Tuy An - Chương 1
1
Khi Thiệu Diễm tìm được ta, ta đang trốn trong miếu hoang ở thôn Vân Lang.
Hơi nóng bốc trong không khí, lửa đỏ rực cháy nuốt trọn toàn bộ thôn làng.
Ta phẩy phẩy vạt áo, đã bắt đầu khó thở.
Bên ngoài la khóc hỗn hoạn, lòng người kinh hoàng.
Chỉ có Thiệu Diễm cầm đầu cấm quân đông nghịt đứng im bất động.
Hắn thúc ngựa đứng trước đại quân, áo choàng đen tung bay trong gió.
Có lẽ sự kiên nhẫn đã hết nên hắn lại sau người châm thêm đuốc, sau đó mới bình tĩnh lại cất tiếng nói: “Tuy An, nàng còn không ra?”
Tuy An, hắn đang gọi tên ta.
Hắn dùng lửa đốt thôn, muốn ép ta ra ngoài đầu hàng.
Thế lửa càng lúc càng lớn, ngay cả thở cũng trở nên khó khăn.
Không thấy tiếng ta đáp lại, bên ngoài lại vang lên giọng của hắn: “Tiêu Tuy An, Trường Ninh công chúa, chẳng lẽ nàng muốn nhìn tất cả thôn dân chết vì nàng sao?”
Ta ho khan hai tiếng, hận nghiến răng nghiến lợi.
Nhìn đi, lúc này rồi mà hắn vẫn không quên bắt ta chọn người khác hay chọn bản thân mình.
Đáng hận hơn là hết lần này tới lần khác ta vẫn rơi vào tròng của hắn.
Ai bảo ta họ Tiêu, là công chúa của Hoàng tộc Tiêu thị chứ?
Cũng giống như ngày thành phá nước vong ấy, hắn vì hoàng tỷ mà lấy bách tính Dận đô ra ép ta tự đầu hàng.
Hắn ép ta không chút do dự, khiến ta bàng hoàng không ngờ nổi.
Đến mức bây giờ nhớ lại ta vẫn bật cười, cảm thấy bản thân thật hài hước.
Thiệu Diễm là hộ vệ ta nhặt được.
Hắn dùng mạng bảo vệ ta mười năm.
Ta nào có thể ngờ thân phận thực sự của hắn lại là hoàng tử lưu lạc dân gian của địch quốc, là mật thám của hoàng tỷ.
Thế là trong đêm bị áp giải về Cảnh quốc, ta đã bỏ trốn, nhưng hắn vẫn truy bắt ta suốt ngàn dặm đường.
Ta chạy tới một thôn làng hẻo lánh, bị hắn đẩy tới đường cùng, phóng hỏa ép ta xuất hiện.
Hắn thích bày mưu tính kế, thích chơi trò mèo vờn chuột.
Nhưng lần này ta không muốn chơi với hắn nữa.
Khi xà nhà bị thiêu chảy rơi xuống, ta bình tĩnh ngồi dựa vào tường, cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc bình yên rồi.
Nhưng ngay khoảnh khắc trước đó, ta như nghe thấy tiếng gọi của Thiệu Diễm, nhìn thấy bóng hắn xông vào biển lửa.
Y phục của hắn nhem nhuốc, trong đôi mắt luôn lạnh lùng lại tràn ngập hoảng sợ, run rẩy gọi tên ta: “Tuy An.”
Ta mấp máy môi, tự dưng buồn cười.
Cảm thấy khó hiểu trước cảnh tượng này.
Nhưng cũng tiếc, không kịp rồi.
Nên cũng lười suy nghĩ, đây chẳng phải là điều hắn muốn ư?
Hắn như vậy là đang sợ điều gì chứ?
“…”
2
Ta chết.
Nhưng hình như không chết thật.
Bởi vì khi mở mắt ra, tỳ nữ Lục Y đã mất nhiều năm trước lại đang giật giật vạt áo của ta, lo lắng hỏi ta: “Công chúa, tại sao người không đi tiếp?”
