Giới thiệu truyện
Tuế Tuế Vô Ưu
Ta là người đề nghị từ hôn với Cố Ngọc Hoài, hôm đó trời nắng đẹp vô cùng.
“Cố Ngọc Hoài, chúng ta thôi đi.”
“Đời người một kiếp, đáng lẽ nên ở bên cạnh người trong lòng mình, chớ để lãng phí thanh xuân tươi đẹp.”
Trước đây ta ngày ngày mong chờ hôn kỳ mau đến, rồi lại mau đến hơn nữa.
Nhưng hôm ấy, giữa trời tuyết bay đầy, bông tuyết lặng lẽ rơi xuống.
Hắn vô thức thốt ra:
“Tuế Tuế.”
Mà tên ta là Vô Ngư.
Lúc đó ta mới hiểu, người trong lòng hắn vốn không phải ta.
Những năm tháng thiếu nữ của ta, hóa ra chỉ là một mối tình sai lầm.
Ta không cần, cũng không muốn.
Từ đó về sau, ta theo sư phụ xuống Giang Nam hành y, vô tình gặp lại Cố Ngọc Hoài.
Hắn nhìn ta bên cạnh sư phụ, đôi mắt lập tức đỏ hoe.
“Tuế Tuế?”
Nhưng ta là Vô Ngư.