Tuyết Rơi Trắng Trời - Chương 3
Chưa kịp nghĩ thông suốt, giáo sư Trần đã bước vào phòng bệnh.
Sau khi hỏi sơ qua tình hình, ông mỉm cười thông báo tin vui: Ca phẫu thuật cực kỳ thành công.
Tôi còn chưa kịp mừng rỡ, thì ông đột nhiên giáng cho Lục Dữ An một cái bạt tai:
“Câu đầu tiên trong y huấn của Học viện Y chúng ta là gì?”
“Lấy tâm chữa người…” – Lục Dữ An cúi đầu, lí nhí.
“Vì một người phụ nữ, mà cậu có thể vứt bỏ y đức, làm ra loại chuyện thất đức thế này sao?”
“Lục Dữ An, cậu làm tôi quá thất vọng rồi!”
“Từ nay ra ngoài đừng nói cậu từng là học trò của tôi nữa. Tôi không có học sinh nào y đức bại hoại như vậy!”
Thì ra, ban đầu giáo sư Trần không định tự tay phẫu thuật cho tôi, mà đã vô cùng hào hứng đề cử Lục Dữ An – học trò giỏi nhất của ông.
Tôi đã điều tra trước: giáo sư Trần là chuyên gia hàng đầu về thần kinh, lại chính trực, cương trực.
Vì vậy tôi nói thật với ông – người khiến tay tôi bị thương chính là Lục Dữ An.
Ông im lặng một lúc lâu, rồi sắp xếp cho tôi xuất ngoại điều trị càng sớm càng tốt.
Lục Dữ An vì Giang Lạc Nhan mà muốn hủy hoại tôi – vậy tôi sẽ trả lại anh ta những gì anh ta từng làm.
“Thưa giáo sư… con xin lỗi, con không xứng với sự dạy dỗ bao năm qua của thầy.”
Giáo sư Trần chỉ tay về phía tôi, tức giận nói:
“Người cậu nên xin lỗi không phải tôi, mà là cô ấy!”
Lục Dữ An quay lại, ánh mắt đầy hối lỗi nhìn tôi:
“Mạn Mạn, là anh sai… anh thật sự…”
Tôi lập tức ngắt lời, trong đầu hiện lên hình ảnh chiếc túi thơm hôm ở sân bay:
“Anh tới đây là vì cái túi thêu hôm đó phải không?”
Tôi chưa từng tin sau khi tôi đi, Lục Dữ An đột nhiên sẽ bừng tỉnh, phát hiện ra tình yêu với tôi.
Thứ duy nhất có thể khiến anh ta bận tâm — chỉ có thể là chiếc túi thơm có hình hướng dương ấy.
6
Giáo sư Trần vừa nhìn thấy Lục Dữ An đã nổi giận, liền viện cớ đi sang phòng bệnh khác.
Trong phòng chỉ còn lại tôi và anh ta.
Sau một hồi im lặng kéo dài, Lục Dữ An cuối cùng cũng mở miệng.
Anh ta dè dặt hỏi:
“Cái túi thơm của em… sao lại có họa tiết đó?”
Tôi khẽ cười, suốt một năm kết hôn, ngày ngày bên nhau, vậy mà đến tận bây giờ anh ta mới để ý.
“Mỗi tác phẩm của em đều có họa tiết này. Mẹ em thiết kế riêng cho em từ năm tám tuổi.”
“Là hoa hướng dương – biểu tượng cho việc sống hướng về ánh sáng, mạnh mẽ trưởng thành.”
Giọng tôi vì ngủ mê quá lâu nên khàn đặc.
Lục Dữ An lập tức rót cho tôi một ly nước, động tác thuần thục.
Thế nhưng vừa nghe xong câu trả lời, tay anh ta run lên, ly nước rơi “choang” xuống sàn, nước văng tung tóe.
Anh ta vội cúi người dọn dẹp, cố gắng giấu đi sự bối rối trong lòng.
“Ý em là… chỉ có đồ thêu của em mới có hoa đó?” Giọng nói anh ta khẽ run, không thể che giấu.
Tôi gật đầu: “Đúng vậy.”
Lục Dữ An đột ngột ngẩng đầu lên, giọng gấp gáp:
“Vậy… em đã từng cứu ai chưa?”
Trong mắt anh ta đầy mong chờ.
Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta, rồi chợt hiểu ra.
“Ba năm trước, trên đường đến cuộc thi thêu toàn quốc, em có gặp một vụ tai nạn xe.”
“Lúc đó vì đang vội nên sau khi đưa người ta lên xe cứu thương, em liền rời đi.”
“Cũng vì vậy mà làm rơi mất tác phẩm dự thi lúc ấy.”
Tôi vừa dứt lời, Lục Dữ An như phát điên.
Anh ta nhìn tôi sững sờ: “Là em… thì ra người đó là em!”
