Từ Thanh Lâu Đến Quan Thái Thái - Chương 6
35
Ca ca của ta vẫn chưa chết, còn gọi người cứu hắn, cầu xin ta tha mạng.
Mọi người đều tưởng ta điên rồi, không ai dám đến gần ta.
Ta cầm rìu chém đứt cánh tay còn lại của ca ca.
Hắn đau đến ngất đi.
Ta không hổ là người đã chặt củi mấy năm, ra tay vừa nhanh vừa chuẩn.
Sau đó ta bắt đầu cười lớn.
Vui quá.
Sớm biết chém kẻ thù của mình vui như vậy, ta nên đi chém cả nhà ca ca của ta sớm hơn, để chúng không còn đến nhà ta khiến ta buồn nôn nữa.
Nha dịch đến, họ ấn ta xuống đất, còng tay ta lại, rồi áp giải ta đi.
Ca ca và tẩu tẩu đều chết.
Chảy nhiều máu như vậy, không chết mới lạ.
Ta thấy ánh mắt của những thúc bá thẩm nương nhìn ta đều lộ ra vẻ sợ hãi.
Họ khẽ nói: “Không nghĩ nàng ta bị bệnh điên?”
“Ôi, không chừng là bị kích thích, ai bảo ca tẩu nàng ta đến cướp đồ của nàng ta chứ?”
“Chắc là bị tướng công bỏ nên phát điên. Ôi, đáng thương quá.”
“Từ Đại Lang và vợ hắn chết thì chết, nhiều năm như vậy, còn không bằng Xảo Xảo đối xử tốt với chúng ta, ít nhất Xảo Xảo còn nguyện ý cho trẻ con ăn kẹo, còn nguyện ý thỉnh thoảng tặng chúng ta cá.”
“Xảo Xảo đáng thương quá.”
36
Ta bị nhốt vào đại lao.
Mọi người đều dùng ánh mắt kinh dị nhìn ta.
Dù sao thì ở huyện này vẫn chưa có nữ tử nào có thể quang minh chính đại giết người.
Hơn nữa còn giết một lúc hai người.
Nghe nói mọi người đều sợ hãi, sợ đến mức không dám đến nhà người khác lấy đồ nữa, sợ bị người ta dùng dao chém chết.
Ta đã vẽ rất nhiều lá bùa.
Sau khi bình tĩnh lại, ta có chút hối hận.
Ta đi rồi, không có ai cho thỏ của ta ăn cỏ.
Bây giờ chính là mùa đánh cá tốt, ta cũng không thể đi đánh cá.
Ta có rất nhiều khách quen, đều đang chờ mua cá của ta.
Ca ca thâm hiểm và tẩu tẩu là người xấu nhưng ta lại vì nhất thời bốc đồng mà kéo cả mình vào vũng bùn.
Bị giam ba ngày, cai ngục dẫn một người đến gặp ta.
Ta bị giam đến mức có chút mơ mơ màng màng, đột nhiên bị người ta ôm vào lòng, cái ôm ấm áp rộng lớn, khiến ta không kìm được nước mắt.
Ta cũng không muốn giết người.
Là do họ ức hiếp người quá đáng.
Ta cũng không muốn trở thành một kẻ điên nhưng nếu không trở thành kẻ điên thì có vẻ như sẽ bị người ta bắt nạt.
“Ngoan, đừng khóc, ta ở đây, ta vẫn luôn ở đây, ta sẽ không bao giờ rời xa nàng nữa.”
Là thư sinh.
Thư sinh đã trở về.
Ta khóc to hơn.
37
Ta không còn đến thăm căn nhà gỗ nhỏ của mình nữa, cũng không đến thăm ao nhỏ của mình nữa, ta cũng không gặp lại con thỏ của mình nữa.
Còn có con sông nhỏ như ngọc bích kia, nó đã nuôi sống ta, cho ta rất nhiều tiền, nó rất đẹp, giống như một chiếc thắt lưng, bao quanh cả thôn.
Ta không còn gặp lại nó nữa.
Thư sinh nói Từ Xảo Xảo đã bị chém đầu, thi thể bị đốt cháy.
Trên thế gian này không còn Từ Xảo Xảo nữa.
Hắn trở về đào số bạc ta chôn dưới đất lên cho ta.
