Tuế Tuế Vô Ưu - Chương 6
19
Biên cương tuy gian khổ, nhưng lại khiến ta nhớ về những ngày cùng sư phụ hành y khắp chốn năm xưa.
Nhìn các tướng sĩ dần dần khỏe lên, trong lòng ta chỉ cảm thấy ngọt ngào vô cùng.
Lúc ta đang gói thuốc, một tiểu binh dưới trướng Cố Ngọc Hoài tới tìm ta.
“Thẩm đại phu, tướng quân mời người đến.”
Ta hoàn thành nốt công việc trong tay, biết rằng không thể trốn tránh mãi.
Không biết hắn đã nhận được thư ta gửi hay chưa.
Cũng tốt, lần này ta sẽ nói rõ ràng với hắn.
Lều trại ấm áp hơn nhiều so với bên ngoài.
Nhưng đột nhiên, đầu óc ta trở nên mơ hồ.
“Ta đã nghe người khác nói, là nàng đã chữa khỏi bệnh cho ta.”
“Nàng cứu mạng ta, ta nên lấy thân báo đáp.”
…
Ta không ngờ rằng di chứng của dịch bệnh lại lớn đến mức có thể khiến một người thay đổi cả tính nết…
“Cố tiểu tướng quân, ta là đại phu, cứu người là bổn phận, không cần phải bận tâm.”
“Hơn nữa…”
“Xin tướng quân hãy hiểu rõ, hôn sự của chúng ta đã hủy bỏ, nam nữ khác biệt, không còn liên quan đến nhau.”
“Có lẽ, giữa chúng ta là có duyên nhưng không phận.”
Cố Ngọc Hoài toàn thân khựng lại, hắn đứng dậy, trên mặt tràn đầy vẻ uất ức.
“Nhưng Vô Ngư, trước kia là ta hồ đồ, luôn che giấu cảm xúc của mình.”
“Ngay từ lần đầu gặp nàng, ta đã đem lòng yêu mến, chưa bao giờ thay đổi.”
Lời hắn vừa dứt, ta bỗng cảm thấy trời đất quay cuồng.
Chớp mắt sau, ta đã ngã vào một vòng tay ấm áp, bên tai văng vẳng giọng hắn—
“Tuế Tuế!”
“Nàng nhất định phải sống một đời bình an vô sự!”
Cố Ngọc Hoài này, quả thật không chịu để người khác được yên thân.
20
Ta mơ một giấc mộng.
Trong mộng, xuân sắc nồng đượm, hương thơm lan tỏa.
Giữa rừng hoa thơm ngát, ta cùng mẫu thân chơi đùa dưới gốc đào.
“Tuế Tuế, cẩn thận, đừng để ngã!”
“A!”
“Tuế Tuế!”
“Tuế Tuế!”
…
“Tuế Tuế của ta, nhất định phải sống một đời bình an!”
Giấc mộng dần tan biến, ý thức ta ngày một rõ ràng.
Thì ra, ta chính là Tuế Tuế.
Sau khi phụ mẫu qua đời, ta từng bị ngã đập đầu, rồi lâm bệnh nặng, may nhờ có sư phụ ra tay cứu giúp, nhưng lại mất đi một phần ký ức.
Không còn phụ mẫu, cũng không còn ai gọi ta là Tuế Tuế nữa.
Và cuối cùng, ta cũng hiểu ra—
Người mà Cố Ngọc Hoài luôn gọi là “Tuế Tuế”, từ đầu đến cuối, vẫn luôn là ta.
Chưa từng có ai khác.
Nghĩ đến đây, vừa vặn lúc Cố Ngọc Hoài đẩy cửa bước vào.
Thấy ta tỉnh lại, sắc mặt hắn lập tức đổi từ lo lắng sang vui mừng, rồi bất ngờ ôm chặt lấy ta vào lòng.
“Vô Ngư, nàng làm ta sợ muốn chết!”
“Nàng đã ngủ suốt ba ngày! Đại phu nói nàng kiệt sức quá độ, lại còn nhiễm bệnh, may mà được cứu kịp thời, nếu không thì…”
Hắn siết chặt ta trong lòng, đến mức ta gần như không thở nổi.
Mãi đến khi ta hơi giãy giụa, hắn mới chịu buông ra.
Ánh mắt ta chạm vào ánh mắt hắn.
Bỗng nhiên, ta cảm thấy bi ai.
Có lẽ, giữa chúng ta thật sự có duyên nhưng không phận.
Ta nhẹ giọng nói:
“Cố Ngọc Hoài, nếu như năm đó trong lòng ngươi thực sự có ta, thì vì sao lại đối xử với ta lạnh nhạt như vậy?”
“Ngươi có biết không? Từ bỏ ngươi là chuyện rất khó khăn.”
“Nhưng nếu năm đó, ngươi đối với ta có dù chỉ một chút ấm áp, thì ta đã không bỏ cuộc.”
