bắt Tống Thanh ngày đêm tiếp khách.
Còn hắn thì ở trong phòng riêng thưởng thức.
Hắn cho người cho Tống Thanh uống thứ gì đó.
Tống Thanh từ lúc đầu phản kháng kịch liệt đến dần dần tê liệt, cuối cùng lại đắm chìm vào đó.
Triệu Khiết lại đưa Tống Thanh về phủ Nhiếp chính vương, một lần nữa nhốt nàng ta vào phòng tối.
Hàng ngày Tống Thanh như một con chó nằm rạp trên mặt đất, cầu xin Triệu Khiết cho nàng ta thêm chút bột phấn để hưởng thụ.
Triệu Khiết thỉnh thoảng bố thí cho nàng ta, mỗi đêm lấy máu tim của nàng ta để uống.
Hôm nào tâm trạng không tốt, Triệu Khiết còn đích thân đến phòng tối hành hạ Tống Thanh.
Cứ như vậy suốt ba tháng.
Ta nghe xong, không khỏi cảm thán.
Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, Tống Thanh vẫn sống buông thả như vậy.
Triệu Khiết sau khi hồi kinh, liền để mắt đến ta, bắt đầu ngày nào cũng chạy đến phủ ta.
Hứa hẹn này nọ, chỉ để lừa ta hợp tác với hắn.
Hoàn toàn quên mất Tống Thanh.
Ta cho Triệu Khiết leo cây mấy lần, dứt khoát không gặp hắn.
Nhưng hắn vẫn kiên trì đến thăm mỗi ngày.
Đến khi hắn sắp bùng nổ, ta mới xuất hiện trước mặt hắn.
Hắn lại kéo ta nói một tràng dài, nói Triệu Tĩnh hôn quân vô đạo, khiến dân chúng lầm than.
“Tống cô nương, cô chỉ là đang giúp đỡ chính nghĩa mà thôi.”
Thật là một câu giúp đỡ chính nghĩa.
Ta bật cười, hỏi ngược lại Triệu Khiết:
“Vương gia, máu tim uống ngon chứ?”
Triệu Khiết ngẩn ra, cau mày.
“Tống Thanh nói cho cô biết?”
Ta cười lắc lắc chén trà, nhắc nhở hắn:
“Nhiếp chính vương, ngài có biết, chuyện máu tim có thể khiến người trường sinh bất lão chỉ là lời đồn nhảm không.
“Người ngoài có uống vào, nhiều nhất cũng chỉ có thể chống lại một số loại độc bình thường mà thôi. Còn độc trùng thì không có cách nào.
“Ngài trúng độc trùng rồi, chính ngài không biết sao?”
“Cái gì?!”
Ngay sau đó, Triệu Khiết ngã xuống đất, lăn lộn không ngừng.
Hắn đau đớn không nhịn được mà gào thét, giống như kiếp trước vậy.
Hắn đau đến ngất đi, ta liền ra lệnh cho con trùng dùng sức, lại khiến hắn đau đớn tỉnh lại.
“Ngươi! Có phải… có phải ngươi làm, ngươi cố ý!”
Ta ra lệnh cho con trùng trong cơ thể Triệu Khiết dừng lại, kéo hắn dậy.
“Triệu vương gia, ta tốt bụng nhắc nhở ngài, ngài lại nghi ngờ ta.
“Đã như vậy, ta nghĩ ngài không cần đến nữa, cút đi.”