Tuế Tuế Vô Ưu - Chương 3
06
Ta vừa định nói gì đó để xua tan những suy nghĩ không nên có trong ánh mắt hắn.
Nhưng lúc này, bên tai bỗng vang lên một giọng nói dịu dàng.
Một nữ tử không chút e dè mà khoác tay Cố Ngọc Hoài, hoàn toàn không để ý đến thanh kiếm đeo bên hông hắn.
“Cố Ngọc Hoài! Cuối cùng chàng cũng về rồi!”
“Chàng có biết ta đợi chàng khổ sở đến thế nào không?”
Ta ngẩng đầu nhìn người vừa lên tiếng.
Một thân váy hồng xinh xắn, mái tóc búi gọn, điểm xuyết bằng một chiếc trâm hoa lê tinh xảo.
Từng cử chỉ lời nói đều mang theo khí chất của một tiểu thư khuê các.
Chẳng lẽ đây chính là “Tuế Tuế” mà hắn hằng mong nhớ?
Chợt, ta nghĩ đến đứa trẻ bị thương ngày hôm trước.
Nhưng so sánh kỹ, dường như không giống lắm.
“Vô Ngư, không phải như nàng nghĩ đâu.”
Cố Ngọc Hoài rút tay lại, lùi về một bên, giữ khoảng cách với nữ tử kia.
Nữ tử ấy dường như cũng chú ý đến ta, nàng ta chằm chằm quan sát, đi vòng quanh ta mấy lượt.
“Ngươi chính là Thẩm Vô Ngư của Thẩm gia?”
“Ngươi vậy mà lại trở về?”
“Ngươi trở về làm gì?”
Ánh mắt nàng ta gần như bốc lửa, rõ ràng là đang hiểu lầm điều gì đó.
Ta vội vàng giơ tay lên, trấn an:
“Tiểu thư, ngươi hiểu lầm rồi.”
“Ta và Cố tiểu tướng quân đã từ hôn nhiều năm trước, lần này về kinh là vì có việc khác quan trọng hơn.”
“Hơn nữa, ta đã sớm không còn thích hắn nữa…”
…
Thiếu nữ trước mặt bỗng nhiên mở to hai mắt, giọng nói cũng cao hơn vài phần.
“Từ hôn?”
Ta gật đầu.
Nàng ta quay lại, ánh mắt dán chặt vào Cố Ngọc Hoài.
“Chàng bị từ hôn, vậy mà không nói với ta?”
Nhưng Cố Ngọc Hoài không hề nhìn nàng ta.
Ánh mắt hắn chỉ dán chặt vào ta, trong đó chất chứa một thứ cảm xúc phức tạp không thể hóa giải.
Hắn lấy từ trong ngực áo ra một tờ giấy nhàu nát.
Nhìn những mép giấy đỏ đã nhăn nhúm, ta lập tức nhận ra—đó chính là tờ hôn thư mà ta từng kẹp lên cành đào năm đó.
Hắn sải bước tiến đến trước mặt ta, không chút do dự.
“Vô Ngư, hôn thư này vẫn còn, nàng vẫn là vị hôn thê của ta.”
Ta nhíu mày, cố gắng tìm kiếm một lời giải thích trong mắt hắn.
“Nhưng ta đã nói với ngươi rằng ta từ hôn rồi mà.”
Hắn vẫn nhìn ta chằm chằm, ánh mắt đầy tình ý.
“Vô Ngư, nàng còn chưa nghe câu trả lời của ta.”
“Ta không muốn, cũng không đồng ý từ hôn.”
Mùa xuân nơi kinh thành vừa chớm, hai bên đường đào nở rộ.
Những cánh hoa theo gió tung bay, xoay tròn giữa không trung.
Một cánh hoa khẽ rơi xuống tóc mai của Cố Ngọc Hoài.
Giống hệt như năm ấy, dưới tán đào kia.
