Tuế Tuế Vô Ưu - Chương 1
01
Lần nữa gặp lại Cố Ngọc Hoài, cảnh tượng quả thực có chút hỗn loạn.
Tiếng trẻ con khóc vang không ngớt, xung quanh đều là những tiếng nức nở thấp trầm.
Cố Ngọc Hoài vẫn như trước, dáng người cao ráo tuấn tú, bộ quân trang càng tôn thêm nét kiên nghị trên gương mặt hắn.
Chỉ là trên khuôn mặt khôi ngô ấy phủ thêm vài vệt khói bụi, nhưng không làm ảnh hưởng quá nhiều đến vẻ ngoài của hắn.
Hắn nhẹ nhàng đặt đứa trẻ trong lòng lên giường, ngước mắt lên, chạm phải ánh nhìn của ta.
Đứa nhỏ trên giường vì vết thương rỉ máu mà khóc ré lên.
Đây là… con của hắn và người trong lòng hắn sao?
Ta lướt qua đường nét của đứa trẻ, lại cảm thấy không giống hắn lắm.
Có lẽ là giống mẫu thân nó chăng.
Ta cúi người xuống, cẩn thận băng bó vết thương.
Chỉ một cái nhìn thoáng qua ban nãy, ta đã nhận ra đôi mắt người trước mặt đỏ lên, dáng vẻ như đã nhiều ngày chưa ngủ.
Hắn cứ đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích, mãi đến khi ta băng bó xong vết thương.
Hắn mới bước lên một bước, giọng khàn khàn:
“Tuế Tuế?”
Bàn tay đang dọn dẹp của ta khựng lại.
Người này cũng thật lạ. Bao năm không gặp, lại còn gọi tên người trong lòng hắn trước mặt ta.
Chẳng lẽ hắn nghĩ ta không cha không mẹ nên dễ bắt nạt?
Ta xoay người, bước đến bàn bên cạnh, bưng chén trà lên uống cạn một hơi.
Nước trà vừa vào miệng, lập tức cảm thấy cổ họng đã khô khốc suốt nửa ngày cuối cùng cũng được thấm nhuần, thoải mái hơn hẳn.
“Cố… tướng quân uống lộn thuốc sao?”
“Ngay cả người trước mắt cũng không nhận ra nữa?”
Nhìn vào dáng vẻ hiện tại của hắn, chắc bây giờ cũng đã là một tiểu tướng quân rồi.
Ta nghĩ, hắn hẳn đã cùng người trong lòng tu thành chính quả.
Dù sao, đứa nhỏ bị thương, hắn cũng đau lòng đến thế.
Trong y quán người đến người đi, sư phụ gọi ta sang bên kia khám bệnh.
Giữa ta và hắn cũng chẳng có chuyện gì để nói thêm.
Ta cười nhạt, khẽ gật đầu với hắn, chỉ dặn dò vài điều về việc kiêng khem của đứa nhỏ trong mấy ngày tới, rồi xoay người rời đi.
Nhưng hắn lại bất ngờ bước tới, chắn trước mặt ta.
Hắn cao hơn ta rất nhiều, khiến ta phải ngước lên mới có thể nhìn thẳng vào hắn.
Bấy giờ, ta mới phát hiện khóe mắt hắn đỏ ửng.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt hắn mang theo chút trốn tránh, tựa như do dự giây lát.
Hắn thấp giọng hỏi, giọng nói có phần khàn đặc:
“Nàng… cùng người trong lòng có vui vẻ chứ?”
02
Ta sững sờ trong chốc lát, rồi vội vàng rời đi.
Dẫu sao, chuyện cứu người quan trọng hơn.
Đến khi ta xử lý xong công việc trong tay, trời đã ngả hoàng hôn. Ánh tà dương le lói chiếu vào y quán.
Lúc này ta mới nhận ra, hắn vẫn còn đứng ở đó, dường như ngay cả tư thế cũng không thay đổi.
