Tuế Tuế Vô Ưu - Chương 6
19
Biên cương tuy gian khổ nhưng khiến nhớ về những ngày cùng sư phụ hành y khắp chốn năm xưa
Nhìn các tướng sĩ dần dần khỏe lên trong lòng chỉ cảm thấy ngọt ngào vô cùng
Lúc đang gói thuốc một tiểu binh trướng Cố Ngọc Hoài tới tìm
“Thẩm đại phu tướng quân mời đến”
Ta thành nốt công việc trong tay biết rằng thể trốn tránh mãi
Không biết đã nhận thư gửi
Cũng lần sẽ rõ ràng với
Lều trại ấm áp hơn nhiều so với bên ngoài
đột nhiên đầu óc trở nên mơ hồ
“Ta đã khác là nàng đã chữa khỏi bệnh cho ”
“Nàng cứu mạng nên lấy thân báo đáp”
…
Ta ngờ rằng di chứng của dịch bệnh lớn đến mức thể khiến một thay đổi cả tính nết…
“Cố tiểu tướng quân là đại phu cứu là bổn phận cần bận tâm”
“Hơn nữa…”
“Xin tướng quân hãy hiểu rõ hôn sự của chúng đã hủy bỏ nam nữ khác biệt còn liên quan đến ”
“Có lẽ giữa chúng là duyên nhưng phận”
Cố Ngọc Hoài thân khựng dậy mặt tràn đầy vẻ uất ức
“ Vô Ngư là hồ đồ luôn che giấu cảm xúc của ”
“Ngay từ lần đầu gặp nàng đã đem lòng yêu mến bao giờ thay đổi”
Lời dứt bỗng cảm thấy trời đất cuồng
Chớp mắt đã ngã một vòng tay ấm áp bên tai văng vẳng giọng —
“Tuế Tuế”
“Nàng nhất định sống một đời bình an vô sự”
Cố Ngọc Hoài quả thật chịu để khác yên thân
20
Ta mơ một giấc mộng
Trong mộng xuân sắc nồng đượm hương thơm lan tỏa
Giữa rừng hoa thơm ngát cùng mẫu thân chơi đùa gốc đào
“Tuế Tuế cẩn thận đừng để ngã”
“A”
“Tuế Tuế”
“Tuế Tuế”
…
“Tuế Tuế của nhất định sống một đời bình an”
Giấc mộng dần tan biến ý thức ngày một rõ ràng
Thì chính là Tuế Tuế
Sau khi phụ mẫu qua đời từng ngã đập đầu lâm bệnh nặng may nhờ sư phụ tay cứu giúp nhưng mất một phần ký ức
Không còn phụ mẫu cũng còn ai gọi là Tuế Tuế nữa
Và cuối cùng cũng hiểu —
Người mà Cố Ngọc Hoài luôn gọi là “Tuế Tuế” từ đầu đến cuối vẫn luôn là
Chưa từng ai khác
Nghĩ đến đây vặn lúc Cố Ngọc Hoài đẩy cửa bước
Thấy tỉnh sắc mặt lập tức đổi từ lo lắng sang vui mừng bất ngờ ôm chặt lấy lòng
“Vô Ngư nàng làm sợ chết”
“Nàng đã ngủ suốt ba ngày Đại phu nàng kiệt sức quá độ còn nhiễm bệnh may mà cứu kịp thời nếu thì…”
Hắn siết chặt trong lòng đến mức gần như thở nổi
Mãi đến khi giãy giụa mới chịu buông
Ánh mắt chạm ánh mắt
Bỗng nhiên cảm thấy bi ai
Có lẽ giữa chúng thật sự duyên nhưng phận
Ta nhẹ giọng :
“Cố Ngọc Hoài nếu như năm đó trong lòng ngươi thực sự thì vì đối xử với lạnh nhạt như ”
“Ngươi biết Từ bỏ ngươi là chuyện khó khăn”
“ nếu năm đó ngươi đối với dù chỉ một chút ấm áp thì đã bỏ cuộc”
“ ngươi làm ”
“Vậy nên chúng đến đây là kết thúc ”
21
Tướng sĩ ở biên cương dần dần hồi phục
Từ hôm đó trở thêm một lời nào với Cố Ngọc Hoài cũng gặp
