Từ Thanh Lâu Đến Quan Thái Thái - Chương 5
28
Lo lắng đợi nửa tháng, cuối cùng cũng có người cưỡi ngựa đến thông báo tin vui cho thư sinh, rằng hắn đã đỗ đạt, đã là đồng sinh rồi.
Ta hơi ngẩn người, sao không phải là tú tài?
Thư sinh kích động đến nỗi hốc mắt đỏ hoe, nói tú tài còn phải đợi đến năm sau mới thi mới tính.
Ta không nỡ đánh mất tính tích cực của hắn!
Còn phải đợi một năm ư?
Nhưng nhìn thành tích đồng sinh của hắn là thứ hai, nghĩ đến việc đỗ tú tài cũng dễ hơn một chút.
Tri huyện đại nhân còn phái người đến nói, để thư sinh có vấn đề gì không hiểu có thể đến hỏi tri huyện đại nhân.
Thái độ của ta đối với thư sinh đương nhiên cũng phải thay đổi.
Nụ cười nhiều hơn, khi hắn muốn thắp thêm một ngọn đèn dầu, ta cũng không mắng hắn là không biết kiếm tiền chỉ biết tiêu tiền.
Người bán thịt heo lại đến tặng ta thịt heo, ta nhìn hắn thở dài, muốn nói lại thôi.
Bà mối đến hỏi ta có ý gì, ta nói giờ ta không còn trong sạch nữa, ta nói thư sinh đỗ đồng sinh, vui mừng, uống rượu, nhất định phải động phòng với ta…
Bà mối sắc mặt thay đổi, mắng thư sinh một câu cầm thú, lại nói thư sinh có tiền đồ, để ta sống tốt với thư sinh.
Ta linh cảm người bán thịt heo sẽ không có duyên với ta, tối hôm đó về nhà liền khóc.
29
Thư sinh hỏi ta làm sao vậy.
Ta khóc lóc nói không biết hắn đọc sách đến bao giờ, tương lai đọc xong, ta cũng già nua xấu xí rồi, hắn nhất định sẽ cưới một người đẹp như hoa, chê thê tử như cám bá.
Thư sinh liền bảo đảm thề thốt, nói hắn vong ân phụ nghĩa sẽ không chết tử tế.
Ta nói: “Thề thì ai mà chẳng thề? Ta mỗi ngày đều có thể thề cho chàng một rổ, thôi đi, chàng là người đọc sách chỉ biết nói, trên thực tế chẳng làm gì, lại câu mất trái tim của ta là nữ tử vô tri.”
Lời này cũng là ta học được khi ở thanh lâu.
Lúc đó, một tỷ tỷ phàn nàn một lão gia đã lâu không đến thăm nàng, tỷ tỷ đó liền nói: “Các chàng là những tên nam tử thối tha, trước mặt người ta thề thốt chỉ yêu mình người ta, kết quả mười ngày nửa tháng không đến thăm người ta, câu mất trái tim người ta rồi, ngươi lại vỗ mông bỏ đi.”
Sau khi lão gia đó đi, tỷ tỷ đó liền khạc một tiếng, nói hắn thật là keo kiệt các thứ.
Quả nhiên thư sinh bị ta dọa sợ, nói: “Hay là ta lập chứng từ cho nàng?”
“Nếu lòng chàng không ở trên người ta, chàng lập một trăm tờ giấy nợ, ta dù có mặt dày mày dạn theo chàng, cũng không sống thoải mái.”
“Vậy nàng thấy phải làm sao?”
“Thời buổi này, nữ tử vẫn nên có chút tiền bạc bên mình.”
Cuối cùng hắn lập giấy nợ cho ta, nói là ở nhà ta ăn ở, tính ra, tổng cộng nợ ta một nghìn lượng.
Ta vui mừng.
Hắn nếu làm quan, ước chừng một nghìn lượng cũng là tiền nhỏ nhưng nếu ta có thể lấy được của hắn một nghìn lượng, vậy ta mua một căn nhà, mua một cửa hàng, dư dả lắm.