Hình như ta đã trở lại cái ngày gặp Thiệu Diễm ấy.
Ta vẫn nhớ, khi đó ta vừa tròn mười sáu tuổi, vẫn là công chúa “câm” trong miệng mọi người, lần đầu tiên theo hoàng tỷ Tiêu Thư Tầm ra ngoài đạp thanh thì bị vứt vào bãi tha ma.
Bãi tha ma âm u mù mịt, xung quanh nồng nặc mùi hôi thối.
Ta và Lục Y vừa khóc vừa động viên nhau, lê từng bước ra khỏi bãi tha ma này.
Cũng chính ở nơi này, ta nhặt được Thiệu Diễm.
“…”
3
Nhìn cây hòe lớn chỉ cách vài thước, ta lại ngăn Lục Y muốn đi tiếp.
Nàng ấy không hiểu hỏi ta: “Sao vậy, Công chúa?”
Ta không trả lời.
Bởi vì ta không thể nói với nàng ấy là đi thêm mấy bước, vòng qua lùm cỏ kia thì sẽ thấy Thiệu Diễm toàn thân đầy màu, trọng thương hôn mê.
Kiếp trước, hắn bị đả thương, chảy trốn tới nơi này, cuối cùng chống đỡ hết nổi, dựa dưới gốc hòe.
Đó cũng là nơi ta và Lục Y phải đi qua nếu muốn ra khỏi đây.
Vậy nên khi ta run rẩy vòng qua hắn, hắn lại đột nhiên túm lấy cổ chân của ta, dọa ta hồn phi phách tán, vung tay vung chân kêu khóc.
Vì ta giãy giụa quá kịch liệt, tay đập vào vết thương của hắn, khiến hắn phải kêu lên vì đau.
Hắn không thể không gắng gượng vực cơ thể tàn tạ sắp chết của mình dậy, bịt miệng ta từ phía sau, uy hiếp: “Không muốn sống nữa thì im lặng!”
Lúc này ta mới hạ tay xuống, ngoan ngoãn gật đầu như gà mổ thóc.
Nhưng thật ra giọng nói của hắn rất yếu ớt, không có sức uy hiếp gì.
Mà ta chịu đứng im là vì nhìn thấy mặt của hắn.
Dù gương mặt ấy dính đầy máu nhưng vẫn không thể che giấu được nét tuấn tú.
Ta bình tĩnh lại, xác nhận hắn không phải quỷ thì nghiêm túc giơ tay lên ra ám hiệu với hắn.
[Ngươi tên là gì?]
[Năm nay bao nhiêu tuổi?]
[Đã có vợ con gì chưa?]
[Có muốn làm trai lơ không?]
Đúng vậy, ta thừa nhận ta không phải một công chúa đứng đắn.
Nhưng Thiệu Diễm cũng không trả lời ta.
Hắn trầm mặc một lúc, sau đó bất ngờ hỏi ta: “Ngươi… Bị câm à?”
Mặt ta lập tức xụ xuống, mất hứng thật sự, cảm thấy hắn chẳng lịch sự gì, nào có ai hỏi thẳng mặt người ta như vậy.
Bây giờ nghĩ lại, hắn bất ngờ chắc có lẽ vì lúc hoàng tỷ sắp xếp hắn làm mật thám bên ta không nói cho hắn biết, ta bị câm.
Sau này ta đưa hắn về cung, để hắn làm hộ vệ của ta.
Ta cho hắn quần áo chỗ ăn chỗ ở tốt nhất, lo mọi chi phí sinh hoạt của hắn.
Ỷ lại và tin tưởng hắn hơn bất cứ ai.
Mà hắn lại phản bội ta.
Vậy nên lần này…
Nhìn cây hòe lá vàng trước mắt, ta không do dự quay người, cắm đầu dẫn Lục Y đi hướng ngược lại.