Hắn cũng bận rộn chỉnh đốn quân tâm chuẩn cho trận chiến cuối cùng với địch
Một ngày đại chiến cùng nhóm đại phu đưa trở về kinh thành
Đêm khi rời bầu trời đầy lấp lánh
Đêm mát như nước bóng tối quá sâu thẳm
Cố Ngọc Hoài ngoài lều của qua tấm vải che thể thấy ngẩng đầu lên lẽ là đang bầu trời đầy
Hắn cất giọng khàn khàn:
“Tuế Tuế nếu còn sống trở về sẽ tiếp tục theo đuổi nàng Nếu …”
“Nàng hãy tìm một mà lấy chồng…”
“Chỉ là mỗi năm đến tiết Thanh Minh thể đến thăm mộ một lần ”
Ta đáp
Sáng hôm khi trời còn sáng ánh vẫn còn vương bầu trời cùng các đại phu lên đường hồi kinh
22
Dịch bệnh trong kinh thành đã biến mất
Bách tính trở cuộc sống thường ngày tiếp tục mưu sinh
Sư phụ nấu cho một bàn đầy thức ăn
“Vô Ngư ăn nhiều một chút con xem một tháng mà mặt mày tiều tụy cả ”
Ta ánh mắt dịu dàng của sư phụ trong lòng bỗng thấy bình yên vô cùng
Có sư phụ bên cạnh thật
Một tháng khi hồi kinh tin tức từ biên cương truyền đến
Đại chiến thắng lợi bệ hạ vui mừng khôn xiết
Người ban thưởng trọng hậu cho các tướng sĩ tiền tuyến
Tất cả quân sĩ sắp khải trở về
Cố Ngọc Hoài giành chiến thắng
May mắn thật may mắn
Ta vẫn tiếp tục giúp sư phụ quản lý y quán thỉnh thoảng xuất thành làm thiện y
Cuộc sống cứ thế trôi qua
Sư phụ sẽ ở kinh thành thêm một thời gian
Bởi vì ngày tháng của Linh quý phi còn nhiều nữa
Người ở bên cạnh nàng nhiều hơn
Ta đương nhiên đồng ý
Ngày đó khi khỏi thành để khám bệnh miễn phí đường ngang qua một con hẻm nhỏ đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng
Mắt tối sầm ngất
Khi tỉnh đã thấy bản thân trói chặt trong một ngôi miếu hoang
Trước mặt là hai kẻ vô cùng quen thuộc
“Thẩm Vô Ngư con nha đầu chết tiệt cuối cùng cũng rơi tay chúng ”
Ngẩng đầu lên trông thấy khuôn mặt bẩn thỉu nhưng dữ tợn của đại bá phụ
Bên cạnh là đại bá mẫu ánh mắt độc ác chằm chằm
“Con tiện nhân năm xưa chúng đã chịu nhận nuôi mày thế mà mày biết ơn còn cấu kết với ngoài đuổi bọn ”
“Bọn ngày lành thì mày cũng đừng mong sống yên ”
Ta chỉ cảm thấy ghê tởm
Rõ ràng là sản nghiệp của cha mẹ thế mà bọn họ chiếm đoạt thậm chí còn thèm đối xử tử tế với
Bây giờ bọn họ còn ngang nhiên đảo lộn trắng đen đổ hết tội lên đầu
Nếu phụ thân biết mà ông từng đối xử tử tế lộ bộ mặt bẩn thỉu như thế chắc chắn sẽ lạnh lòng đến tận xương tủy
Ta ngước mắt lên từng chữ từng câu cất giọng—
“Đại bá phụ đại bá mẫu”
“Đây là lần cuối cùng gọi hai như thế Hai mặt dày vô sỉ chiếm đoạt gia sản của bây giờ còn giết ”
“Phụ thân đúng là lầm ”
Đại bá phụ đại bá mẫu chỉ hừ lạnh một tiếng ánh mắt đầy khinh thường