Mà đứa trẻ trên giường đã không còn thấy bóng dáng. Y quán không còn tiếng ồn ào, màn đêm dần buông xuống bên ngoài.
Ta chợt cảm thấy có chút không tự nhiên.
Sư phụ đã ra ngoài xem bệnh, nếu phải tiếp đón khách, cũng chỉ có thể là ta.
Dẫu sao ta và hắn từng là cố nhân, ta cố gắng thuyết phục bản thân.
Không thể làm phu thê, chí ít cũng có thể làm bằng hữu.
Ta bước đến cạnh bàn, cầm lấy ấm trà trên bàn, rót ra hai chén.
Rồi lấy chiếc khăn trong chậu nước bên cạnh, vắt nhẹ rồi đưa qua.
“Cố tiểu tướng quân, nếu tiếp đón không chu toàn, xin lượng thứ.”
Trong bóng tối, cuối cùng Cố Ngọc Hoài cũng có chút động tĩnh. Hắn nhận lấy khăn tay, nhưng lại không hề đưa tay lau đi lớp tro bụi trên mặt.
“Quân doanh đã không còn việc gì.”
Ta gật đầu một cách hờ hững.
“Đứa trẻ đâu rồi?”
Hắn có chút do dự.
“Mẫu thân nó đã đón về rồi.”
Ta nâng chén trà, nhấp một ngụm, hóa ra ta cũng có cơ hội diện kiến người trong lòng hắn một lần.
“Sinh ra ắt hẳn đáng yêu, chắc là giống mẫu thân rồi.”
“Có lẽ vậy.”
…
Bầu không khí đột nhiên trở nên gượng gạo.
Hắn tiến lên một bước, dưới ánh nến bập bùng, khuôn mặt hắn hiện rõ trước mắt.
“Còn nàng thì sao? Bao năm qua có vui vẻ chăng?”
Ta bỗng không biết nên đáp lại thế nào.
Rời khỏi kinh thành, ta theo sư phụ du y tứ phương.
Trời cao đất rộng, cảnh sắc mênh mang, dần dần hóa giải những muộn phiền trong lòng ta.
Huống hồ, mỗi lần chữa khỏi bệnh cho người khác, ta lại càng yêu thích cuộc sống hiện tại hơn.
Tự do tiêu dao, so với việc ở kinh thành ngày ngày học cầm kỳ thi họa, học quy củ của tiểu thư khuê các, chẳng phải tốt hơn nhiều ư?
Ta mỉm cười, chậm rãi đáp:
“Du y bốn bể, có lẽ trong mắt Cố tiểu tướng quân chỉ thấy vô vị nhạt nhẽo.”
“Nhưng ta lại thấy vui vẻ vô cùng. Chữa bệnh cứu người, ngắm nhìn non nước, lòng ta dần sinh ra niềm kính sợ đối với cuộc đời.”
“Ta…”
“Nàng và người trong lòng, có vui vẻ chứ?”
Lời ta còn chưa dứt, Cố Ngọc Hoài đã lạnh lùng cắt ngang.
Đôi mắt hắn đen sâu thẳm, ta không đoán ra được suy nghĩ trong lòng hắn.
Đây đã là lần thứ hai hắn hỏi ta câu này.
Hắn cố ý sao?
Là vì ta đề nghị từ hôn trước kia, khiến hắn mất mặt, nên giờ mới liên tục nhắc đến?
Vậy cũng quá nhỏ nhen rồi.
Hắn đã có cả hài tử, chẳng lẽ không nên cảm tạ ta vì đã tác thành cho hắn ư?
Ta thực sự không hiểu nổi.
Hay là vì lần này bất ngờ gặp lại, hắn cho rằng ta đã hối hận chuyện năm xưa, nên mới cố ý xuất hiện trước mặt hắn?
Trong lòng ta khẽ động, chỉ có thể tiếp tục giải thích rõ ràng.