Chỉ khác là, người trước mặt lúc này, dường như đã bôi mật vào miệng.
“Vô Ngư, ta tâm duyệt nàng.”
07
Ta chỉ cảm thấy khó hiểu đến cực độ.
Rõ ràng là hắn—Cố Ngọc Hoài—có người trong lòng trước.
Người lạnh nhạt với ta cũng là hắn.
Vậy mà giờ đây, hắn lại đổi thay như vậy?
Ta còn chưa kịp lên tiếng, thiếu nữ trước mặt đã tức giận đến cực điểm.
“Ta nói mà, ngươi chính là loại nữ nhân cứ mãi dây dưa với Cố Ngọc Hoài!”
“Trước đây ngươi vốn dĩ không xứng với hắn, từng ngày từng ngày đưa đến những bát chè hạt sen thì có ích gì? Ngươi thử nhìn xem, có vị tiểu thư khuê các nào lại làm ra loại chuyện như vậy không?”
“Một nữ nhi của thương hộ hèn mọn mà thôi!”
“Nhưng dù sao ngươi có trở về cũng chẳng sao cả. Mẫu thân của hắn sớm đã không vừa ý ngươi, người mà bà ấy chọn làm con dâu chính là ta!”
“Bùi Ý Hoan!”
Giọng Cố Ngọc Hoài lạnh lùng như băng giá.
“Ý của mẫu thân không thể quyết định được ta.”
“Tâm ta không phải đá, không thể thay đổi.”
“Trong lòng ta, chỉ có một mình Thẩm Vô Ngư.”
Bùi Ý Hoan dù tức giận đến đâu, rốt cuộc vẫn là một tiểu thư thế gia, chỉ có thể trừng mắt nhìn ta, trong mắt như muốn phun ra lửa.
“Thẩm Vô Ngư, cứ chờ đấy!”
“Cố Ngọc Hoài nhất định sẽ thuộc về ta!”
Nói xong, nàng ta hậm hực rời đi.
…
Xung quanh chỉ còn lại ta và Cố Ngọc Hoài.
Lúc này, ta mới nhận ra—chuyện từ hôn giữa ta và hắn, hóa ra ngoài ta ra, không một ai khác biết.
Hắn đã giấu kín chuyện này đến mức không một khe hở.
Khóe mắt Cố Ngọc Hoài dần dần đỏ lên.
Hắn gấp rút xử lý quân vụ xong liền lập tức tìm đến y quán.
Nhưng đến nơi mới hay, nàng đã rời đi, quay về kinh thành.
May thay, hắn vẫn còn biết được tung tích của nàng.
Hắn liền tấu lên thánh thượng, lập tức khởi hành hồi kinh.
Một đường thúc ngựa phi nhanh, rốt cuộc đến trước nàng một bước.
Trời mới biết, khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Vô Ngư, hắn đã căng thẳng và vui sướng đến nhường nào.
Lần đầu tiên trong đời, hắn tự mình quyết định một chuyện.
Hắn giấu cha mẹ, không nói với bất kỳ ai về chuyện hủy hôn.
Với cha mẹ, hắn chỉ nói—Thẩm Vô Ngư chỉ ra ngoài học y, rồi nàng sẽ trở về.
Nhưng giờ đây, những lời của Bùi Ý Hoan lại khiến hắn đau lòng không thôi.
Hóa ra, sự lạnh nhạt và thờ ơ của hắn năm xưa đã gây tổn thương lớn đến nhường ấy.
Bây giờ, hắn dâng cả tấm chân tình này, liệu có đổi lại được một lần nàng quay đầu nhìn hắn chăng?
Hắn chỉ biết—dù có phải hao hết tâm lực, hắn cũng muốn để nàng hiểu rõ.
Hắn thật lòng yêu nàng.
08
“Nhưng, Cố tiểu tướng quân, ta đã sớm chết tâm rồi.”
