Tuy An - Chương 4
16
Câu nói kia như một đao khoét vào trái tim, khiến Thiệu Diễm gục ngã không còn sức sống.
Kì Tranh nhốt hắn vào chiếu ngục.
Quá trình thẩm vấn vô cùng thuận lợi.
Kì Tranh Hỏi cái gì hắn nói cái đó.
Khi hỏi đến tại sao lại chọn Tiêu Thư Tầm, giao ta ra.
Hắn trầm mặc hồi lâu: “Bởi vì ta không khống chế được bản thân.”
“Không khống chế bản thân?”
Sau khi lời tới tai ta, ta bật cười ngã ngồi trên ghế.
Đây là câu chuyện hài nhất mà ta từng nghe.
Bất kể ai nói câu nói này, ta đều cảm thấy rất hợp lý.
Chỉ có Thiệu Diễm thì lại đáng mỉa mai làm sao.
Bởi vì ta đã kể cho hắn nghe về chuyện của Tiêu Thư Tầm.
Ta từng nói với hắn, Tiêu Thư Tầm là người kiểm soát thế giới này.
Nói cho hắn biết, khi đối mặt với Tiêu Thư Tầm, hầu như tất cả mọi người sẽ mất đi lý trí trong nháy mắt, làm ra một số hành động trái với suy nghĩ của bản thân.
Vậy nên ta nhắc hắn nhất định phải giữ ý chí kiên định.
Nhất định không được để Tiêu Thư Tầm mê hoặc.
Đúng, ta biết chuyện này nghe rất phi lý.
Nghe thì có vẻ hắn bị oan.
Dù sao khi của một người đang bị quy tắc cưỡng ép khống chế thì cần bao vững vàng quyết tâm với có thể thoát khỏi mê hoặc.
Nhưng tại sao ta lại yêu cầu Thiệu Diễm vậy?
Bởi vì đã có người làm được.
Bởi vì ngoại trừ Thiệu Diễm, tất cả mọi người đều làm được!
Phụ hoàng của ta, hoàng huynh và các tỷ muội của ta.
Hoàng tỷ Tiêu Thư Tầm chân chính của ta và người luôn bị coi là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt Kì Tranh!
Bọn họ đều làm được!
Hai mươi năm trước mẫu phi của ta nhìn trộm thiên cơ ở Giám quốc ty mà chết bất đắc kỳ tử.
Phụ hoàng của ta dùng chút tỉnh táo cuối cùng giao binh phù cho ta.
Bởi vì chống cự, ông biến thành một con rối ngoan ngoãn biết nói chuyện.
Ngoan ngoãn đi theo cốt truyện, làm những gì đã được sắp đặt.
Tiêu Thư Tầm cười hì hì gọi ông: “NPC.”
Nàng ta biết tương lai của mỗi người bọn ta.
Nàng ta nói ta là một NPC nhỏ bé ngăn cản con đường đăng cơ của nàng ta, giết trước là tốt nhất.
Vậy nên không ngừng có sát thủ tới giết ta.
Những sát thủ kia không có tên, không rõ lai lịch, đôi khi thậm chí còn không nhìn thấy mặt!
Đây là quy tắc của Tiêu Thư Tầm.
Nàng ta biết tất cả mọi thứ về bọn ta.
Nhưng bọn ta lại không biết gì hết.
Cho đến khi… Năm mười bốn tuổi, ngày ta giả câm.
Bởi vì nàng tự đại, ta phát hiện lỗ thủng trong quy tắc của nàng.
Ta đã ẩn mình hơn mười năm.
Cuối cùng Thiệu Diễm lại nói với ta: “Ta không khống chế được bản thân.”
Buồn cười.
Nhưng ta cũng phải trách chính mình đoản mệnh.
Trận hỏa hoạn ép ta xuất hiện kia vốn không đốt chết người được.
Tiêu Thư Tầm nói ta sẽ chết trên đường áp giải về Cảnh quốc, ta đã chạy trốn.
Nhưng cuối cùng vẫn không chạy thoát khỏi số mệnh.
Vậy nên ngày thứ bảy sau khi ta sống lại.
Cũng là ngày thứ tư ta trở lại Dận đô thăm dò Tiêu Thư Tầm.
Ta gặp Kì Tranh trong một quán rượu ở ngoại thành.
Bởi vì hắn cũng sống lại.
Nhưng hơi khác ta.
Hắn đã sống lại rất nhiều lần.
17
Kì Tranh là nam chính của thế giới này.
Hắn đã có ý thức.
Đáng lẽ hắn phải cùng Tiêu Thư Tầm “tương ái tương sát”.
Nhưng hắn đã từ chối vận mệnh được định sẵn này.
Hắn nói với ta, sau khi ta chết ở kiếp trước, hắn là nam chính mà cũng không thắng được Tiêu Thư Tầm.
