Tuyết Rơi Trắng Trời - Chương 1
1
Cơn đau nhói dữ dội từ cổ tay khiến tôi lập tức bừng tỉnh.
Tôi không nghĩ ngợi gì, lao ra chắn trước đầu xe cứu thương, ngăn không cho họ rời đi.
Chiếc xe vừa mới khởi động lập tức phanh gấp lại.
Nhân viên y tế trên xe tức giận trừng mắt nhìn tôi:
“Cô bị gì vậy? Không cần mạng nữa à?”
“Xe cứu thương mà cũng dám chặn? Không ai dạy cô rằng tính mạng con người là trên hết à? Mau tránh ra đi!”
Bị mắng như tát nước, nhưng tôi vẫn đứng yên, không nhúc nhích.
Tôi lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cánh cửa xe đóng kín:
“Là tôi gọi xe cứu thương. Các người lấy tư cách gì đưa người khác đi?”
Vừa rồi, Giang Lạc Nhan – đi một mình, mắt ươn ướt – hỏi:
“Đoạn Tri Hứa đi công tác rồi, tôi có thể đi cùng mọi người không?”
Tôi còn chưa kịp lên tiếng thì Lục Dữ An đã gật đầu đồng ý như phản xạ.
Vì cô ta không biết trượt tuyết, nên gần như suốt buổi đều bám lấy Lục Dữ An để học.
Giang Lạc Nhan còn giả vờ hỏi ý tôi:
“Mạn Mạn sẽ không để ý chứ?”
Tôi vừa định từ chối thì Lục Dữ An đã chen vào trước:
“Mọi người đều là bạn bè, sao lại để ý chứ?”
Tôi nhìn anh ta với ánh mắt đầy u ám, không hiểu nổi rốt cuộc anh ta nghĩ gì.
Rõ ràng biết giữa tôi và Giang Lạc Nhan có ân oán không thể xóa nhòa, sao còn nói là bạn?
Đúng lúc tôi còn đang ngẩn người, Giang Lạc Nhan bất ngờ lao thẳng về phía tôi.
Tôi tránh không kịp, cả người bị đâm mạnh vào lan can.
Nhưng Lục Dữ An chỉ mải kiểm tra vết thương cho Giang Lạc Nhan, hoàn toàn không hề chú ý đến tôi.
Tôi cũng không còn tâm trạng để buồn, chỉ lo cổ tay bị thương ảnh hưởng đến công việc, nên lập tức gọi cấp cứu.
Nhưng vừa khi xe đến, người đầu tiên anh ta bế lên lại là Giang Lạc Nhan.
Tôi không bỏ lỡ ánh mắt dịu dàng xót xa anh ta dành cho cô ta, và cả sự thân mật không bình thường giữa hai người.
Ngay giây tiếp theo, cửa sau xe mở ra.
Lục Dữ An cau mày bước xuống, đi nhanh đến trước mặt tôi, kéo mạnh tôi sang một bên:
“Mạn Mạn, em đang gây chuyện cái gì vậy?”
“Anh nói rồi mà, đưa Lạc Nhan đến bệnh viện xong sẽ quay lại đón em!”
“Cho dù em có bướng bỉnh cũng phải biết phân biệt đúng sai chứ!”
Tôi đỏ mắt nhìn người đàn ông đang nổi giận.
Suốt hơn một năm kết hôn, anh ta chưa từng to tiếng với tôi, chưa từng nặng lời.
Tôi từng nghĩ mình may mắn, mất Đoạn Tri Hứa nhưng tìm được một người thực lòng yêu mình.
Nhưng giờ… sao lại thành ra thế này?
Tôi cắn chặt môi, cố chịu cơn đau ở cổ tay, nhìn thẳng vào mắt anh ta:
“Nhưng… tay em cũng bị thương!”
Tôi nghĩ, nếu anh ta biết tôi bị thương, có lẽ sẽ lập tức quan tâm tôi.
Nhưng lời anh ta nói khiến tôi lạnh buốt đến tận tim:
“Mạn Mạn, giờ là lúc nào rồi, em còn nghĩ đến chuyện ghen tuông vớ vẩn nữa à?”
Có lẽ cảm thấy mình hơi nặng lời, Lục Dữ An hạ giọng, cố kiềm chế:
“Đừng giận dỗi như con nít nữa.”
“Lạc Nhan là vợ của Tri Hứa, nếu cô ấy có chuyện gì, anh phải ăn nói thế nào với anh em mình?”
“Em cứ ngoan ngoãn chờ anh ở đây nhé, anh quay lại ngay thôi.”
Anh ta hoàn toàn lờ đi vết thương của tôi.
“Tôi mới là vợ anh!” Tôi gần như gào lên, nghẹn ngào.
Câu nói ấy khiến anh ta lập tức nổi giận:
“Anh là bác sĩ, chẳng lẽ vì em là vợ anh mà anh lại bỏ mặc bệnh nhân khác sao? Ai nặng hơn, anh không biết chắc à?”