Ta ôm bạc, nhẹ giọng hỏi hắn có sợ ta không.
Bởi vì ta là một kẻ điên, ta là một kẻ giết người.
Thư sinh ôm ta, hắn nói ta là một cô nương tốt, rất giỏi giang, rất lương thiện, đôi khi miệng không tha thứ cho người khác nhưng chưa từng để hắn đói bụng, hắn ăn bám ta mới có ngày hôm nay, hắn chê ai cũng không chê ta.
Hắn còn nói ca ca thâm hiểm và tẩu tẩu đáng chết, năm xưa khi họ bán ta đi, họ đã đáng chết rồi.
Còn nói ta là vì dân trừ hại.
Chuyện này vẫn làm ta sợ hãi.
Thư sinh vào một buổi sáng rất sớm, bỏ ra hai mươi lượng bạc mua một chiếc xe ngựa sau đó đưa ta rời khỏi quê hương.
Hắn muốn đến kinh thành.
Ta theo hắn đi, hắn nói hắn không nên để ta một mình ở nhà, sau này đi đâu cũng sẽ đưa ta theo.
38
Chúng ta vừa đi vừa nghỉ trên đường, mất hai tháng mới đến kinh thành.
Chúng ta thuê một căn nhà nhỏ, thư sinh yên tâm ôn thi, còn ta thì không có việc gì làm.
Bây giờ ta có năm trăm lượng bạc.
Một nửa là tiền bán cá của ta, một nửa là tiền thư sinh cho ta.
Ta hỏi thư sinh: “Ta làm gì để kiếm tiền?”
Hắn nhíu mày suy nghĩ một lúc, nói: “Tốt nhất nàng đừng nên lộ mặt. Mặc dù người ở quê đến kinh thành rất ít nhưng cẩn thận vẫn không thừa. Nàng bây giờ rảnh rỗi, sao không nghỉ ngơi cho khỏe, đọc sách, thay đổi bản thân một chút?”
Vì vậy, ta bắt đầu giặt giũ nấu nướng làm việc nhà mỗi ngày, sau đó lấy sách ra học.
Thư sinh đi mua cho ta một số sách nhàn rỗi về để ta đọc.
Ta cảm thấy hơi lo lắng, người quen bận rộn, không thể nhàn rỗi.
Nhàn rỗi trong lòng sẽ không có điểm tựa, sẽ lo lắng cho tương lai.
Nhưng, ta rất nhanh đã tìm được việc mới để làm, chính là nghiên cứu làm mì sợi.
Ta cảm thấy tương lai nếu đường cùng không lối thoát, có thể đến quán ăn làm trù nương, hoặc tự mình mở một quầy hàng, bán mì sợi.
Ta rất nhanh đã bắt đầu đắm chìm trong giấc mơ làm giàu của mình.
Ta thậm chí còn muốn lập tức mở một quán mì nhỏ, xem có kiếm được tiền không.
Nhưng, ta còn chưa bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình, đã có người đến tìm ta gây phiền phức.
39
Là một tiểu thư nhà giàu.
Ta còn chưa từng gặp người nào đẹp như vậy.
Làn da của nàng giống như được ngâm trong sữa, trắng trẻo mịn màng như cái bát sứ trắng đẹp nhất mà ta từng thấy.
Y phục nàng mặc là loại hoa văn, vải vóc mà ta cả đời chưa từng thấy.
Nàng đứng ở đó, nhìn ta một cái, ta đều cảm thấy mình nên xấu hổ đến mức không còn mặt mũi nào.
Trên người nàng còn có mùi thơm, không giống ta, có lẽ trên người còn có mùi tanh của cá?
Tiểu thư nhà giàu mở miệng, giọng điệu cao cao tại thượng: “Cho ngươi năm nghìn lượng bạc, rời khỏi Quý Ngạn Chi.”
Ta vẻ mặt hoang mang hỏi nàng: “Quý Ngạn Chi là ai?”
Nàng tức giận nói: “Ngươi ngay cả tên chàng cũng không biết, đã ở cùng chàng rồi? Ngươi còn biết xấu hổ không?”
Ồ, nàng nói chính là thư sinh.
Ta bình thường đều không gọi tên hắn, hoặc là gọi uy, hoặc là gọi thư sinh, hoặc là gọi Quý ca ca, tâm trạng không tốt thì gọi hắn là mọt sách.
