Tuế Tuế Vô Ưu - Chương 2
Tại dịch quán đêm đó Cố Ngọc Hoài vẫn ngủ
Hắn dùng nước sạch rửa lớp bụi bẩn mặt nhưng bàn tay vẫn siết chặt lấy chiếc khăn
Dường như đó vẫn còn lưu chút thở của
Hắn nỡ để nó nhiễm bụi
Mở cửa sổ làn gió đêm khẽ lùa bên trong sân dịch quán một cây đào đang nở rộ
kể từ ba năm khi từ hôn còn thể nổi đào hoa
Trước tiên là trong Cố phủ sai chặt hết bộ cây đào
Không vì gì khác chỉ là mỗi khi thấy đào nở nhớ đến dáng vẻ kiên quyết nhưng đầy bướng bỉnh của nàng ngày hôm đó
Lại gợi lên nỗi đau trong lòng
Hắn mãi thể hiểu tại nàng cố chấp đến
giờ đây những cánh hoa đào theo gió bay phòng nhẹ nhàng đáp xuống bên chân
Hắn chợt
Ký ức năm xưa theo những cánh hoa phiêu linh mà ùa về
…
Năm đó Cố gia kẻ thù triều hãm hại vu oan tội tham ô lương thực cứu trợ
Thánh thượng giận dữ trong chớp mắt cả nhà Cố gia tống đại lao
Chính phụ thân của Thẩm Vô Ngư đã quyên bạc cứu trợ giúp Cố gia kéo dài thời gian để điều tra kẻ chủ mưu
Sau khi gia chủ Cố gia thả Cố Ngọc Hoài theo phụ thân đến Thẩm phủ để tạ ơn
Hôm đào nở khắp sân từng đóa hoa hồng thắm phủ kín một vùng
Giữa những tán cây rợp bóng trông thấy một thiếu nữ lặng lẽ sách gốc đào
Cánh hoa nhẹ rơi xuống trang giấy nàng hề cảm thấy phiền chỉ cẩn thận nhặt từng cánh một đặt túi hương bên cạnh
Cố Ngọc Hoài nhất thời thất thần vô tình bước hụt
Băng qua tán cây đan xen tiếng “ùm” vang lên rõ ràng
Cố Ngọc Hoài ngã xuống nước
Dù là xuân nước hồ vẫn còn mang theo lạnh thấu xương
Hắn biết bơi giãy giụa giữa làn nước lạnh lẽo trong tầm mắt chỉ còn thấy một bóng dáng nhanh nhẹn lao về phía
“Nắm lấy đừng hoảng kéo ngươi lên”
Nàng quăng cho một cây gậy
Bám chặt lấy gậy Cố Ngọc Hoài thân ướt đẫm kéo lên bờ
Có lẽ do e ngại nam nữ khác biệt nàng vội vàng gọi đến dìu phòng thay y phục
Lông mi thấm nước hồ khiến tầm trở nên nhòe nhoẹt
Cố Ngọc Hoài thể rõ gương mặt thiếu nữ mắt nhưng giữa vạn đóa đào hồng chỉ nàng là tỏa sáng rực rỡ nhất
Sau khi thay y phục dẫn tiền viện
Phụ thân giới thiệu với lúc mới lần nữa thấy thiếu nữ
Nàng đang bên cạnh phụ thân ánh mắt cong cong như trăng non khẽ mỉm với
Lúc cuối cùng cũng rõ dung nhan khiến lòng vấn vương
Lại càng động tâm khôn nguôi
“Vô Ngư đây chính là Cố đại nhân và công tử Cố gia mà con cứu giúp”
“Nha đầu nhà từ nhỏ đã yêu thích y thuật chỉ vì di nương trong phủ các ngươi là nàng tôn kính đành lòng thấy bà thương tâm nên mới khẩn cầu bỏ số bạc Cố đại nhân cần canh cánh trong lòng”
Hóa cứu cả nhà Cố Ngọc Hoài là thiếu nữ nhỏ bé mắt
Trong lòng dâng lên từng đợt gợn sóng
Ánh dương xuyên qua cửa lớn chiếu lên trâm cài tóc nàng khiến nàng càng thêm lấp lánh
Tuế tuế vô ngư
Nàng là bảo bối gia đình nâng niu cưng chiều hết mực
vì nàng trong lòng mắt
Hôm gốc đào nàng đã với rằng:
“Đời một kiếp lẽ ở bên cạnh thương chớ để lãng phí thanh xuân tươi ”
Khoảnh khắc Cố Ngọc Hoài thể diễn tả cảm giác trong lòng
Chỉ cảm thấy dường như thứ gì đó đã mất lạnh lẽo đến thấu xương