Vừa dứt lời, trong xe vang lên tiếng nũng nịu của Giang Lạc Nhan:
“Dữ An… chân em đau quá…”
Ngay lập tức như kích trúng dây thần kinh của anh ta.
Anh ta không nói không rằng, kéo mạnh tôi sang một bên, nhường đường cho xe cứu thương.
Sau đó leo lên xe, không quay đầu lại, biến mất khỏi tầm mắt tôi.
Chỉ còn lại tôi quỳ rạp trong tuyết, ngơ ngác như kẻ mất hồn, bị cái lạnh tê buốt làm mất hết cảm giác.
2
Khoảnh khắc nhìn thấy họ biến mất, cơn đau như bị xé toạc từ cổ tay đâm thẳng vào dây thần kinh khiến tôi run rẩy toàn thân.
Tôi cắn răng chịu đựng, nhìn xuống cổ tay đang sưng tấy đỏ bầm, cảm giác lo lắng lan khắp cơ thể.
Nếu gãy xương thật thì mọi thứ coi như chấm hết rồi.
Tôi không nghĩ gì nhiều, lập tức gọi xe đến bệnh viện.
Nhưng đúng hôm trời tuyết, đường kẹt cứng, tôi phải mất ba tiếng đồng hồ mới tới được nơi.
Lúc đến nơi, cổ tay tôi gần như không còn chút cảm giác nào nữa.
Rất nhanh sau đó có bác sĩ đến sơ cứu, chụp phim.
Tôi một mình cầm đơn đi đóng tiền, xếp hàng, kiểm tra, tay vừa đau vừa tê rần.
Khi đi ngang phòng cấp cứu, tôi tình cờ nhìn thấy Lục Dữ An và Giang Lạc Nhan đang ở đó.
Giang Lạc Nhan đang giận dỗi trách móc:
“Anh từng hứa với em là chỉ kết hôn giả thôi. Chẳng lẽ… anh thật sự yêu Thẩm Mạn Tây rồi à?!”
Tay tôi đang giơ lên cũng cứng đờ giữa không trung.
Kết hôn giả?!
Giọng Lục Dữ An quen thuộc vang lên:
“Em là người đã cứu mạng anh. Ngoài em ra, anh không thể yêu ai khác. Anh cưới cô ta cũng chỉ vì muốn giúp em rút lui thôi mà.”
Trong giọng nói ấy là dịu dàng, là cưng chiều không thể giấu nổi.
“Nhưng mà… nhìn thấy anh thân mật với Thẩm Mạn Tây như thế, em thật sự rất khó chịu.”
“Được được, vậy anh hứa, từ giờ sẽ giữ khoảng cách với cô ta, được chưa?”
“Dữ An, anh đúng là tốt nhất!”
Vừa nói, Giang Lạc Nhan vừa liếc về phía chỗ tôi đang trốn, cười khẩy đầy đắc ý.
Tôi đứng bất động sau cánh cửa, cả người như bị rút hết sức lực, tê liệt trong cơn sốc.
Lục Dữ An… yêu người đó?
Vậy thì… tại sao lại cưới tôi?
Hóa ra, tất cả những lời ngọt ngào, quan tâm, chăm sóc trước đây… chỉ là diễn kịch để lấy lòng Giang Lạc Nhan?
Cơ thể tôi run bần bật, bất giác ngồi bệt xuống nền.
Tôi từng ngây thơ tin rằng đó là duyên phận an bài, là người đến bên tôi sau tất cả đổ vỡ.
Nhưng hóa ra, tất cả chỉ là một cái bẫy được lên kế hoạch từ đầu.
Nhận ra điều đó, tim tôi rơi thẳng xuống đáy vực, lạnh lẽo đến tê dại.
Không biết qua bao lâu, tôi mới từ từ hoàn hồn.
Giang Lạc Nhan tìm cớ đuổi Lục Dữ An đi, rồi vênh váo bước đến trước mặt tôi.
“Ôi chao, thì ra cô đã nghe hết rồi à? Vậy giờ phải làm sao đây ta?”
Gương mặt cô ta đầy vẻ thỏa mãn và kiêu ngạo.
“Nhưng mà nghĩ lại thì cũng chẳng sao. Dù là Đoạn Tri Hứa hay Lục Dữ An, cô cũng chỉ là món đồ không ai muốn thôi!”
“Khác với tôi nhé. Chỉ xước da một chút thôi mà Dữ An đã cuống cuồng lên, nhất quyết đưa tôi đi cấp cứu, kiểm tra toàn thân nữa cơ!”
Thấy tôi im lặng không phản ứng, Giang Lạc Nhan hờ hững liếc nhìn cổ tay tôi vừa được băng tạm, cười như không cười:
“Nếu sau này cô không thể thêu thùa được nữa thì sao nhỉ?”