Thư sinh ở bên ngoài nói ta là cô nhi mà hắn nhặt được trên đường, ngày mưa hai chúng ta ở chung trong miếu hoang, hủy hoại danh tiếng của ta, phải cưới ta.
Ta đổi tên, gọi là Tiền Vô Ưu.
Thư sinh đặt cho, nói sau này chúng ta đều có tiền đồ tươi sáng và cuộc sống vô ưu.
Ta cảm thấy rất tốt.
Ta vô cùng thành khẩn hỏi nàng: “Tại sao?”
“Tại sao?” Nàng khinh thường nhìn ta nói: “Ngươi nhìn xem bộ dạng thôn nữ này của ngươi, xứng đáng với chàng ở điểm nào? Quý công tử học vấn tốt, tướng mạo đẹp, phụ thân ta nói, tương lai chàng sẽ có tiền đồ lớn, chàng nên cưới tiểu thư khuê các như ta, chứ không phải loại cô nhi mà chàng nhặt được nửa đường như ngươi!”
“Chàng tốt như vậy, ta mới không nhường cho ngươi!”
Ta nghĩ trong lòng, nàng có phải bị bệnh không? Nàng đã nói thư sinh tốt như vậy, ta dựa vào cái gì mà phải nhường cho nàng?
Vì vậy ta nói: “Ngươi coi ta là đồ ngốc sao? Hay là ngươi ngốc? Ngươi nghĩ hay lắm! Nói cho ngươi biết, chúng ta tình sâu như biển!”
Tiểu thư nhà giàu bị ta chọc tức bỏ đi, nàng còn nói ta tương lai nhất định sẽ bị thư sinh vứt bỏ, đến lúc đó tiền và người đều không có.
Ta nghĩ trong lòng, còn thật sự có khả năng này.
Dù sao thì “Từ Xảo Xảo.” đã chết, giấy nợ mà thư sinh viết cho “Từ Xảo Xảo.” cũng không còn giá trị.
Ta cảm thấy mình không thể mãi là một thôn nữ.
Thư sinh đang phấn đấu vì tương lai tươi sáng.
Ta cũng nên biến mình trở nên tốt hơn mới được.
Ta đã biết được con đường kiếm tiền, hơn nữa thư sinh đều đưa tiền cho ta quản, ta nên biến mình cũng trở nên xinh đẹp như tiểu thư nhà giàu mới được!
Ta đem chuyện tiểu thư nhà giàu đến tìm ta nói cho thư sinh, thư sinh trầm tư một lát, lại nhìn ta, mới nói: “Hay là chúng ta động phòng đi.”
Ta vừa ăn đến một nửa cái bánh bao đều rơi vào bát.
40
Thư sinh nói nếu ta không có việc gì làm, có thể sinh và nuôi hài tử.
Hắn vẫn không muốn ta hiện tại ra ngoài xuất đầu lộ diện.
Ta cảm thấy hắn nói có lý.
Lễ thành thân được tiến hành dưới sự chứng kiến của một số bằng hữu của thư sinh, còn mời hai thẩm thẩm hàng xóm đến giúp chúng ta nấu cơm.
Ta toàn bộ quá trình đều che khăn đỏ của nàng dâu, không thấy người.
Thành thân với thư sinh, ta còn khá là thẹn thùng.
Không ngờ, hắn còn thật sự nói được làm được.
Động phòng, hai chúng ta đều ngượng ngùng.
Ta đứng im không nhúc nhích, mặt thư sinh cũng đỏ bừng, dưới ánh nến, hắn càng thêm môi hồng răng trắng, giống như một tên tiểu bạch kiểm.
Thư sinh nói: “Ta sẽ cả đời đối tốt với nàng.”
Ta nói: “Ta cũng vậy.”
41
Lúc bụng ta được bốn tháng, thư sinh thi đỗ, trúng bảng nhãn.
Ta hỏi hắn bảng nhãn là gì.
Hắn nói bảng nhãn chính là người có đôi mắt đẹp nhất trên bảng vàng.
Ta hung hăng véo hắn một cái.
Ngưỡng cửa nhà chúng ta đều bị đạp vỡ.
Thư sinh vẫn sợ xảy ra chuyện, liền để ta ở trong phòng không ra ngoài.