Nàng ta không chỉ giết tất cả người của Tiêu thị, mà còn tàn sát hoàng thành Cảnh quốc.
Cuối cùng, nàng ta đăng đỉnh nữ đế, nhất thống thiên hạ, kiêu ngạo hô vang:
“Ta làm như vậy để đấu tranh cho hàng ngàn hàng vạn nữ tử trong thiên hạ thoái khỏi tư tưởng phong kiến!”
“Ta là người được trời chọn!”
Phàm là nam nhân dám ngỗ nghịch nàng ta thì chỉ có một kết cục bị phanh thây.
Vậy nên Kì Tranh mới tìm tới ta… Người đầu tiên tìm ra được lỗ hổng của Tiêu Thư Tầm.
Ta nhìn phụ hoàng lặp đi lặp lại một câu suốt mấy chục năm.
Nhìn hoàng huynh và các hoàng tỷ ngơ ngác đứng trong hoàng cung.
Ta đã ngầm hợp tác với Kì Tranh, trao đổi với những quy tắc của Tiêu Thư Tầm.
Vậy nên mới có một màn trong yến tiệc hòa thân..
Chính là đang công khai nói với Tiêu Thư Tầm.
Bọn ta không còn bị khống chế.
Để khiến nàng ta hoang mang.
Vậy nên nàng ta đã sai người theo dõi Thiệu Diễm.
Bởi vì nàng ta biết nhất định Thiệu Diễm sẽ tới tìm ta.
Mà bóng đen rời đi ngày đó, tin tức mang đi đủ để lật đổ Tiêu Thư Tầm.
18
Trong đêm khuya hôm sau.
Cuối cùng bọn ta cũng chờ được Tiêu Thư Tầm.
Kì Tranh nói, quy tắc của Tiêu Thư Tầm không có lỗ hổng, nhưng nàng ta sẽ gặp phải một kiếp nạn.
Mà đó là gút mắc tình cảm giữa hắn và nàng.
Theo tình tiết đã định, Tiêu Thư Tầm vốn thích Kì Tranh.
Vậy nên vì Kì Tranh mà từng bị thương duy nhất một lần.
Ở bên hồ Y Xuyên, nàng ta bị trúng tên của nữ hài ái mộ Kì Tranh mà suýt chết.
Thật ra nàng ta không chết được, không ai có thể giết nàng ta.
Ngay “NPC nhỏ bé” trong miệng nàng ta là ta đây, không tới lúc đáng chết cũng không chết được, càng không cần nói tới nhân vật chính của thế giới này.
Nhưng có một ngoại lệ.
Đó cũng chính là lỗ hổng mà ta phát hiện.
Chỉ cần lúc Tiêu Thư Tầm sắp chết, có một người khác lại ra tay, vậy sẽ có cơ hội giết nàng ta.
Vậy nên ta mới xuất hiện ở đây.
Tiêu Thư Tầm thấy ta và Kì Tranh đứng cạnh nhau thì vỡ lẽ.
“Tiêu Tuy An, ngươi đã có ý thức độc lập?”
Nàng ta nhếch mép, khinh thường nói: “Ngươi nghĩ dựa vào Kì Tranh thì có thể đối phó được ta sao?”
“Ngươi có tin không, ” Nàng ta chỉ Kì Tranh bên cạnh ta, cười trên nỗi đau của người khác, “Ta không nói ba câu, chàng sẽ giết ngươi giúp ta.”
Nàng ta dửng dưng nói.
Bởi vì mọi chuyện sẽ đúng như nàng ta muốn.
Nàng ta chỉ cần đọc “kịch bản” thì ngay lập tức ánh mắt của Kì Tranh đã thay đổi, hắn rút kiếm đâm ta.
Ta bị Kì Tranh truy đuổi chật vật chạy trốn.
Tiêu Thư Tầm đắc ý nhướng mày, nhìn ta bị một kiếm của Kì Tranh chém bị thương, tính mạng hấp hối, nàng ta cười đến mức thở không ra hơi, như đang nhìn một con kiến hôi.
“Tiêu Tuy An à Tiêu Tuy An, chỉ bằng ngươi mà cũng muốn đấu với ta?”
“Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ngươi giả câm mà ta lại không phát hiện?”
Nàng ta cười điên cuồng.
Mà ta thì đã chạy mệt.
Không có thời gian để đáp lại lời mỉa mai của nàng ta.
Khi cả người ta đầm đìa máu tươi, nhìn như né tránh, nhưng thật ra ta đang lách mình lao tới.
Trước khi Tiêu Thư Tầm kịp phản ứng, ta rút một con dao găm từ trong tay áo ra đâm xuyên qua ngực nàng ta.
Mà ánh mắt sau lưng tôi lập tức khôi phục lại thần trí.
Ta thở phào nhẹ nhõm, cười cười với Tiêu Thư Tầm đang sửng sốt không dám tin.
