Tuyệt Tình Cổ - Chương 1
01
“Nhiếp chính vương, ta có thể cứu chàng! Chàng hãy đưa ta đi!”
Tống Thanh ở bên cạnh giành nói trước, hai mắt nàng sáng rực, không kìm được sự kích động.
Ta không nói gì, lặng lẽ đứng ở một bên.
Trong lòng không khỏi vui mừng.
Thật tốt quá, chúng ta đều đã được tái sinh.
Hơn nữa nàng ta còn chủ động yêu cầu đi theo Triệu Khiết.
Thật tuyệt, như vậy sẽ thuận tiện cho việc báo thù của ta.
Triệu Khiết hồi lâu không trả lời, ngược lại dời tầm mắt nhìn về phía ta.
Tống Thanh thấy vậy, đẩy ta một cái, hung hăng véo vào cánh tay ta.
Nàng cười tươi hỏi ta: “Tỷ tỷ, tỷ sẽ không tranh giành với muội chứ, đúng không?”
Ta giả vờ vô cùng sợ hãi gật đầu: “Đúng vậy, tất nhiên là không.”
“Nhưng mà muội muội…”
Ta giả vờ lo lắng nhìn nàng: “Muội muội nỡ lòng nào rời bỏ tộc nhân, rời bỏ thân phận thánh nữ sao?”
Tống Thanh mặt đầy vẻ mỉa mai, cười thành tiếng.
“Hừ, có gì mà không nỡ! Sau này ta sẽ là vương phi, còn là người sẽ trở thành hoàng hậu!”
Ta hơi cúi đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Tống Thanh đúng là, đầu óc rỗng tuếch không có não.
Chỉ khích bác một chút, đã lỡ lời rồi.
Triệu Khiết ở bên cạnh nghe thấy lời nàng nói, cuối cùng cũng có phản ứng.
Hắn nheo mắt lại, không ngừng đánh giá Tống Thanh.
Tống Thanh không hiểu vì sao, chỉ một mực thúc giục Triệu Khiết:
“Nhiếp chính vương, nếu tỷ tỷ đã không muốn, vừa khéo ta nguyện ý, vậy chúng ta đi thôi!”
Triệu Khiết mím môi, sai người khiêng lên mấy rương vàng bạc châu báu.
Hắn nhìn ta: “Bản vương biết quy củ của các ngươi.”
“Những châu báu này, coi như là đổi lấy tự do cho Tống Thanh cô nương, hy vọng Tống cô nương có thể thông cảm.”
Tống Thanh ở bên cạnh mím môi, trong mắt không kìm được sự tham lam.
Nàng hơi đưa tay ra nhưng vẫn nhịn được.
Ta cười với Triệu Khiết.
“Vương gia, đương nhiên là có thể thông cảm rồi. Nhưng hy vọng vương gia có thể chăm sóc tốt cho muội muội của ta.”
“Từ nhỏ nàng đã được phụ mẫu nâng niu trong lòng bàn tay, tính tình có hơi kiêu căng, thích chạy lung tung, ngài là người độ lượng, hãy rộng lòng lượng thứ.”
Tống Thanh nghe xong liền không vui.
“Tống Chiêu, ngươi nói bậy bạ gì vậy! Vương gia, ngài đừng nghe tỷ ấy nói bậy. Ta thấy tỷ ấy chỉ ghen tị với ta thôi, cố tình nói xấu ta trước mặt người!
“Vương gia, người đã chọn ta rồi, không được đổi ý đâu nhé.”
Triệu Khiết định mở miệng nhưng ta đã giành nói trước hắn.
“Muội muội, vương gia là người như thế nào, sao có thể tùy tiện đổi ý được? Giờ cũng không còn sớm nữa, hai người mau lên đường đi. Đợi lát nữa trời tối, đường sẽ khó đi lắm.”
Tống Thanh hừ lạnh một tiếng, liếc xéo ta.
“Tỷ định hù dọa ai vậy? Đường này có thể khó đi đến mức nào chứ? Vương gia vất vả lắm mới đến đây một chuyến, hay là đi theo ta đến gặp phụ mẫu ta trước đi. Ta sẽ giới thiệu ngài với họ.”
Ta khẽ cong môi.
Chỉ sợ không phải chỉ giới thiệu, mà là muốn đi bàn bạc với phụ mẫu xem làm thế nào để hại chết ta.
Theo tính tình của Tống Thanh, nàng nhất định sẽ bảo phụ mẫu ta hại chết ta, sau đó sẽ chiếm hết số vàng bạc châu báu kia.
Nàng vốn là người không có tầm nhìn xa trông rộng, sẽ không bao giờ từ bỏ lợi ích trước mắt.
Người muội muội này của ta, từ đầu đến cuối lúc nào cũng muốn ta chết.
Xem ra sống lại một đời, nàng cũng không muốn giả vờ nữa rồi.
02
Ta thở dài, có chút trách móc nhìn Tống Thanh.