Lục Y hoang mang đuổi theo.
“Công chúa, sao đột nhiên đổi hướng vậy?”
“Công chúa, vừa rồi hình như nô tỳ thấy dưới gốc cây có người.”
“Công chúa…”
Dưng lại đi mà!
Ta dừng bước, nhưng không quay lại, điên cuồng khua khoắng tay.
Sau đó trước ánh mắt hoang mang của nàng ấy, ta đưa tay bịt mắt mình lại, cũng bịt luôn mắt nàng ấy.
[Lục Y, công chúa của em bị mù!]
4
Thật ra, đi từ bãi tha ma về hoàng thành Dận đô chỉ mất ba ngày đường.
Sau ba ngày, ta và Lục Y đứng trước cổng thành.
Lá rụng bay nay, cửa cung đỏ son.
Khiến ta vô thức nhớ lại mùa thu của mười năm về trước.
Mười năm trước, vì có thêm Thiệu Diễm mà con đường dài ba ngày trở thành bảy ngày.
Trong bảy ngày ấy, ta vừa lạnh vừa đói.
Trong thành không một bố cáo về chuyện Trường Ninh công chúa mất tích.
Hẳn sẽ có người nói, ta là công chúa, cứ đến thẳng quan phủ xác nhận thân phận là được rồi mà?
Nhưng ta không thể đến đó, ta tránh còn không kịp.
Bởi vì đó là cái giá năm đó ta đánh đổi trở thành người câm.
Nhưng dù ta đã cố gắng che giấu hành tung thì vẫn có sát thủ tìm tới.
Đáng lẽ ta phải chết trong đêm mưa lập lòe ánh kiếm đó.
Lục Y đã hy sinh mạng sống kéo dài thời gian cho ta, song, ta cũng không thoát được khỏi cơn mưa đao kiếm này.
Nhưng cuối cùng lưỡi đao lạnh lẽo ấy lại không cắm lên người ta.
Thiệu Diễm đã cứu ta.
Đó là lần đầu tiên hắn bảo vệ ta.
Lúc hắn cầm kiếm chắn trước ta, vết thương trên cánh tay vẫn đang chảy máu.
Hắn đang trọng thương, mấy ngày qua chỉ được ta dùng thảo dược tiện tay hái đắp tạm.
Ta không biết thứ gì đã cho hắn sức mạnh, khiến hắn liều chết hạ gục tên sát thủ cuối cùng.
Người hắn chi chít vết thương, hai mắt điên dại đỏ ngầu, tựa như lệ quỷ ác ma chui lên từ Địa ngục.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ vì dã tâm và lòng trung thành của hắn với hoàng tỷ.
Nhưng khi ấy, lúc ta hỏi tại sao hắn lại mạo hiểm tính mạng cứu ta, hắn mất tự nhiên né tránh.
Chỉ đáp lại một câu bâng quơ “muốn trả ơn người cứu mình thôi”, sau đó ngã vào vòng tay của ta.
Giờ thì hay rồi, khỏi phải hỏi nữa.
Ta chỉ có thể gồng mình cõng hắn, cõng tới cổng hoàng thành, cõng tới trước mặt phụ hoàng của ta.
Nhưng phụ hoàng của ta chỉ lạnh lùng gật đầu, đồng ý cho hắn trở thành hộ vệ của ta.
Cũng giống như bây giờ.
Quá nửa hoàng tộc của Tiêu thị đang đứng chen chúc trong đại điện.
Trước Trường Ninh công chúa đã mất tích nhiều ngày là ta, tất cả đều bình tĩnh, không một gợn sóng.
Dựa như có ta hay không cũng không khác biệt gì.
Chỉ là lần này không có Thiệu Diễm được ta dẫn về.
Hoàng tỷ Tiêu Thư Tầm của ta đứng bên, một cái nhíu mày thoáng qua khó nhận ra được.
“…”