“Bây giờ, ta không còn chút tình cảm nào với ngươi nữa.”
Ta để lại mấy câu ấy, rồi vội vã rời đi.
Lần này về kinh, thứ nhất là vì hoàn thành tâm nguyện của sư phụ, thứ hai là kiểm tra tình hình buôn bán của gia tộc.
Ngoài những chuyện ấy ra, ta không muốn bị cuốn vào bất kỳ điều gì khác.
Ta đến cửa hàng của gia tộc.
Năm xưa, sau khi đại bá tiếp quản, sản nghiệp nhà ta từng có một khoảng thời gian suy tàn.
Nhưng bây giờ, tất cả đã trở lại như xưa, thậm chí còn náo nhiệt hơn cả khi phụ thân còn sống.
Năm đó, sau khi phụ thân qua đời, sản nghiệp của ta bị đại bá chiếm đoạt.
May mà kẻ đứng sau bị vạch trần kịp thời.
Ta vốn không giỏi chuyện kinh doanh, chính Cố Ngọc Hoài đã giúp ta chọn được người thích hợp để trông coi gia nghiệp.
Giờ đây, khung cảnh trước mắt quả thật không thể hoàn mỹ hơn.
Nhưng cứ nghĩ đến Cố Ngọc Hoài là ta lại thấy đau đầu, chỉ mong hắn đừng tiếp tục dây dưa nữa.
…
Trở về tiểu viện của sư phụ, đã qua một ngày bận rộn, chân trời cũng dần dần chìm vào bóng tối, chỉ còn lại chút ánh chiều tà le lói nơi rìa mây.
Ta tự mình xuống bếp nấu một bữa cơm tối cho sư phụ.
Bao năm qua bôn ba khắp nơi, đều là sư phụ chăm sóc ta.
Bây giờ, ta chỉ mong người có thể nghỉ ngơi đôi ngày.
…
Khi bóng tối hoàn toàn bao phủ bầu trời, sư phụ trở về tiểu viện.
Vừa bước vào cửa, người đã có vẻ rất mệt mỏi, ngay cả bước chân cũng trở nên nặng nề.
Ta lại gần hơn, nhìn thấy giữa hàng mày của người tràn đầy âu lo.
“Vô Ngư, muội muội của ta… Lâm quý phi, nàng không còn bao nhiêu thời gian nữa.”
Không gian tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Chỉ có tiếng côn trùng ngoài viện, càng làm nổi bật bầu không khí u trầm của màn đêm.
Ta chỉ biết nắm chặt tay sư phụ.
Y thuật của sư phụ đã đạt đến cảnh giới cao thâm, nếu đến cả người cũng bó tay, e rằng Lâm quý phi thực sự không còn nhiều thời gian.
Sắc mặt sư phụ dần hiện lên vẻ đau xót, người siết chặt tay ta, rồi bật khóc.
Tay người lạnh như băng, mà dù tay ta có ấm đến đâu, cũng chẳng thể sưởi ấm nổi một chút nào.
Ta vẫn luôn biết, sư phụ là người ngoài cứng trong mềm.
Người ngoài nhìn vào tưởng rằng khó gần, nhưng ta hiểu, người thật sự là một người vô cùng ấm áp.
“Muội ấy thật ngu ngốc.”
“Năm đó ta đã khuyên muội ấy, lòng vua khó dò, điều khó khăn nhất chính là giữ được một tấm chân tình đến cuối đời.”
“Nhưng muội ấy lại dốc lòng dâng lên một trái tim chân thành, để rồi bây giờ chỉ còn lại toàn thương tích.”
“Nhưng con bé ngốc ấy, sao lại không nghĩ cho ta chứ? Chẳng lẽ trên thế gian này, muội ấy không còn điều gì luyến tiếc hay sao, mà lại phải hủy hoại chính mình như vậy?”