“Nhưng ngươi không làm vậy.”
“Vậy nên, chúng ta đến đây là kết thúc rồi.”
21
Tướng sĩ ở biên cương dần dần hồi phục hoàn toàn.
Từ hôm đó trở đi, ta không nói thêm một lời nào với Cố Ngọc Hoài, cũng không gặp lại hắn.
Hắn cũng bận rộn chỉnh đốn quân tâm, chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng với địch.
Một ngày trước đại chiến, ta cùng nhóm đại phu được đưa trở về kinh thành.
Đêm trước khi rời đi, bầu trời đầy sao lấp lánh.
Đêm mát như nước, bóng tối không quá sâu thẳm.
Cố Ngọc Hoài đứng ngoài lều của ta, qua tấm vải che, ta có thể thấy hắn ngẩng đầu lên, có lẽ là đang nhìn bầu trời đầy sao.
Hắn cất giọng khàn khàn:
“Tuế Tuế, nếu ta còn sống trở về, ta sẽ tiếp tục theo đuổi nàng. Nếu ta…”
“Nàng hãy tìm một người tốt mà lấy chồng…”
“Chỉ là, mỗi năm đến tiết Thanh Minh, có thể đến thăm mộ ta một lần được không?”
Ta không đáp lại hắn.
Sáng hôm sau, khi trời còn chưa sáng, ánh sao vẫn còn vương trên bầu trời, ta cùng các đại phu lên đường hồi kinh.
22
Dịch bệnh trong kinh thành đã hoàn toàn biến mất.
Bách tính trở lại cuộc sống thường ngày, tiếp tục mưu sinh.
Sư phụ nấu cho ta một bàn đầy thức ăn.
“Vô Ngư, ăn nhiều một chút, nhìn con xem, đi một tháng mà mặt mày tiều tụy cả rồi.”
Ta nhìn ánh mắt dịu dàng của sư phụ, trong lòng bỗng thấy bình yên vô cùng.
Có sư phụ bên cạnh, thật tốt.
Một tháng sau khi hồi kinh, tin tức từ biên cương truyền đến.
Đại chiến thắng lợi, bệ hạ vui mừng khôn xiết.
Người muốn ban thưởng trọng hậu cho các tướng sĩ tiền tuyến.
Tất cả quân sĩ sắp khải hoàn trở về.
Cố Ngọc Hoài giành được chiến thắng.
May mắn, thật may mắn.
Ta vẫn tiếp tục giúp sư phụ quản lý y quán, thỉnh thoảng xuất thành làm thiện y.
Cuộc sống cứ thế trôi qua.
Sư phụ nói, người sẽ ở lại kinh thành thêm một thời gian.
Bởi vì, ngày tháng của Linh quý phi không còn nhiều nữa.
Người muốn ở bên cạnh nàng nhiều hơn.
Ta đương nhiên đồng ý.
Ngày đó, khi ta ra khỏi thành để khám bệnh miễn phí, trên đường đi ngang qua một con hẻm nhỏ, đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng.
Mắt tối sầm lại, rồi ngất đi.
Khi ta tỉnh lại, đã thấy bản thân bị trói chặt trong một ngôi miếu hoang.
Trước mặt ta là hai kẻ vô cùng quen thuộc.
“Thẩm Vô Ngư, con nha đầu chết tiệt này, cuối cùng cũng rơi vào tay chúng ta rồi!”
Ngẩng đầu lên, ta trông thấy khuôn mặt bẩn thỉu nhưng dữ tợn của đại bá phụ.
Bên cạnh hắn là đại bá mẫu, ánh mắt độc ác nhìn chằm chằm ta.
“Con tiện nhân này, năm xưa chúng ta đã chịu nhận nuôi mày, thế mà mày không biết ơn, còn cấu kết với người ngoài đuổi bọn ta đi!”
“Bọn ta không có ngày lành, thì mày cũng đừng mong sống yên ổn!”
Ta chỉ cảm thấy ghê tởm.
Rõ ràng là sản nghiệp của cha mẹ ta, thế mà lại bị bọn họ chiếm đoạt, thậm chí còn không thèm đối xử tử tế với ta.
Bây giờ, bọn họ còn ngang nhiên đảo lộn trắng đen, đổ hết tội lên đầu ta.
Nếu phụ thân ta biết được, người mà ông từng muốn đối xử tử tế lại lộ ra bộ mặt bẩn thỉu như thế này, chắc chắn sẽ lạnh lòng đến tận xương tủy.
Ta ngước mắt lên, từng chữ từng câu cất giọng—
“Đại bá phụ, đại bá mẫu.”
“Đây là lần cuối cùng ta gọi hai người như thế. Hai người mặt dày vô sỉ, chiếm đoạt gia sản của ta, bây giờ còn muốn giết ta?”
