Tường Vi Như Nguyệt - Chương 5
18
Ta biết ông rời lúc nào chỉ biết rằng sáng hôm cổng thành mở một cỗ kiệu mềm đón tiến cung
Cách một tấm bình phong giọng của lão Hoàng đế cất lên già nua nhưng đầy quyền uy:
“Ngươi gì Quyền Danh Trẫm thể phong ngươi làm Quận chúa”
Ta thấy thật nực
Lấy lòng để suy bụng hẳn chính là như
thực sự suy nghĩ một chút rốt cuộc gì
Kiếp cải cách cuối cùng thất bại
Bị chính ép uống rượu độc chết trong căm hận và bất cam
Kiếp đã thoát khỏi thâm cung ăn thịt còn lãng phí thanh xuân những trò đấu đá trong bóng tối
Ta đã sống trọn vẹn những ngày tháng ở Khôn châu xa xôi
Bước chân từng qua từng tấc đất nơi đó tay từng chạm từng hạt cát từng mảnh đất nâu
Mắt từng thấy hạt cỏ phá đất nảy mầm từng chứng kiến dáng lưng còng của nông dân
Ta đã từng cưỡi ngựa cầm kiếm giết tiểu nhân
Ở nơi đó thể là đích nữ nhà họ Lâm cũng thể là phu nhân Quận thủ
Người Khôn châu gọi là Lâm cô nương chứ một danh hiệu rỗng tuếch “tài nữ” mà chẳng ai thực sự tôn trọng
Ta im lặng trong giây lát nếp nhăn trán lão Hoàng đế càng sâu bèn mỉm :
“Những gì đều đã ”
Thứ chính là sự tự do bình đạm như thế
Ta quỳ xuống mặt ông lưng thẳng tắp:
“Bây giờ điều là chịu trách nhiệm với những lưu dân ”
Lão Hoàng đế phất tay bình phong dời
“Trẫm nhớ ngươi Đích nữ nhà họ Lâm từng nổi danh tài hoa xuất chúng
Ngươi là phu nhân Quận thủ Khôn châu”
Đây là lần đầu tiên trong đời diện kiến Hoàng đế
Lạ lùng thay hề cảm thấy sợ hãi
Nhìn kỹ thiên tử cũng chẳng khác gì thường
Ta thẳng ông :
“Ta và Tô Trọng đã hòa ly còn liên quan gì đến nữa
Dẫn lưu dân kinh là chủ ý của một Lâm Thương”
“Lâm Thương…” Giọng lão Hoàng đế trầm xuống “Hoa hồng kiêu sa rực rỡ nhưng ngươi giống ”
“Chỉ là một cái tên một lời chúc phúc mà thôi
Bây giờ quỳ ở đây thể gọi là Lâm Thương cũng thể mang bất kỳ cái tên nào”
Ta sẽ thay đổi
19
Tư Đồ Thừa phế bỏ ngôi vị Thái tử
Ta thật ngờ lão Hoàng đế quyết đoán đến
Dù Tư Đồ Thừa vẫn luôn là Trữ quân mà ông tự tay bồi dưỡng
Lão Hoàng đế hạ chỉ mở kho lương sáu mươi lưu dân dẫn theo tự áp tải lương thực còn binh sĩ hộ tống
Mọi chuyện thuận lợi đến mức thực thậm chí còn thấy chút chân thực
Trước lúc rời kinh lão Hoàng đế hỏi :
“Ngươi còn gì nữa ”
Ta gật đầu:
“Phân điền pháp cần thêm một năm nữa mới thể phát huy hiệu quả
Đến khi đó Bệ hạ thể lấy Khôn châu làm hình mẫu để các châu quận khác noi theo”
“Thứ hai một đạo thánh chỉ
Khôn châu khai mở học đường cho nữ tử nhập học tham gia khoa cử”
Lão Hoàng đế nhíu mày
“Chỉ cần Khôn châu thành công thì thể lấy đó làm gương”
Ta cúi đầu thật thấp cung kính thưa:
“Thiên hạ là đất của Hoàng đế dù là nam nữ cũng đều là con dân của Người
Nếu nam nữ nào gì khác biệt”
Ta cúi đầu nhưng sống lưng thẳng đến vô cùng
Sau nạn đói phân điền pháp càng đẩy nhanh tiến độ lẽ cũng liên quan đến việc Thái tử phế
Phế Thái tử đày trông giữ lăng Hoàng đế Lâm Hằng nửa đường bỏ trốn
Khi tin đang ở Khôn châu cùng Tô Trọng bàn chuyện mở trường học cho nữ tử
Sự vụ ngổn ngang bên cạnh một cái đuôi dai dẳng là Tô Trọng chẳng mảy may để tâm đến tin tức
Mãi đến nửa tháng ngày học đường khai giảng bắt gặp Lâm Hằng cổng trường
Nàng thẳng tắp những nữ tử trẻ tuổi ôm sách ba năm một nhóm tươi bước qua bậc cửa bên trong
Trong viện đã vang lên giọng sách trong trẻo
Mà nàng vẫn yên ở đó hai tay giấu trong tay áo run rẩy
Một con dao găm bỗng rơi từ trong tay áo xuống đất
Ta về phía nàng nàng hoảng loạn quỳ xuống đất bàn tay đầy vết thương cố nhặt con dao
Ta nhanh hơn một bước nhặt nó lên
“Lâm Hằng ngươi hãy suy nghĩ kỹ kẻ ngươi hận nhất thực sự là ”