Tôi bàng hoàng ngẩng đầu nhìn cô ta: “Cô… cô vừa nói gì cơ?”
Tôi và Giang Lạc Nhan đều là truyền nhân của nghề thêu, từng cùng nhau tham gia không ít cuộc thi.
Nhưng lần nào cô ta cũng thua tôi một bậc, chỉ có thể đứng thứ hai.
Tôi biết cô ta luôn muốn vượt mặt tôi.
Nhưng tôi không ngờ… cô ta lại dùng cách này để hạ gục tôi.
Đáng hận đến tột cùng.
Thấy vẻ mặt kinh hãi của tôi, Giang Lạc Nhan càng thêm đắc ý:
“Nói thẳng cho cô biết luôn, đúng, tôi cố ý đâm vào cô đấy thì sao?”
“Tôi muốn tay cô tàn phế, thì nó nhất định phải tàn phế!”
“Thẩm Mạn Tây, dù kỹ thuật thêu của cô có giỏi đến đâu thì đã sao, vẫn bị đàn ông xoay như chong chóng thôi!”
“Ngay cả khi tôi ‘nhường’ cho cô một người đàn ông, cô cũng đâu có giữ nổi!”
Tôi lập tức đứng bật dậy, dùng chút sức lực cuối cùng đẩy mạnh Giang Lạc Nhan ra.
Ngay giây tiếp theo, cô ta ngã xuống đất, đôi mắt ngấn lệ nhìn tôi đầy uất ức:
“Mạn Tây, tôi với Dữ An thật sự không có gì cả… tôi không phải người thứ ba đâu!”
Cảnh tượng ấy đúng lúc bị Lục Dữ An – vừa quay lại lấy thuốc – bắt gặp.
Giang Lạc Nhan tỏ vẻ đáng thương khiến bản năng bảo vệ trong anh ta lập tức trỗi dậy.
Không nói một lời, anh ta lao đến, đẩy tôi ngã xuống đất.
Tay tôi chống xuống sàn, cơn đau xuyên thấu tận xương lan ra toàn thân, lạnh toát người.
“Mạn Tây, em đang nói linh tinh cái gì đấy hả?”
“Có phải trước giờ anh quá nuông chiều em rồi nên em mới trở nên quá quắt, mở miệng ra toàn những lời độc địa như thế?”
“Chẳng qua anh để Lạc Nhan ngồi xe cứu thương thôi, có cần làm lớn chuyện đến mức đó không?”
“Nếu em muốn giận thì giận anh đây này, đừng lôi người vô tội vào!”
Người đàn ông trước mặt… sao lại khác xa Lục Dữ An mà tôi từng biết đến thế?
Mà nghĩ lại, đúng là như vậy…
Trước kia – tất cả chỉ là diễn xuất.
Chỉ có tôi là ngu ngốc tin rằng đó là tình yêu chân thành.
Tôi bật cười, ánh mắt lạnh tanh:
“Tôi nói cô ta là tiểu tam thì sai à?”
“Đoạn Tri Hứa có biết mối quan hệ dơ bẩn giữa hai người không?”
“Lục Dữ An, làm kẻ thay thế thấy vui lắm hả?”
Lời vừa dứt, Lục Dữ An liền giáng cho tôi một cái tát như trời giáng:
“Cô câm miệng lại cho tôi!”
Ngay lập tức, trên mặt anh ta hiện lên vẻ hối hận, không dám nhìn vào mắt tôi nữa.
Anh ta quay người, đỡ lấy Giang Lạc Nhan, chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi, còn ném lại một câu lạnh lùng:
“Tôi đưa Lạc Nhan về trước, cô ở lại bệnh viện suy nghĩ lại cho kỹ đi!”
Trước mặt Giang Lạc Nhan, Lục Dữ An chẳng khác nào một con thú điên sẵn sàng bảo vệ con non.
Tôi chỉ lặng lẽ nhìn theo bóng lưng hai người họ dần khuất, trong đầu chỉ còn duy nhất hai chữ: ly hôn.
Tôi không muốn vì một người như vậy mà phí hoài cả quãng đời còn lại.
Đêm khuya trong bệnh viện đặc biệt yên tĩnh.
Không biết đã qua bao lâu, tôi mới nghe thấy tiếng y tá gọi tên mình.
Bác sĩ trực đêm nhìn tôi với ánh mắt đầy tiếc nuối:
“Cô Thẩm, cổ tay cô để quá lâu không điều trị kịp thời, e là khó hồi phục hoàn toàn.”
“Hiện tại trong nước, e rằng chỉ có bác sĩ Lục mới đủ khả năng thực hiện ca phẫu thuật này…”
Chính khoảnh khắc ấy, tôi mới hiểu rõ lời của Giang Lạc Nhan:
“Tôi muốn tay cô tàn phế, thì nó nhất định phải tàn phế.”
Bởi vì… Lục Dữ An – chỉ nghe lời một mình cô ta.