“Phụ thân ta đúng là nhìn lầm người rồi!”
Đại bá phụ, đại bá mẫu chỉ hừ lạnh một tiếng, ánh mắt đầy khinh thường.
“Đó là tài sản của Thẩm gia, đại ca chết rồi, đương nhiên sẽ thuộc về ta. Ta tiêu tiền của nhà ta, thì liên quan gì đến con nha đầu nhà ngươi chứ!”
…
Bọn họ vẫn không biết hối cải.
Năm xưa, Cố Ngọc Hoài đã phát hiện đại bá phụ có dã tâm, âm thầm chiếm đoạt sản nghiệp nhà ta.
Hắn lập tức dùng thủ đoạn sấm sét đuổi bọn họ ra khỏi kinh thành.
Không ngờ bây giờ, bọn họ lại bất chấp huyết thống, bắt cóc ta.
Xem ra bọn họ đã theo dõi ta từ lâu, nhân lúc ta thường xuyên ra ngoài khám bệnh, xác nhận ta không có ai đi theo, mới dám ra tay.
Giờ đây ta cô lập vô phương cầu cứu.
Chỉ có thể tự cứu lấy mình.
Bọn họ canh chừng ta rất kỹ, chỉ sợ ta chạy trốn.
Ta vẫn chưa đoán được tại sao họ cứ mãi chậm chạp chưa động thủ.
Nhưng ban ngày, đại bá phụ thường ra ngoài, chỉ để lại đại bá mẫu trông ta.
Đây chính là cơ hội của ta.
Đại bá phụ từng thề rằng trong hậu viện chỉ có duy nhất một mình đại bá mẫu.
Đại bá mẫu luôn lấy điều đó làm kiêu hãnh.
Dù đại bá phụ bị trục xuất, bà ta vẫn một lòng đi theo.
Nhưng đến giờ bà ta vẫn không hề hay biết…
Đại bá phụ sớm đã có phòng ngoài.
Năm đó, khi Cố Ngọc Hoài đuổi bọn họ đi, rõ ràng đã cho bạc, vậy mà giờ bọn họ lại sống cảnh lang thang xin ăn.
Còn đại bá phụ ngày ngày ra ngoài, miệng bảo đi dò la tin tức, nhưng thật ra chính là vào thành thăm đứa con của hắn và người phụ nữ kia.
Trong ngôi miếu hoang này vẫn có thể sạch sẽ ngăn nắp.
Chắc hẳn chỉ có kẻ ngốc như đại bá mẫu mới không phát giác ra điều gì bất thường.
Nếu bà ta biết chuyện, nhất định sẽ làm loạn lên.
Sáng sớm hôm sau, đại bá phụ lại ngẩng đầu rời khỏi miếu hoang.
Chỉ còn lại ta và đại bá mẫu.
Ta cất giọng nhàn nhạt—
“Đại bá mẫu, bà thực sự yêu thương đại bá phụ đến vậy sao?”
“Bà chưa từng nghi ngờ ông ta có người khác bên ngoài sao?”
Đại bá mẫu vừa nghe, lập tức cười khẩy.
“Con nha đầu thối, ai mà không biết đại bá phụ ngươi chỉ có một mình ta?”
“Vậy thì tại sao ngày nào ông ta cũng ra ngoài? Nhìn mà xem, phụ nữ làm đẹp là để vừa lòng người đàn ông của mình, đàn ông cũng vậy. Bà ở đây thì nhếch nhác bẩn thỉu, còn ông ta lại ăn vận sạch sẽ tinh tươm.”
Đại bá mẫu giật mình.
Sau đó, bà ta hét lên, mắng ta—
“Ngươi đang nói bậy bạ gì đó!”
Ta nhún vai, nhẹ nhàng nói:
“Đại bá mẫu, nếu bà không tin, ngày mai lặng lẽ đi theo ông ta mà xem. Dù sao thì ta cũng đang bị trói ở đây, chẳng thể chạy trốn được.”
“Nếu đại bá phụ thật sự không có ai khác, ta sẽ giao toàn bộ gia sản cho các người, thế nào?”
Bà ta không trả lời.
Chỉ là ánh mắt ngày càng tối đi, phản chiếu rõ ràng sự dao động trong lòng.
Bà ta tuyệt đối không thể chấp nhận việc đại bá phụ phản bội mình.
Tối hôm đó, khi đại bá phụ trở về, hắn lấy từ trong người ra một chiếc bánh bột ngô, đưa cho đại bá mẫu.
“Cho bà, ta vất vả lắm mới xin được, mau ăn đi!”
“Phu quân, còn chàng thì sao?”
“Ta? Ta không đói, bà ăn trước đi. Dạo này xin ăn càng lúc càng khó rồi.”
“Đợi mụ tú bà kia đến, chúng ta sẽ có ngày sung sướng.”
…