Ta cũng nghe lời hắn, liền ở trong phòng làm cho hài tử vài bộ y phục để tương lai mặc.
Có hài tử sau, lòng ta kỳ lạ đã bình tĩnh lại.
Ta cảm thấy cả đời mình gặp qua người xấu nhưng càng nhiều hơn là người tốt.
Phụ mẫu ta ít nhất cũng nuôi ta đến mười tuổi, tú bà của thanh lâu và Trương đại nương, còn có những tỷ tỷ kia.
Còn có những thúc bá thẩm thẩm ở quê giúp ta xây nhà.
Còn có những khách nhân vẫn luôn chiếu cố việc bán cá sống của ta.
Còn có thư sinh.
Ta còn sẽ có hài tử thuộc về mình, cũng sẽ có tương lai tươi sáng.
Ngoại truyện
01
Lúc thư sinh cảm thấy mình sắp chết đói, hắn nghĩ đến mối hôn sự thời thơ ấu của mình, muốn đến nhà nhạc phụ xin xỏ.
Kết quả đi mấy ngày đường, đói đến hoa mắt chóng mặt, nhạc phụ không còn, vị hôn thê của mình còn bị bán.
Xem ra ca ca và tẩu tẩu của vị hôn thê cũng không phải người tốt lành gì.
Vị hôn thê ngược lại là một hài tử trung thực.
Nhưng, hài tử trung thực này mắt đảo quanh người hắn, thẳng thắn nói không muốn theo hắn chịu khổ.
Hắn cũng không muốn chịu khổ, ai muốn chịu khổ chứ?
Hai người họ giống như bằng hữu, nàng sẽ trong lúc hắn đọc sách, chống cằm nhìn hắn, nói hắn quá gầy, không tuấn tú béo tốt như Tiền lão gia.
Nhớ đến mỡ trên người Tiền lão gia, hắn nghĩ trong lòng, nàng có mắt nhìn thế nào vậy?
Thanh lâu bị đóng cửa sau, nàng giống như con gián đánh không chết được, kiên định muốn sống tốt.
Thực ra, đôi khi hắn cũng cảm thấy tuyệt vọng.
Nghèo đói có thể khiến người ta phát điên.
Cảm giác đói bụng thật khó chịu.
02
Có phú thái thái nói muốn nuôi hắn.
Chỉ cần hắn ngoan ngoãn ở trong viện là được.
Cũng có thương nhân thích nam tử nói muốn nuôi hắn.
Hắn đều nghĩ, vứt cái đạo đức tự tôn mặt mũi gì đó của hắn đi, hắn chỉ muốn ăn no mặc ấm, đọc sách cho tốt.
Thế nhưng, cô nương vẫn luôn nói muốn đến thanh lâu kia, vì sự xuất hiện của hắn, vì miệng lưỡi trơn tru của hắn, miễn cưỡng gánh vác cuộc sống của hai người.
Hắn sao có thể phản bội nàng?
Hắn chỉ có thể nghiến răng chịu đựng.
Nàng quả thực không đẹp bằng những tiểu thư nhà giàu kia, cũng không yếu đuối như họ.
Nhưng hắn thích đôi mắt sáng lấp lánh của nàng, thích sức lực vô tận của nàng, thích nàng căn bản không để ý đến lời người khác, tự mình sống cuộc sống của mình, thích đôi khi nàng không hiểu chuyện, có chút mơ màng nhìn hắn.
Nàng cũng không muốn trên người có mùi tanh của cá, cũng không muốn cả ngày mệt mỏi như trâu ngựa.
Làn da trắng mịn có thể từ từ dưỡng lại, y phục đẹp có thể đi mua, hơi thở thư hương cũng có thể từ từ bồi dưỡng.
Nhưng sức chịu đựng trên người nàng, không phải ai cũng có được.
Hắn cũng sẽ không tìm được một cô nương ngốc ngếch nữa cùng hắn vượt qua những thăng trầm của cuộc đời.
Yêu đến cuối cùng, toàn dựa vào lương tâm, nhìn đôi mắt trong sáng của nàng, hắn chỉ muốn tương lai bảo vệ nàng thật tốt, để nàng cũng có thể ung dung tự tại, không vì cuộc sống mà phiền não, cả ngày vui vẻ hạnh phúc.
(Hoàn)