Ta đặt con dao tay nàng lặng lẽ nàng
Dù là kiếp kiếp nàng vẫn luôn giam cầm trong cái lồng mang tên ‘đích thứ’
Lâm Hằng rời
Lần tiếp theo tin về nàng là khi nàng cầm dao găm giết chết Phế Thái tử
Vừa giết rống: “Hài tử mẫu thân báo thù cho con ”
Sau đó loạn tiễn bắn chết
Nàng lẽ sớm đã biết ai là kẻ lệnh hại chết con
nàng vẫn giả điếc làm ngơ suốt bao năm nay
Một đời hoang mang hồ đồ kết thúc cũng
Đêm bảo Thu nhi đốt một chậu lửa đốt vài nén vàng mã cùng mấy quyển sách mới phát cho trường học
Thu nhi tò mò:
“Phu nhân đốt cho ai ”
Ta khói lửa bốc lên:
“Một ”
20
Năm thứ hai khi nữ tử học đường thành lập các châu quận khác cũng lần lượt khai giảng trăm hoa đua nở
Ngày thu xếp hành lý rời dân chúng Khôn châu đầy hai bên đường tiễn đưa tiễn suốt mười dặm mới chịu dừng
Ta thoát khỏi bầu khí u sầu thì tiếng vó ngựa từ xa mỗi lúc một gần…
Tô Trọng xuất hiện bên má còn vương hai cái lúm đồng tiền nhỏ nghiêng đầu :
“Vị cô nương định Nếu trùng đường bằng kết bạn đồng hành cũng dễ bề chiếu cố lẫn ”
Ánh nắng rọi lên gương mặt tươi của làm chợt ngây trong chốc lát Rất nhanh mím môi :
“Ta định đến Đại Nguyệt quốc cần ngươi bảo vệ”
“Ta biết mà” Tô Trọng chính khí lẫm liệt:
“Ý là nhờ phu nhân bảo vệ mới ”
“Chúng đã hòa ly ”
“Ai ” Tô Trọng lấy tờ hòa ly thư năm phía phê đỏ hai chữ to tướng — “Ta ”
“Vậy lúc kinh liên lụy đến các ”
“Không ”
Tô Trọng mặt đầy tự hào:
“Ta còn để thơ ca ngợi nàng trong dân gian đám văn sĩ ai ai cũng truyền tụng sự tích của nàng”
Ta: “……”
Chả trách dọc đường gặp trở ngại nào thì tên đã sớm một bước chiếm lấy miệng lưỡi thiên hạ
Trước đây thấy vẻ ngốc nghếch Rõ ràng là một con hồ ly già giảo hoạt
Nhìn bộ dạng Tô Trọng híp cả mắt giơ roi ngựa quất một cái lên lưng ngựa của :
“Được Vậy thì thôi”
Đường còn dài là hồ ly là chó về sẽ biết
21 – Góc của Tô Trọng
Dần dần bắt đầu phát hiện điều
So với Lâm Hằng rõ ràng Lâm Thương thấu hiểu việc thúc đẩy phân điền pháp hơn nhiều
Tất nhiên điều khiến hoài nghi tiên là chuyện
Mà là đêm tân hôn khi khâm phục của nàng vẻ mặt Lâm Thương thoáng qua một tia kỳ lạ
Nàng chắc tưởng che giấu giỏi nhưng thấy rõ mồn một — gương mặt xinh là sự đồng cảm dành cho
Lúc đó còn tưởng uống nhiều lầm
Mãi đến khi ánh mắt nàng giấu ý mới nhận đang ngẩn nàng
Thật sự thất lễ
Về đã nhiều lần tự kiểm điểm bản thân nhưng vô ích
Tầm mắt vẫn sẽ tự chủ mà nàng hút lấy
Đặc biệt là khi đến Khôn châu
Ta vốn đã dự định đến Khôn châu từ nhưng ngờ nàng cũng nguyện ý cùng
Ban đầu biết rõ nàng chắc chắn gả cho
Chẳng qua là vì Thái tử cưỡng ép nàng tiến cung nàng chịu tranh sủng cùng đám công tử thế gia sợ vạ cuối cùng mối hôn sự mới rơi đầu một kẻ cha mẹ bối cảnh như
về khi nàng và cùng vai sát cánh ở Khôn châu
cảm thấy cảm ơn tên ngốc Tư Đồ Thừa
Cảm ơn ngu như heo mắt
Ta từng nghĩ đến chuyện thổ lộ lòng
Lần đầu tiên là lúc thả hoa đăng nàng nguyện vọng là hy vọng phân điền pháp thể thực hiện suôn sẻ
Ta… thể nào mở miệng câu “ thích nàng”
Đến lúc nàng chém chết Lưu Thứ sử giúp giữ vững thành môn bảo đảm trở về an — càng thêm xác định tâm ý của
Trước khi nàng thực hiện lý tưởng của tư cách cũng chẳng thể nào thay đổi gì chỉ bằng một câu “ thích nàng”
Trong lòng nàng cả giang sơn thể vì mà dừng
chính vì dừng nàng mới là Lâm Thương
Sau khi nàng trở về từ kinh thành chỉ mang theo sự đẩy mạnh hơn nữa của phân điền pháp mà còn bắt đầu thành lập nữ tử học đường
Lúc mới thật sự hiểu …
Nàng vĩnh viễn sẽ dừng
Nếu ánh trăng mãi chiếu rọi thân — thì một khắc cũng ngừng bước mà ngừng đuổi theo