“Muội muội, chuyện của phụ mẫu, ta tự nhiên sẽ nói. Nhiếp chính vương đã trúng tuyệt tình cổ rồi, vốn đã không còn nhiều thời gian, sao muội còn không mau đi theo về giải độc cho nhiếp chính vương? Chẳng lẽ muội muốn trơ mắt nhìn người ta chết sao?
“Không phải là trong lòng muội còn đang do dự chứ? Dù sao muội đã sắp trở thành vương phi rồi, cho dù bản thân trở thành tử cổ của vương gia thì cũng có sao đâu?
“Đường xá xa xôi, muội đừng có nửa đường đổi ý.
“Nếu muội không muốn, vậy thì để ta đi.”
Tống Thanh tức giận, nàng đưa tay ra, định đánh ta nhưng lại nghĩ đến Triệu Khiết ở bên cạnh, đành phải dừng lại, thu tay về.
“Tỷ tỷ, tỷ quá đáng rồi! Muội căn bản không có ý đó, tại sao tỷ lại nói muội như vậy!”
Nàng nhìn mấy cái rương lớn đặt trên mặt đất, không cam lòng dậm chân, rồi cười tươi, kéo tay áo Triệu Khiết.
“Vương gia, chúng ta đi trước nhé, giải độc cho người mới là chuyện quan trọng nhất.”
Ngay sau đó, nàng lại quay đầu nhìn ta, nhắc nhở:
“Tỷ tỷ tốt, đợi muội giải được độc cho vương gia xong sẽ phái người đến đón tỷ và phụ mẫu đến dự tiệc cưới của chúng ta. Tỷ nhất định phải đến đấy nhé!”
Ta cười, vẫy tay với nàng.
“Biết rồi, hai người đi đường cẩn thận.”
Tống Thanh dường như rất sợ ta đổi ý, vội vàng kéo Triệu Khiết ra ngoài.
Triệu Khiết không nói gì, nhìn ta thật sâu, rồi mặc cho Tống Thanh dìu hắn đi.
Ta nheo mắt lại, nắm chặt tay.
Có thể thấy, Triệu Khiết đã nghi ngờ rồi.
Những ngày tiếp theo của Tống Thanh sẽ không dễ chịu như ta.
Nàng chỉ thấy ta lên ngôi hoàng hậu, được vạn người kính ngưỡng.
Nhưng nàng lại không biết, Triệu Khiết này bản tính đa nghi, thủ đoạn tàn độc, tâm địa rắn rết.
Hắn có rất nhiều phòng tối trong phủ, tất cả đều dùng để tra tấn người.
Ta đã tốn rất nhiều công sức mới có thể bò ra khỏi phòng tối, chiếm được lòng tin, ngang hàng với hắn, ngồi vững vị trí.
Nhưng Tống Thanh, e rằng không dễ dàng như vậy.
Ta hít sâu một hơi, tạm thời gác Tống Thanh và Triệu Khiết ra sau đầu.
Ta gọi tộc nhân đến, khiêng hết các rương đến điện Thánh nữ, lại đặc biệt để lại hai rương, bảo người khiêng về nhà ta.
Phụ mẫu nghe thấy tiếng động, trước sau chạy ra.
Họ thấy hai rương vàng bạc châu báu, mắt đều nhìn thẳng.
“Tống Chiêu, ngươi lấy được những thứ này ở đâu vậy! Đúng rồi, Thanh Nhi đâu? Không phải nó đi cùng ngươi sao, sao chỉ có một mình ngươi trở về?”
Ta nhướng mày, chỉ vào hai rương châu báu.
“Muội muội đi giải tuyệt tình cổ cho nhiếp chính vương rồi, nhiếp chính vương đã hứa sẽ lấy nàng làm vương phi. Hai rương châu báu này là nhiếp chính vương để lại cho tộc ta, đổi lấy tự do cho muội muội.”
Ta vừa dứt lời, mẫu thân đã vội vàng.
“Nói bậy gì vậy! Đây không phải là đùa sao! Thanh Nhi là Thánh nữ, sao có thể tùy tiện đi theo một người nam nhân!”
Phụ thân trừng mắt nhìn, tiến lên tát ta một cái.
“Nói, có phải ngươi bày trò không! Còn nhiếp chính vương gì chứ, ta khinh! Chắc chắn là ngươi bày mưu, cố ý đuổi Thanh Nhi đi!
“Ngươi thấy chúng ta thiên vị muội muội ngươi, trong lòng ghen tị, liền đuổi nó đi, để một mình ngươi hưởng cái thân phận Thánh nữ này phải không!”
Ta xoa xoa má nóng rát, không nhịn được cười lạnh.
Thì ra, họ cũng biết họ thiên vị Tống Thanh.
Ta rút sáo ra, triệu hồi hết cổ trùng của ta.
Phụ mẫu ta theo bản năng cũng triệu hồi cổ trùng của họ.
