Tuế Tuế Vô Ưu - Chương 5
14
Trước khi rời cung, ta đến thăm Lâm quý phi theo lời sư phụ.
Sư phụ nói nàng ấy đã mất đi ý niệm cầu sinh.
Sắc mặt nàng có chút nhợt nhạt, nhưng ta lại cảm thấy nàng rất thư thái.
Dù ở trong lãnh cung, nàng vẫn dọn dẹp sân viện thật sạch sẽ.
Tưới nước, trồng hoa, thong dong tự tại.
Thấy ta đến, nàng buông bình tưới xuống.
“Vô Ngư, Bùi phi đã mẹ tròn con vuông chứ?”
Ta gật đầu, thành thật đáp.
Nghe vậy, nàng nở một nụ cười nhàn nhạt.
“Thế thì tốt, dù sao cũng là đứa con duy nhất của bệ hạ.”
Ta không khỏi khó hiểu.
Bệ hạ tuy không có nhiều con cái, nhưng Bùi quý phi đã sinh hạ hoàng tử, chứng tỏ người không có vấn đề gì.
Câu nói này của Lâm quý phi, có vẻ hơi tuyệt đối.
Nhưng ta không hỏi thêm.
Nhìn nàng an nhiên tận hưởng thời gian tĩnh lặng, ta chỉ cảm thấy nàng đã tự an ủi được bản thân.
Thế là tốt nhất rồi.
Sư phụ cũng có thể yên lòng hơn một chút.
Lúc rời đi, nàng dặn dò ta một câu:
“Vô Ngư, thay ta chuyển lời đến tỷ tỷ.”
“Muội muội không nghe lời, hối hận thì đã muộn. Chỉ mong tỷ tỷ sống khỏe mạnh, thuận buồm xuôi gió.”
15
Ta đã hoàn thành trách nhiệm của mình, rời khỏi hoàng cung.
Nhưng không ngờ, khi còn chưa đi được bao xa, ta đã trông thấy Cố Ngọc Hoài.
Hắn khoác bộ trường bào trắng, eo đeo trường kiếm, càng tôn thêm vẻ tuấn tú, phi phàm.
Ta bỗng nhớ đến những lời của Bùi Ý Hoan, lời nàng ta dường như không phải giả dối.
Nhất thời, tai ta nóng bừng lên, sắc đỏ lan tận gò má.
Nhưng ta vẫn không thể quên được sự lạnh nhạt của hắn trong quá khứ.
Ta thầm nghĩ, Bùi Ý Hoan chắc chắn là đang lừa ta.
Hắn đã có người trong lòng, cớ gì còn đến quấy rầy ta?
“Vô Ngư!”
Hắn gọi ta.
Ta ngước mắt lên, lại chạm vào ánh mắt sâu thẳm của hắn.
Năm đó, chính đôi mắt ấy đã khiến ta sa vào bẫy tình.
Khi ấy, ta từng cho rằng, hắn nhất định có vài phần chân tình đối với ta.
Nhưng thực tế đã giáng xuống ta một đòn mạnh mẽ.
Những gì ta từng hết lòng dốc sức vì hắn, bây giờ nhớ lại, vẫn cảm thấy lạnh thấu tâm can.
Dù hắn có hối hận thế nào, thì cái gai trong lòng ta vẫn mãi không thể nhổ bỏ.
“Cố tiểu tướng quân, ngài định vào cung sao?”
“Vậy thì thật trùng hợp, ta vừa ra cung. Cáo từ.”
Ta cúi người hành lễ một cách kính cẩn, rồi lập tức muốn rời đi.
Thấy hắn không phản ứng, ta nhẹ nhàng thở ra, chuẩn bị sải bước rời khỏi.
Nhưng đúng lúc ấy, hắn cất giọng—
“Nàng đã từng theo đuổi ta suốt bao năm, chắc hẳn đã rất thất vọng rồi phải không?”
“Thẩm Vô Ngư, lần này, đổi lại để ta theo đuổi nàng, có được không?”
16
Ta hoảng hốt bỏ chạy.
Trở về tiểu viện của sư phụ.
Thấy ta dáng vẻ vội vàng, sư phụ trêu chọc:
“Sao thế? Mắc nợ tình cảm à?”