Hắn nghĩ do đây nàng từng bệnh nặng mà ở biên ải kịp trở về chăm sóc nên mới để khác xen
Cố Ngọc Hoài nghĩ
thiếu nữ mặt như đã quyết tâm
Ngày định hôn ước với nàng Cố Ngọc Hoài vốn luôn lạnh lùng tự kiềm chế lần đầu tiên chạm sách vở suốt cả ngày
Thay đó tự tay trồng một cây đào trong viện
Hắn nghĩ nàng hẳn sẽ thích nó
Ngồi trong thư phòng tâm trí ngừng hướng ngoài cửa sổ chằm chằm gốc cây non
Đến khi bọn họ thành thân hẳn cây đào sẽ hoa kết trái
Hắn đem tâm tư chôn sâu dù mỗi lần thấy bát chè hạt sen nàng sai đưa tới đều sợ nàng phát hiện cảm xúc của
Nên mỗi lần đều chờ nàng rời mới cầm bát chè đã nguội lạnh từng thìa từng thìa ăn hết
Trời mới biết đã vui sướng đến nhường nào
tất cả đều dừng ở đây
Thiếu nữ mà giấu trong lòng đã thương
Hắn nghĩ nếu nàng đã khác thì gả cho nàng tuyệt đối sẽ vui vẻ
vẫn thử một lần—biết …
Hắn còn kịp làm gì Thẩm Vô Ngư đã mang hôn thư kẹp lên cành đào xoay rời
Chỉ để đầy trời hoa rơi theo gió
Hắn tìm đến Thẩm phủ gặp nàng một lần nhưng chỉ tin tức—nàng đã rời kinh thành theo Lâm đại phu du y bốn phương để tung tích
Hắn hối hận suốt bao năm
Chủ động xin biên ải cử nhiều dò la tin tức của nàng
…
Cuối cùng ở Nam Cương cũng chút tin tức
Hắn vội vàng lên đường nhưng kịp tìm thấy nàng thì đã gặp một trận lũ lụt hiếm thấy
May mắn là lửa đã dập tắt chỉ một hài tử vì lạc mất thân nên tự đưa đến y quán
Giao xong đứa nhỏ liền vội vã tìm nàng
Không ngờ khi ngước mắt lên đã trông thấy nàng— mà ngày đêm mong nhớ
Thẩm Vô Ngư khi thấy như thể đã buông bỏ
Hắn chỉ biết nàng đang ở bên cạnh trong lòng
Nàng
Khoảnh khắc đó những cánh hoa theo gió bay đến như rơi thẳng lòng
ánh mắt nàng đã chẳng còn vương chút tình ý
Càng như càng hoảng loạn
Thiếu nữ năm xưa từng nấu chè hạt sen cho nay đã trở thành một danh y vang danh thiên hạ
Chỉ cần nàng còn đó chỉ cần nàng vẫn thành thân cùng trong lòng
Hắn tuyệt đối sẽ để nàng rời nữa
Dù cho thế nhân dị nghị
nghĩ— thì chứ
Hôn thư năm đó vẫn còn giữ nguyên vẹn
Nàng vẫn là vị hôn thê của
04
“Vô Ngư xử lý xong mọi việc chúng về kinh một chuyến”
Sư phụ cân dược chậm rãi lên tiếng
Đôi tay khựng giữa chừng bất giác ngẩng đầu lên
“Sư phụ đột nhiên về kinh”
Sư phụ vẫn đều đặn xúc từng muỗng dược liệu hồi lâu mới chậm rãi đáp:
“Lâm quý phi lâm bệnh ”
Ta đưa mắt sư phụ nhưng vẫn bận rộn với đống dược liệu mặt
Chỉ là chợt nhận đôi tay đã khẽ run
Lâm quý phi chính là ruột thịt của sư phụ
Năm xưa cả hai đều là nữ y nhưng từ khi Lâm quý phi nhập cung làm phi tần hai tỷ dần dần xa cách
Sư phụ đã nhiều năm nhắc tới nàng nữa
Giờ đây lần đầu tin tức về nàng là tin bệnh nặng
Sư phụ cuối cùng cũng thể lạnh lòng nữa
Ta đón lấy chiếc cân trong tay nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay nở nụ thấu hiểu
“Sư phụ những thứ còn cứ để con lo nghỉ ngày mai chúng lên đường”
Năm xưa sư phụ chịu nhận làm đồ đó là vận may của cũng là phúc khí của
Ta từng trải qua một cơn bạo bệnh chính sư phụ đã dốc sức cứu từ quỷ môn quan trở về
Khi mất song thân sư phụ chính là thân duy nhất của