Nhưng điều khiến họ không ngờ là, hai người họ đều không đánh lại một mình ta.
Đàn trùng của ta lần lượt đánh bại cổ trùng của hai người họ, rồi vây quanh họ.
Phụ mẫu thấy con rắn chúa đứng đầu, sắc mặt không khỏi tái mét.
“Ngươi… ngươi từ lúc nào…”
“Từ lúc nào, lợi hại như vậy rồi sao? Có một thứ, gọi là giấu tài.”
Ta nhướng mày, lại thổi sáo.
Rắn chúa nhận được lệnh của ta, quật mạnh cái đuôi rắn to khỏe, đánh mạnh vào hai người.
Hai người trực tiếp bị đánh ngã xuống đất.
“Tống Chiêu! Ngươi điên rồi! Chúng ta là phụ mẫu ruột thịt của ngươi, bây giờ ngươi muốn làm gì, muốn giết chúng ta sao!”
“Vừa nãy các người đánh ta, ta bảo thú cưng trả lễ lại cho các người thôi, sao lại thành muốn giết người rồi?”
Phụ thân ta từ dưới đất bò dậy, kích động mắng ta:
“Ta khinh! Ta là phụ thân của ngươi, đánh ngươi là lẽ đương nhiên! Ta thấy ngươi bị ta nói trúng tim đen, tức giận muốn diệt khẩu phải không! Xem hôm nay ta xử lý ngươi thế nào!”
03
Ta nhướng mày, đá một cước vào người ông ta.
“Xử lý ta? Các người đã hỏi ý kiến tộc nhân chưa?
“Bây giờ… chỉ còn lại một mình ta là Thánh nữ.”
Phụ thân nghe ta nói vậy, người khựng lại, trên mặt lộ vẻ do dự.
Ta và Tống Thanh là tỷ muội sinh đôi.
Ngay từ khi sinh ra, chúng ta đã được công nhận là Thánh nữ.
Nhưng ta không hề vì thân phận Thánh nữ này mà được tôn trọng.
Phụ mẫu luôn yêu thương Tống Thanh.
Cái gì ngon cái gì bổ đều chỉ cho Tống Thanh, chưa bao giờ có phần của ta.
Càng không nói đến việc tận tình tận tay dạy cổ thuật cho như Tống Thanh, họ chỉ tùy tiện ném ta vào đàn trùng, rồi mặc kệ ta.
Mỹ danh là, ta tư chất kém, để ta tự ngộ.
Nhưng dù vậy, cổ thuật của ta vẫn hơn Tống Thanh.
Hàng năm, trưởng lão đều tiến hành khảo hạch thuật pháp.
Rõ ràng là ta giành được giải nhất nhưng họ lại cố tình nói thành là vinh dự của Tống Thanh, là ta đã trộm cổ trùng của Tống Thanh.
Phụ mẫu trước mặt toàn bộ tộc nhân, đẩy ta xuống vực sâu, nói là để ta nhớ đời.
Vực sâu không sâu lắm, không đủ để ngã chết.
Nhưng bên trong lại thả đầy rắn rết, bọ cạp, rắn độc.
Không phải ta thu phục chúng thì chính là chúng sẽ hút sạch máu của ta.
Năm đó, ta mới 7 tuổi.
Cuối cùng ta vẫn sống sót.
Không ai hỏi ta đã sống sót như thế nào, họ không quan tâm.
Tộc nhân cũng chỉ nhắm mắt làm ngơ, bịt tai không nghe.
Dù sao đối với họ cũng có hai Thánh nữ, chết một người, vẫn còn một người.
Kiếp trước Triệu Khiết tìm đến đây bày tỏ ý định, Tống Thanh không muốn, vừa dụ dỗ vừa lừa gạt vừa uy hiếp để ta đi.
Ta muốn thoát khỏi sơn trại, mới chọn đi theo Triệu Khiết.
Nào ngờ thoát khỏi một vực sâu, lại rơi vào vực thẳm.
May mà nhờ hành động ngu ngốc của Tống Thanh, khiến chúng ta đều được sống lại.
Lần này nàng ta chọn đi theo Triệu Khiết.
Vật hiếm thì quý, ta trở thành Thánh nữ duy nhất, là tín ngưỡng duy nhất của Miêu Cương.
Phụ mẫu nếu muốn giống như trước đây mà trừng trị ta thì chính là đối đầu với toàn bộ Miêu Cương.
Phụ thân ta hiển nhiên đã nghĩ đến điểm này, do dự không quyết.
Mẫu thân ta thở dốc nửa ngày, mới từ dưới đất bò đến bên tường, dựa vào đó.
Bà ta thở hổn hển, trong miệng vẫn không quên mắng ta.
Bảo ta trả lại đứa con gái bảo bối lại cho bà ta.
Ta cười.
Trả lại? Trả lại thế nào?
Đợi sau này tự mình ở âm phủ chờ đứa con gái bảo bối của họ đi!