“Sư phụ!”
…
Đêm đó, ta mộng mị liên miên.
Trong mộng, yêu hận đan xen, tất cả lời nói của hắn lần lượt hiện lên—
“Cứ để đó đi, lát nữa ta dùng.”
“Không cần ngày nào cũng mang chè hạt sen đến nữa.”
“Hương nang này ta có nhiều rồi, không cần đưa thêm đâu.”
“Thẩm Vô Ngư, đừng lúc nào cũng quanh quẩn bên ta, nàng cũng nên có cuộc sống của riêng mình.”
“Nàng và người trong lòng, có hạnh phúc không?”
“Không có nàng, ta làm sao có được những tháng ngày thuận buồm xuôi gió?”
“Vô Ngư, ta thích nàng.”
“Vô Ngư! Ta tin nàng!”
“Thẩm Vô Ngư, lần này đổi lại để ta theo đuổi nàng, có được không?”
…
“Tuế Tuế…”
Ta giật mình tỉnh dậy.
Nhưng nỗi đau trong giấc mộng, vẫn chưa từng buông tha ta.
Ngồi trên giường, ta ngơ ngác nhìn ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ.
Ta vẫn luôn nghĩ rằng, mình đã thoát khỏi quá khứ, đã hoàn toàn chữa lành.
Nhưng những điều đã từng thật lòng làm, người đã từng thật lòng yêu…
Làm sao có thể dễ dàng quên sạch như chưa từng tồn tại?
Cố Ngọc Hoài…
Tại sao hắn lại xuất hiện lần nữa?
Rốt cuộc hắn muốn gì?
Hắn nói rằng hắn yêu ta.
Ta không tin.
17
Nhưng dường như hắn đã hạ quyết tâm.
Hắn thực sự bắt đầu làm những chuyện mà ta từng làm vì hắn năm xưa.
Mỗi ngày đều sai người mang đến một bát bánh hoa hồng cho ta.
Nhưng không ép ta phải gặp mặt.
Khi ta đến cửa hàng kiểm tra, hắn đã chuẩn bị sẵn xe ngựa, đưa đón ta chu đáo.
Những y phục đang thịnh hành nhất trong kinh thành, hắn cũng mua sẵn cho ta.
Ngay cả màu sắc, cũng chính là sắc đào ta yêu thích nhất.
Nhìn hắn, ta lại nhớ đến bản thân mình trước kia.
Cũng đã từng một lòng một dạ như thế.
Nhưng tất cả những điều này, hắn chưa từng làm cho ta.
Ta nghĩ, nếu năm đó, hắn đối xử tốt với ta dù chỉ một chút, ta cũng sẽ không rời đi một cách quyết tuyệt như vậy.
Bùi Ý Hoan nói, hắn yêu ta đến khắc cốt ghi tâm, ngay cả trong thư phòng cũng đầy tranh vẽ ta.
Nhưng ta vẫn không hiểu được—
Nếu đã thật lòng yêu một người, vì sao năm xưa lại lạnh lùng với ta đến thế?
Ta bắt đầu không để tâm đến hắn nữa.
Những món quà hắn gửi tới, ta đều sai người chặn lại bên ngoài, không buồn liếc mắt nhìn.
Ta cũng không muốn gặp hắn, chỉ gửi một phong thư—
“Cố tiểu tướng quân, hôn thư đã hủy, ngươi và ta không còn liên quan, cớ gì còn dây dưa?”
Những ngày sau khi thư gửi đi, bên cạnh ta hiếm khi được yên tĩnh như thế.
Nhưng những vết thương trong lòng ta, vẫn cần thời gian để chữa lành.
18
Nhưng đột nhiên, trong kinh thành bùng phát dịch bệnh.
Đã có rất nhiều người chết và bị thương.
Ta cùng sư phụ lập tức lao vào cuộc chiến chống dịch.
Chẳng mấy chốc, ta nghe tin—
“Cố tiểu tướng quân đích thân dẫn quân chống giặc, nào ngờ lại gặp phải đại dịch.”
“Trong quân đã rối loạn cả lên! Nghe nói Cố tiểu tướng quân vì muốn trấn an quân tâm, đã bị nhiễm bệnh rồi!”