“Cố tiểu tướng quân, xin đừng hiểu lầm. Hôm nay gặp lại, quả thực chỉ là tình cờ. Ta cùng sư phụ du y tứ phương, gần đây ngang qua nơi này, không ngờ gặp cảnh lũ lụt, nhiều người bị thương, nên mới tạm lưu lại đây.”
Hắn không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn ta, ánh mắt không rời đi dù chỉ một khắc.
Lớp tro bụi trên mặt hắn vẫn chưa lau sạch.
Ta hít sâu một hơi, bình tĩnh nói:
“Cố tiểu tướng quân, kỳ thực, ngươi không cần lo lắng ta sẽ dây dưa với ngươi.”
“Hôn sự năm xưa là do bậc trưởng bối định đoạt.”
“Cha mẹ đều đã qua đời, ta chỉ còn một mình, đương nhiên có thể tự làm chủ.”
“Huống hồ, Cố tiểu tướng quân cũng đã đạt được điều mình mong muốn.
“Cố tiểu tướng quân cũng không cần lo lắng người đời vì chuyện này mà dị nghị.”
Lời nói vừa thốt ra, ký ức ngày cũ chợt ùa về.
Năm đó, cha mẹ ta đột ngột qua đời, ta bị đưa về dưới sự quản giáo của đại bá.
Ngoại trừ đại bá, người có liên hệ với ta ở kinh thành chỉ còn lại một mình Cố Ngọc Hoài.
Những kẻ biết thân phận của ta đều khuyên ta nhất định phải bám lấy cây đại thụ Cố gia.
Vì thế, những quyển y thư mà ta yêu thích đều bị đại bá mẫu đổi thành thi tập văn nhã, ngày ngày nhốt ta trong khuê phòng, ép ta học cầm kỳ thi họa, khuôn phép lễ nghi.
Không có lấy nửa phần tự do.
Thế nhưng, Cố Ngọc Hoài đối với ta vẫn luôn lạnh nhạt.
Tựa như hắn chẳng có lấy một chút tình ý dành cho ta.
Khi lá vàng úa tàn, theo gió mà lìa cành, ta luôn bị đại bá mẫu đẩy đến đưa cho hắn bát chè hạt sen mà hắn yêu thích nhất.
Hắn vẫn chỉ nhàn nhạt đón nhận.
Chỉ là khách khí nói một câu cảm tạ rồi thôi.
Bát chè hạt sen ấy luôn bị đặt lại trên bàn, cứ thế để mặc cho hơi nóng dần dần tản đi, đến khi nguội lạnh cũng không ai động tới.
Mà ta chỉ có thể lặng lẽ rời đi, chợt nhận ra bản thân thậm chí còn chẳng bằng một chiếc lá rơi theo gió.
Lá rụng xuống đất, ít ra còn có thể trở về cội.
Còn ta, không có nơi nào để về.
…
Mọi người xung quanh đều cho rằng ta có thể gả cho Cố Ngọc Hoài là một sự vinh hạnh lớn lao.
Dù sao, Cố Ngọc Hoài không chỉ là văn thần được bệ hạ trọng dụng, mà còn có thể cầm quân ra trận giết địch.
Hắn chính là rường cột của quốc gia.
Mà Thẩm gia ta chỉ là hoàng thương, hôn sự giữa ta và Cố Ngọc Hoài vốn cũng chỉ là vì năm đó phụ thân từng cứu mạng gia chủ Cố gia, từ đó hai nhà mới kết thân.
Hơn nữa, sau khi song thân ta qua đời, Cố gia cũng không hề hủy hôn với ta.
Trong mắt người đời, điều đó đã là quá đủ để ta mang ơn đội nghĩa.
Nhưng một đoạn tình cảm không cân xứng, cuối cùng cũng phải kết thúc.
Dưới tán đào ngày ấy, chính tay ta đã hủy đi hôn ước giữa ta và Cố Ngọc Hoài.