“Đó là tài sản của Thẩm gia đại ca chết đương nhiên sẽ thuộc về Ta tiêu tiền của nhà thì liên quan gì đến con nha đầu nhà ngươi chứ”
…
Bọn họ vẫn biết hối cải
Năm xưa Cố Ngọc Hoài đã phát hiện đại bá phụ dã tâm âm thầm chiếm đoạt sản nghiệp nhà
Hắn lập tức dùng thủ đoạn sấm sét đuổi bọn họ khỏi kinh thành
Không ngờ bây giờ bọn họ bất chấp huyết thống bắt cóc
Xem bọn họ đã theo dõi từ lâu nhân lúc thường xuyên ngoài khám bệnh xác nhận ai theo mới dám tay
Giờ đây cô lập vô phương cầu cứu
Chỉ thể tự cứu lấy
Bọn họ canh chừng kỹ chỉ sợ chạy trốn
Ta vẫn đoán tại họ cứ mãi chậm chạp động thủ
ban ngày đại bá phụ thường ngoài chỉ để đại bá mẫu trông
Đây chính là cơ hội của
Đại bá phụ từng thề rằng trong hậu viện chỉ duy nhất một đại bá mẫu
Đại bá mẫu luôn lấy điều đó làm kiêu hãnh
Dù đại bá phụ trục xuất bà vẫn một lòng theo
đến giờ bà vẫn hề biết…
Đại bá phụ sớm đã phòng ngoài
Năm đó khi Cố Ngọc Hoài đuổi bọn họ rõ ràng đã cho bạc mà giờ bọn họ sống cảnh lang thang xin ăn
Còn đại bá phụ ngày ngày ngoài miệng bảo dò la tin tức nhưng thật chính là thành thăm đứa con của và phụ nữ
Trong ngôi miếu hoang vẫn thể sạch sẽ ngăn nắp
Chắc hẳn chỉ kẻ ngốc như đại bá mẫu mới phát giác điều gì bất thường
Nếu bà biết chuyện nhất định sẽ làm loạn lên
Sáng sớm hôm đại bá phụ ngẩng đầu rời khỏi miếu hoang
Chỉ còn và đại bá mẫu
Ta cất giọng nhàn nhạt—
“Đại bá mẫu bà thực sự yêu thương đại bá phụ đến ”
“Bà từng nghi ngờ ông khác bên ngoài ”
Đại bá mẫu lập tức khẩy
“Con nha đầu thối ai mà biết đại bá phụ ngươi chỉ một ”
“Vậy thì tại ngày nào ông cũng ngoài Nhìn mà xem phụ nữ làm là để lòng đàn ông của đàn ông cũng Bà ở đây thì nhếch nhác bẩn thỉu còn ông ăn vận sạch sẽ tinh tươm”
Đại bá mẫu giật
Sau đó bà hét lên mắng —
“Ngươi đang bậy bạ gì đó”
Ta nhún vai nhẹ nhàng :
“Đại bá mẫu nếu bà tin ngày mai lặng lẽ theo ông mà xem Dù thì cũng đang trói ở đây chẳng thể chạy trốn ”
“Nếu đại bá phụ thật sự ai khác sẽ giao bộ gia sản cho các thế nào”
Bà trả lời
Chỉ là ánh mắt ngày càng tối phản chiếu rõ ràng sự dao động trong lòng
Bà tuyệt đối thể chấp nhận việc đại bá phụ phản bội
Tối hôm đó khi đại bá phụ trở về lấy từ trong một chiếc bánh bột ngô đưa cho đại bá mẫu
“Cho bà vất vả lắm mới xin mau ăn ”
“Phu quân còn thì ”
“Ta Ta đói bà ăn Dạo xin ăn càng lúc càng khó ”
“Đợi mụ tú bà đến chúng sẽ ngày sung sướng”
…
Truyện tận 7 chương, có nhiều tuyến tình tiết và nhân vật phụ nhg tình cảm của nam nữ9 thì diễn tả sơ sài. Việc nữ9 nguội lạnh lòng vì nam9 vô tâm cũng chỉ đc kể qua hồi ức của nữ9. Đến khi hiểu lầm đc hóa giải vì vẫn k về bên nhau 🙂 Kết BE khó chịu vô cùng