“Trời sắp diệt Đại Kỳ ta sao!”
Trong đầu ta vang lên một tiếng “ầm” thật lớn.
Thì ra, những ngày yên tĩnh này, chẳng qua chỉ vì hắn đã rời kinh, ra chiến trường.
Ta vẫn tiếp tục bận rộn cứu chữa các bệnh nhân mỗi ngày.
Nhờ có sư phụ và các đại phu trong kinh thành, dịch bệnh dần dần được kiểm soát.
Mọi thứ đều đang chậm rãi tốt lên.
Nhưng ngay lúc đó, bệ hạ bất ngờ nổi trận lôi đình.
Dịch bệnh trong kinh thành đã được đẩy lùi, nhưng trên chiến trường, dịch bệnh chẳng những không suy giảm mà còn ngày càng nghiêm trọng hơn do thiếu thuốc men.
Số binh lính tử trận ngày một tăng.
Lúc này, chỉ còn cách cử đại phu đến biên cương.
Ta là một trong số đó.
Sư phụ cười bảo ta ngốc nghếch, nhưng người vẫn đang bận rộn chữa trị cho bách tính trong kinh.
Còn ta, trẻ tuổi, có sức lực, nên có thể chịu đựng được những gian khổ.
Ban ngày, ta cùng sư phụ đi khám bệnh.
Một thím bán đậu hũ trong chợ, lòng vẫn canh cánh lo cho phu quân của bà ở biên cương.
“Thẩm đại phu, ngươi nói xem, ta còn có thể đợi được ông ấy trở về không?”
“Lũ trẻ đã lâu không gặp cha chúng rồi!”
Ta không chút do dự, theo đoàn đại phu lên đường ra chiến trường.
…
Dọc đường vất vả gian truân, nhưng vừa đến nơi, các đại phu liền lập tức tản ra cứu chữa cho binh sĩ, không ai để ý đến cực khổ nữa.
Trong kinh thành, xuân sắc dần đậm, ấm áp tràn đầy nhân gian.
Nhưng nơi biên cương, lại lạnh lẽo đến cùng cực.
Ánh tà dương đỏ như máu, chỉ nghe thấy từng hồi quạ kêu vang vọng.
“Có đại phu từ kinh thành đến không?”
“Tướng quân của chúng ta bệnh nặng!”
“Đã sốt suốt nhiều ngày rồi!”
“Cầu xin đại phu cứu mạng!”
Các đại phu khác đều bảo ta đi.
“Tiểu Thẩm đại phu, cô là nữ tử, bên ngoài quá lạnh, vào trong chữa bệnh sẽ ấm hơn.”
Ta không thể từ chối, đành bước vào trong lều.
Trên giường, Cố Ngọc Hoài nhắm chặt mắt, môi tái nhợt, trán nóng hầm hập.
Hắn ngủ không yên, miệng thì thào nói gì đó.
Ta hơi nghiêng tai lắng nghe.
“Tuế Tuế…”
“Vô Ngư…”
…
Hắn đã gọi tên người trong lòng.
Thế nhưng, tại sao vẫn gọi tên ta?
Ta lập tức đi sắc thuốc, từng thìa từng thìa chậm rãi đút cho hắn uống.
Dáng vẻ đau đớn của hắn dần dịu đi.
Ta định xoay người rời khỏi, đi giúp đỡ các đại phu khác, nhưng vừa quay đi, bàn tay ta bỗng bị một luồng hơi ấm siết chặt.
“Tuế Tuế, đừng đi…”
Chỉ là lời mê sảng trong mộng.
Thì ra, chỉ khi người trong lòng hắn rời đi, hắn mới quay sang ta để lấp đầy khoảng trống sao?
Ta từng chút một gỡ từng ngón tay đang nắm lấy mình.
Trong lòng chỉ thấy chua xót vô cùng.
Ta quay lại nhìn hắn, dừng lại một thoáng, rồi dứt khoát xoay người đi ra ngoài.
Vẫn còn rất nhiều người đang chờ ta cứu chữa.
Ta không muốn dành hết tâm trí vào hắn.
Ta không muốn.