“Muội ấy hiểu rõ y thuật nhất, vậy mà lại nhẫn tâm tự hạ độc bản thân, từng chút từng chút một!”
…
Lâm quý phi từng là người được bệ hạ sủng ái nhất.
Dù xuất thân thấp kém, chỉ là một nữ y, nhưng vẫn có thể độc chiếm ân sủng.
Thế nhưng, chỉ hai năm sau, hoàng đế từ Giang Nam đưa về một nữ tử.
Từ đó, Lâm quý phi dần dần thất sủng.
Đến khi hoàn toàn tỉnh ngộ, nàng đã không còn ý niệm muốn sống nữa.
“Vô Ngư, con hãy nhớ, nam nhân trên đời này đều như nhau, tuyệt đối không được đắm chìm vào đó.”
Ta nhìn sư phụ rơi nước mắt, trong khoảnh khắc, lại nhớ đến ánh mắt Cố Ngọc Hoài vào ban ngày.
Hắn nói rằng hắn yêu ta.
Nhưng hắn có thực sự hiểu tình yêu là gì không?
Giữa những hỗn loạn và bối rối ấy, ta chỉ mấp máy môi, khẽ đáp:
“Dạ.”
09
Sau khi thu xếp ổn thỏa cho sư phụ, ta chợt nhớ đến những lời người vừa nói với ta.
Người bảo rằng hôm nay khi vào cung, Lâm quý phi đã nhờ vả một việc.
Trong chốn thâm cung lạnh lẽo, tình người bạc bẽo, các phi tần tranh đấu không ngừng.
Thế nhưng, chỉ có một người—Bùi phi—là thật lòng đối đãi với nàng.
Khi tất cả mọi người đều nhân lúc nàng thất thế mà giẫm đạp lên, chỉ có Bùi phi dè dặt đỡ nàng dậy, lặng lẽ mang đến cho nàng những thứ cần dùng.
Nhưng Bùi phi cũng chỉ là một phi tần nhỏ bé, một món đồ chơi của đế vương.
Một lần được hoàng đế sủng hạnh, mang thai, nhưng vẫn cẩn thận dè dặt, không dám sơ suất.
Chỉ là, dù có che giấu đến đâu, vẫn bị Lâm quý phi bắt mạch mà nhìn ra điều bất ổn.
Đứa bé này, e rằng sẽ khó sinh.
Mà ngày sinh đã gần kề, ngay trong mấy ngày tới.
“Vô Ngư, Lâm quý phi thân mình khó giữ, nàng ấy không thể tự lo liệu được nữa. Con hãy đích thân chăm sóc cho Bùi phi trong lần sinh nở này.”
“Chuyện với thánh thượng, Bùi phi đã tâu qua. Vì nàng ấy đang mang long thai, hoàng thượng cũng đã chấp thuận.”
…
Ta thu dọn đồ đạc, mang theo lệnh bài, vào cung.
Việc đầu tiên sau khi vào cung là đến bái kiến Bùi phi.
Không ngờ, nàng lại trẻ đến vậy—chỉ vừa mới ngoài hai mươi.
Bất kể gặp ai cũng nở nụ cười, đối đãi với cung nhân cũng vô cùng hòa nhã, trong mắt mang theo nét hồn nhiên của một nữ nhi.
“Thẩm đại phu, ngươi là người Lâm tỷ tỷ nhờ cậy, ta tin ngươi!”
Lâm quý phi lo lắng là đúng.
Một người đơn thuần như nàng, trong chốn hậu cung sâu không thấy đáy này, e rằng nguy hiểm trùng trùng.
Ta lưu lại trong cung của Bùi phi, tận tâm bắt mạch, kê đơn thuốc cho nàng.
Chỉ chờ ngày sinh nở.
Chỉ là, ta suýt chút nữa đã quên mất—
Hiện tại, ta đang ở trong hậu cung.
Tự nhiên sẽ có người tìm đến cửa.