Sau nhiều năm bị “câm”, đây là lần đầu tiên ta cất tiếng nói với nàng ta: “Đúng vậy, hoàng tỷ, quả thật tỷ rất quyến rũ.”
Nói xong, ta cắm sâu con dao, vừa cắm vừa khoét.
Khoét cho nàng ta da tróc thịt bọng, đau đến mức phải gào lên.
Tiêu Thư Tầm căm phẫn nhìn chằm chằm ta: “Giết ta, ngươi cũng phải chết!”
Đúng vậy, giết nàng ta, ta cũng phải chết.
Vậy nên ta đã chuẩn bị sẵn sàng, ta nhắm mắt lại, chờ đợi sự trả thù của nàng ta.
Nhưng ngay một khắc sau.
Một bàn tay quen thuộc túm lấy ta từ phía sau.
Rồi mũi kiếm lướt qua.
Sau khi mở mắt, ta thấy Thiệu Diễm cầm kiếm đứng đó, một kiếm xuyên qua Tiêu Thư Tầm.
Mà hắn, cũng thay ta chặn một kích trí mạng của Tiêu Thư Tầm.
Ta đứng hình tại chỗ.
Gió thổi bay bay.
Ta thấy hắn quay đầu, thủ thỉ gọi ta: “Điện hạ.”
“…”
Chàng thiếu niên đã có ý thức độc lập, vung đường kiếm cuối cùng về phía quá khứ mà hắn chưa thể vượt qua.
Cuối cùng hắn nhắm mắt trầm ngâm, hóa ra Tuy An nói đúng, sự khống chế của Tiêu Thư Tầm chỉ như một sợi dây, là do hắn không kiên định, biến bản thân trở thành con rối.
Ánh sáng vốn không thuộc về hắn ở mười năm trước, cuối cùng dập tắt không một chút lưu luyến sau mười năm.
19
So với Thiệu Diễm thì Tiêu Thư Tầm có vẻ sống dai hơn.
Trước khi chết, nàng ta vẫn kịp gào lên: “Không thể nào! Các ngươi không thể giết ta, rõ ràng ta là đại nữ chủ!”
“Ta làm tất cả những chuyện này đều vì nữ quyền, chứng minh nữ nhân có thể làm được, nữ nhân cũng có thể xưng đế, đứng trên đỉnh cao của thế giới này!”
Nhìn bộ dạng điên cuồng của nàng ta, ta lạnh lùng nhắm mắt lại.
“Đúng, ngươi là đại nữ chủ. Nhưng nữ tử có thể đấu tranh nhưng không thể đạp lên máu của người vô tội.”
“Ngươi cố gắng mang lại bình đẳng, công bằng giữa nam và nữ, nhưng ngay từ vạch xuất phát ngươi đã không công bằng rồi.”
“Nữ quyền, không phải giết tất cả nam nhân để nắm giữ quyền lực. Nữ tử đấu tranh không cần dùng cách đánh bại nam nhân để chứng minh.”
“Ở đời có phụ thân, có huynh đệ, có mẫu thân, có tỷ muội. Mỗi người một số phận, nhưng không có quyền phát xét giới tính của người khác.”
“Muốn chân chính ngẩng cao đầu là phải dựa trái tim mạnh mẽ, tầm nhìn rộng mở, chứ không phải sự công nhận từ miệng nam nhân.”
“Tiêu Thư Tầm, ngươi chưa bao giờ yêu bản thân mình.”
Ta không biết nàng ta có nghe lọt không.
Mà cũng không cần biết nàng ta có hiểu không.
Ta chỉ biết, khoảnh khắc nàng ta tán biến, ta đã nhìn thấy hoàng tỷ của ta… Tiêu Thư Tầm chân chính.
Tỷ ấy mỉm cười vươn tay về phía ta như muốn xoa đầu ta.
Ta mỉm cười, kìm nén nước mắt rưng rưng.
Đó là tỷ tỷ của ta, một nữ nhân ta vô cùng kính nể.
20
Ba tháng sau, tất cả đã kết thúc.
Phụ hoàng, hoàng huynh, hoàng tỷ của ta đều dần trở lại bình thường.
Tiêu thị ký hiệp ước trăm năm với Cảnh quốc vì một biên cương thái bình.
Một ngày sau, ta và Kì Tranh hẹn uống rượu trong một căn nhà nhỏ trên núi.
Rượu quá ba tuần, hắn dựa vào lan can, cười nói: “Có người hỏi ta tại sao không ở bên nàng?”
“Còn nói chúng ta đã cùng trải qua nhiều chuyện như vậy, lại tin tưởng nhau thì tại sao không song phi bỉ dực?”
Ta nhìn chén sứ với hoa văn tinh xảo trong tay, nâng chén lên, kính hắn một ly.
Trong làn gió ấm thổi từ bên sườn núi, ta nghe thấy tiếng mình trả lời hắn:
“Bởi vì ta cần một nam nhân khác chữa lành vết thương trong tim.”