Giờ đây dù thế nào cũng ở bên cạnh
Ta hiểu rõ Lâm quý phi luôn là tâm kết trong lòng sư phụ
…
Hành lý của và sư phụ nhiều vốn dĩ đã quen bốn bể là nhà nên thu dọn cũng nhanh
Nghĩ đến chuyện hôm qua gặp Cố Ngọc Hoài lần rời cũng coi như tránh một công đôi việc
…
Xe ngựa lắc lư đường như thể phản chiếu nội tâm rối bời của sư phụ
Trước đây mỗi khi đến một vùng đất mới sư phụ luôn vén rèm xe chỉ cho ngắm phong cảnh đường
Khi xe lăn bánh rời khỏi y quán màn rèm theo gió khẽ lay động vô tình hất lên một góc
Ta thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc
Giống như… Cố Ngọc Hoài
Tim bỗng dưng thắt chỉ cảm thấy chút thể tin nổi
Ta theo phản xạ nhích lên phía rõ hơn
chẳng thấy gì cả
Hẳn là nhầm
Có lẽ vì những lời khi rời ngày hôm khiến khỏi nghĩ nhiều hơn đôi chút
Chỉ là cho dù còn oán trách thì giờ cũng đã rời
Có lẽ cơ hội gặp từ nay đã mong manh
Thế cũng
“Vô Ngư nhân tiện lần về kinh con cũng nên ghé qua cửa hàng của nhà xem thế nào”
Ta lập tức rúc lòng sư phụ cảm giác an vô cùng
“Được”
05
Mấy ngày cùng sư phụ trở về kinh thành
Kinh thành vẫn như phố phường vẫn náo nhiệt như ngày nào
Chỉ là ông lão bán kẹo hồ lô ở cổng thành năm xưa nay đã thay thế bởi một trai trẻ trông vài phần giống ông
Người qua tấp nập sư phụ về thẳng tiểu viện bằng xe ngựa
Còn thì định dạo một vòng phố nhân tiện ghé qua cửa hàng của nhà xem xét tình hình
Tiếng rao bán vang lên dứt phố xá trang hoàng tươi mới hơn
Ta cảm thán về sự đổi thay của năm tháng nhưng khi rẽ một góc phố chợt thấy tên
“Thẩm Vô Ngư”
Giọng dường như chỉ mới vang lên bên tai vài ngày
Chỉ là lần trong đó còn mang theo vài phần gấp gáp tựa như chút cảm giác mất tìm thấy
Ta đầu lập tức trông thấy cất tiếng gọi
Một thân bạch y thẳng nơi đầu phố
Bên hông đeo một thanh kiếm tóc búi cao gọn gàng gương mặt tựa hồ còn mang theo chút căng thẳng
Khoảnh khắc thấy da đầu tê rần
Là Cố Ngọc Hoài
Là Cố Ngọc Hoài lẽ đang ở Nam Cương
Là Cố Ngọc Hoài lẽ đã đuổi theo mà tới tận đây
Hắn xuất hiện dường như khiến mọi thứ xung quanh mất hết sắc màu
Hắn chằm chằm tựa như chỉ sợ sẽ biến mất ngay khoảnh khắc tiếp theo
Ta cảm thấy vô cùng đau đầu
Chuyện hủy hôn khi xưa là chủ động đề nghị chẳng lẽ truy đuổi từ Nam Cương đến tận kinh thành chỉ vì điều đó
“Cố tiểu tướng quân…”
“Công vụ xử lý xong Thật nhanh đã về đến kinh thành ”
“Trùng hợp thật”
Ta cố gắng tìm cách thoái thác may mà lần về kinh định nán lâu
Chỉ mong sư phụ sớm thành mọi việc để chúng thể nhanh chóng rời tránh xa nơi thị phi
mặt bất chợt tựa bức tường bên cạnh khoanh tay ngực
Thanh kiếm bên hông phản chiếu ánh mặt trời tỏa thứ ánh sáng chói lóa
Bộ dạng rõ ràng là đang ý định xem kịch vui
“Không trùng hợp đang đợi nàng”
Xong đúng là nhắm mà đến
Truyện tận 7 chương, có nhiều tuyến tình tiết và nhân vật phụ nhg tình cảm của nam nữ9 thì diễn tả sơ sài. Việc nữ9 nguội lạnh lòng vì nam9 vô tâm cũng chỉ đc kể qua hồi ức của nữ9. Đến khi hiểu lầm đc hóa giải vì vẫn k về bên nhau 🙂 Kết BE khó chịu vô cùng