Nói xong liền tự tát mình liên tục: “Là anh khốn nạn, là anh không đúng!”
“Vì một kẻ giả mạo mà khiến em ra nông nỗi này… Mạn Mạn, là anh có lỗi với em! Em hẳn là hận anh chết đi được, đúng không?”
Anh ta ôm chầm lấy tôi, miệng không ngừng nói lời hối lỗi.
Tiếc là hành động quá mạnh khiến anh ta va phải tay tôi đang băng bó.
Tôi đau quá bật ra một tiếng “hức”.
Lục Dữ An giật mình buông tay, hoảng loạn nhìn tôi:
“Mạn Mạn, anh xin lỗi… anh không cố ý đụng vào vết thương của em…”
Thì ra, tất cả niềm tin và sự trung thành mà anh ta dành cho Giang Lạc Nhan, đều bắt nguồn từ… một chiếc túi thơm bị cô ta giả mạo.
Và anh ta – suýt chút nữa đã hủy hoại người thực sự từng cứu sống mình, chỉ vì một kẻ giả danh.
Không biết nên thấy thương hại hay thấy buồn cười nữa.
Nhưng tiếc rằng, cho dù tôi đã biết được sự thật – thì những tổn thương tôi từng chịu sẽ không vì một lời giải thích mà tan biến.
Tôi cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho hai kẻ đó.
Tôi nhìn Lục Dữ An – người đàn ông từng nâng tôi như báu vật – giọng lạnh băng:
“Tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”
Anh ta luống cuống đắp chăn lại cho tôi:
“Vậy em ngủ đi, anh sẽ ở lại canh chừng cho em.”
Tôi thẳng thừng từ chối:
“Nhưng tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.”
Gương mặt Lục Dữ An như sụp đổ, định nói gì đó thì tôi đã xoay người, quay lưng về phía anh ta.
Anh ta đành cười gượng, ánh mắt vẫn cố chấp không rời khỏi tôi:
“Được, được… chỉ cần em nghỉ ngơi tốt là được rồi.”
“Anh sẽ ngồi ngoài này, có gì cứ gọi anh.”
Nói rồi anh ta lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh.
Tôi biết anh ta vẫn ngồi ở hành lang bên ngoài.
Nhưng một khi anh ta đã chọn đứng về phía Giang Lạc Nhan, tiếp tay hại tôi… thì con đường giữa chúng tôi đã bị chặn hoàn toàn rồi.
Tình cảm đến muộn, có ích gì?
Trong suốt quá trình tôi hồi phục, Lục Dữ An như thể biến thành cái bóng của tôi.
Sáng sớm tôi vừa tỉnh, đồ ăn sáng đã được anh ta chuẩn bị sẵn để trên bàn.
Chiều tôi luyện tập xong trở về, trên bàn luôn có sẵn trái cây cắt gọt cẩn thận và vài món ăn nhẹ.
Thế nhưng, anh ta chưa từng xuất hiện trước mặt tôi lần nào.
Ngay cả khi trước đây, Lục Dữ An cũng chưa từng hèn mọn đến mức này.
7
Tôi nhìn mấy loại trái cây được bày không trùng nhau, rồi gọi lớn ra cửa.
Lục Dữ An lập tức xuất hiện ngay trước mặt tôi, vẻ mặt đầy lo lắng:
“Mạn Mạn, sao vậy? Mấy loại trái cây này em không thích à?”
“Anh chọn toàn những thứ em hay ăn mà.”
Dù mới chung sống chỉ một năm, nhưng Lục Dữ An lại rất rõ sở thích của tôi.
Chỉ là, nghĩ đến chuyện hắn làm những điều này cũng chỉ vì Giang Lạc Nhan, trong lòng tôi lại dâng lên cảm giác chán ghét.
“Sau này đừng chuẩn bị mấy thứ này nữa!” Tôi thẳng thừng từ chối thiện ý của hắn.
Lục Dữ An nghe vậy, sững người đứng yên tại chỗ, ngơ ngác nhìn tôi:
“Mạn Mạn, em vẫn còn giận anh, vẫn không thể tha thứ cho anh sao?”
Hắn vừa nói vừa muốn nắm lấy tay tôi, nhưng tôi đã né tránh.
Tay hắn lơ lửng giữa không trung, đành buông thõng một cách lúng túng.
Lục Dữ An gượng cười, giọng đầy áy náy:
“Là lỗi của anh, nghe lời Giang Lạc Nhan khiến em thành ra như vậy. Từ giờ anh sẽ thật lòng đối tốt với em.”
“Dù em không tha thứ cũng được, chỉ cần để anh chăm sóc em, có được không?”
Vừa dứt lời, điện thoại của Lục Dữ An chợt đổ chuông.
Tôi liếc nhìn, là Giang Lạc Nhan gọi đến.