Nhưng ta hiểu rõ, từ đầu đến cuối, làm sao ta có thể không có tình cảm với hắn được?
Trước kia, dù luôn là đại bá mẫu thúc giục, nhưng kỳ thực, ta cũng cam tâm tình nguyện.
Những bát chè hạt sen, những túi thơm tự tay ta thêu, đều chất chứa tâm tư thiếu nữ của ta.
Là hắn, đã từng che chở ta khỏi những lời gièm pha trong kinh thành.
Là hắn, đã từng giúp ta bảo toàn sản nghiệp gia tộc, không để rơi vào tay đại bá.
Nhưng cũng chính hắn, lại luôn giữ khoảng cách với ta, chưa từng dành cho ta dù chỉ một chút ấm áp.
…
Ta vươn tay lên không trung, thử vài lần, cuối cùng cũng đón lấy một cánh hoa đào theo gió rơi xuống.
Mà mối dây dưa giữa ta và hắn, từ khoảnh khắc cánh hoa đáp xuống lòng bàn tay, cũng xem như khép lại từ đây.
Ta cuối cùng cũng nhận ra, Cố Ngọc Hoài chưa từng thuộc về ta.
Những tâm tư thiếu nữ ngày ấy, ta chỉ có thể tự mình chôn sâu vào đáy lòng.
“Cố tiểu tướng quân, ngài cứ yên tâm đi.”
“Ta đã từng bước theo dấu chân ngài thật lâu, nhưng rồi mới nhận ra, bước chân của ta và ngài vốn dĩ không hề tương hợp.”
“Ta đuổi theo đến mệt nhoài, quá sức rồi, nên ta từ bỏ thôi.”
“Vậy nên, ta tuyệt đối tuyệt đối sẽ không quấy nhiễu những ngày tháng yên bình của ngài nữa.”
“Ngài xem đi, cuộc sống hiện tại của ngài tốt biết bao, thê hiền tử ngoan, quan lộ hanh thông.”
…
Gió đêm len qua ô cửa sổ, cuốn theo từng cánh hoa, hương đào thoảng qua trong không khí, dưới ánh nến bập bùng, gợi lại ký ức của ngày xưa cũ.
Trong màn đêm mịt mùng, Cố Ngọc Hoài đột nhiên bật cười.
Bóng dáng cao lớn của hắn dưới ánh trăng càng lộ vẻ cô đơn.
“Thẩm Vô Ngư, bây giờ ngẫm lại, năm đó ta đã sai lầm đến mức nào.”
“Cái gì mà người trong lòng, ta vốn dĩ ngay từ đầu đã không nên để nàng đi.”
“Không có nàng, làm gì có cái gọi là thuận buồm xuôi gió?”
03
Đêm đó, Cố Ngọc Hoài cuối cùng cũng không lau đi lớp tro bụi trên mặt.
Hắn chỉ siết chặt chiếc khăn tay của ta, nhưng không hề trả lại.
Nói xong mấy câu kia, hắn liền biến mất vào màn đêm, chỉ để lại những cánh hoa bị gió cuốn lên, xào xạc rơi xuống mặt đất.
Ta lặng lẽ nhìn chằm chằm vào những cánh hoa ấy, mãi đến khi sư phụ trở về sau chuyến khám bệnh bên ngoài.
Nhìn thấy dáng vẻ thất thần của ta, người không khỏi giật mình.
“Vô Ngư, con không sao chứ?”
Ta hoàn hồn, đón lấy hòm thuốc từ tay sư phụ, khóe môi nở nụ cười nhẹ.
“Sư phụ, con không sao!”
Sư phụ khẽ thở dài, ngồi xuống cạnh bàn, nhấp một ngụm trà, lẩm bẩm một câu:
“May mà không phải…”
Những lời sau đó, ta không nghe rõ.
Muốn hỏi lại, nhưng sư phụ đã gục trên bàn, thiếp đi thật sâu.
Ta khẽ đóng cửa, rời khỏi y quán.
…