Nhưng hắn chẳng thèm suy nghĩ, lập tức tắt máy, sau đó nhìn tôi tha thiết:
“Cho anh thêm một cơ hội nữa, được không?”
“Mạn Mạn, anh sẽ không bao giờ làm tổn thương em nữa!”
Tôi chỉ lắc đầu, giơ bàn tay đầy vết thương của mình lên. Dù gì hắn cũng là một trong những người gây ra tất cả chuyện này.
“Vết thương sẽ lành, nhưng sẹo thì sẽ luôn ở đó.”
“Anh—” Lục Dữ An vừa định nói gì, tôi đã ngắt lời:
“Ngày trước tôi cứu anh, không phải vì muốn được báo đáp.”
Tôi dừng lại một chút: “Nếu anh thật sự muốn báo đáp, thì đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Vừa dứt lời, Lục Dữ An nhìn tôi với ánh mắt đầy tổn thương:
“Mạn Mạn… em thật sự không thể tha thứ cho anh sao?”
Đáp lại hắn chỉ là một từ duy nhất: “Mời.”
Lục Dữ An lảo đảo rời khỏi phòng bệnh. Từ hôm đó, tôi không còn gặp lại hắn nữa.
Nghe bạn bè kể, không rõ vì lý do gì, Lục Dữ An đã xin nghỉ việc ở bệnh viện.
Nhà họ Lục cũng đang tìm hắn khắp nơi, nhưng chẳng ai biết hắn biến đi đâu.
Khi nghe tin này, trong lòng tôi chẳng gợn lên chút cảm xúc nào.
Tôi nhìn vết sẹo vẫn còn sót lại trên tay mình, tuy không nhìn kỹ thì chẳng thấy gì, nhưng nỗi đau từng trải qua vẫn luôn như bóng ma ám ảnh.
Tôi không phải thánh nhân, không thể tha thứ cho kẻ từng tàn nhẫn với mình như vậy.
Thời gian sau đó, tôi dồn toàn bộ tâm sức vào việc phục hồi ngón tay.
Mỗi ngày luyện tập suốt tám tiếng mới chịu dừng.
Giáo sư Trần cũng từng khuyên tôi đừng nôn nóng, cứ từ từ mà hồi phục.
Tôi chỉ cười, không đáp.
Cuối cùng, tôi cũng kịp lấy lại sự linh hoạt trước thềm cuộc thi thêu cấp quốc gia.
Giang Lạc Nhan muốn dùng mánh khóe bẩn thỉu để đoạt giải nhất? Vậy thì tôi càng phải khiến cô ta tâm phục khẩu phục mà thua cuộc!
Chỉ cần tôi còn ở đây, cô ta mãi mãi chỉ là kẻ về nhì.
Cuộc thi lần này áp dụng hình thức ẩn danh.
Chỉ đến khi công bố kết quả mới lộ rõ danh tính người tham gia.
Tối nay, Giang Lạc Nhan diện một chiếc váy dạ hội màu xanh đá quý, kết hợp với chuỗi dây chuyền kim cương trên cổ, khiến cả người cô ta rực rỡ chói mắt.
Tên ba người đoạt giải nhanh chóng được chiếu lên màn hình lớn.
Và không ngoài dự đoán, tên tôi đứng đầu danh sách.
Giây trước Giang Lạc Nhan còn đầy tự tin nhìn màn hình, giây sau đã chết lặng tại chỗ.
Người dẫn chương trình trịnh trọng tuyên bố:
“Chúng ta hãy chúc mừng quán quân cuộc thi thêu lần này – cô Thẩm Mạn Tây!”
Đèn sân khấu lập tức chiếu thẳng vào tôi. Tôi từ từ đứng dậy.
Hôm nay tôi không ăn diện cầu kỳ, chỉ mặc một chiếc sườn xám màu trắng ngà.
Trang sức duy nhất là cây trâm hoa hướng dương cài tóc.
Chính sự giản dị đó lại tạo nên đối lập rõ rệt với vẻ hào nhoáng của Giang Lạc Nhan.
8
Giang Lạc Nhan tức giận trừng mắt nhìn tôi, hai tay siết chặt tay vịn ghế theo phản xạ.
Tôi cũng vừa hay nhìn về phía cô ta.
Ánh mắt chạm nhau, tôi khẽ mấp máy môi, không phát ra tiếng động.
Nhưng Giang Lạc Nhan lại hiểu được tôi đang nói gì.
Tôi nói: “Bại… tướng… dưới… tay!”
Ngay giây sau, bị tôi chọc tức, Giang Lạc Nhan lập tức bật dậy.
Không suy nghĩ gì, cô ta hét toáng lên trước đám đông:
“Thẩm Mạn Tây gian lận! Tôi muốn tố cáo cô ta!”