30
Thư sinh đỗ đồng sinh, cuộc sống không có gì thay đổi lớn, ta vẫn đi đánh cá, hắn cũng đi cùng ta bán cá.
Nhưng mà, bây giờ ta không mấy khi cau có với hắn, hắn đọc sách càng đọc càng yên tâm hơn.
Người bán thịt heo bắt đầu nói chuyện đón dâu nhưng hắn vẫn thường xuyên nhìn ta với vẻ oán trách, mãi không hài lòng với thê tử mới.
Ta cảm thấy mình thật sự rất có mị lực!
Cho dù tương lai thư sinh có vứt bỏ ta, ta nhất định cũng có thể tìm được một người tốt thật thà chăm chỉ để gả.
Thư sinh đi một chuyến đến phủ tri huyện, sau đó bưng về một đĩa bạc trắng!
Tròn vo, trông đặc biệt đáng yêu!
Ta ngây người ra.
Hắn nói đây là tri huyện tặng cho hắn, để trợ cấp hắn đọc sách.
Thư sinh cố gắng bình tĩnh đưa tiền cho ta, dường như không hề để ý đến số bạc này.
Nhưng ta thấy trong ánh mắt hắn toàn là cầu khen ngợi.
Ta cũng không làm hắn thất vọng, bởi vì hắn đưa toàn bộ tiền cho ta giữ, đủ một trăm lượng bạc!
Ta nói: “Quý đại ca, chàng thật lợi hại! Tương lai chàng nhất định sẽ có tiền đồ lớn, ta đã nói chàng nên đọc sách cho tốt, trước kia còn để chàng cùng ta bán cá, thật sự là vùi dập chàng!”
Hắn xua tay, nói: “Ai, đây là lời gì vậy? Chúng ta là phu thê, bây giờ dựa vào nàng bán cá nuôi ta, đã rất là có lỗi với nàng rồi, nàng nguyện ý theo ta chịu khổ, cả đời này ta sẽ không quên tình nghĩa của nàng.”
31
Ta thuê một tên ngốc trong thôn đẩy xe đi bán cá giúp ta, để thư sinh yên tâm đọc sách.
Hắn bây giờ là người mà cả thôn chúng ta đều trông chờ, đều hy vọng hắn thi đỗ để họ có thể nhờ vả.
Ngay cả ca tẩu thâm hiểm của ta cũng đến tìm chúng ta làm lành.
Nhưng mà, chúng ta không thèm để ý đến.
Qua một thời gian, thư sinh nói với ta: “Ta vẫn cùng nàng đi bán cá đi, cũng không chênh lệch mấy thời gian, mỗi ngày đường núi xa như vậy, nàng đi mất mấy canh giờ, trong lòng ta không yên, đọc sách cũng không thể tĩnh tâm.”
Hắn nói vậy, ta lập tức cảm thấy trong lòng ấm áp.
Hắn còn biết quan tâm đến sự an nguy của ta.
Nói thật, ta cũng hơi sợ.
Mỗi lần tên ngốc đẩy cá đến trấn trên giúp ta, ta đều để hắn đi trước, ta sợ hắn ở bên cạnh tính xem ta bán được bao nhiêu tiền, nếu tên ngốc tự mình đi đánh cá, hoặc nói cho người khác biết, giành sinh ý của ta thì không ổn.
Cho nên mỗi lần bán cá xong, ta đều tự mình về, mặc dù ta mang theo dao nhưng một nữ tử yếu đuối, vẫn có chút nguy hiểm.
Từ khi ta phát hiện ra thư sinh có chút bản lĩnh, nhìn hắn càng ngày càng thuận mắt.
Ví dụ như hắn tính tình tốt, nam tử nhà khác có chuyện gì không vừa ý là gào thét ầm ĩ nhưng hắn mãi mãi đều là bộ dạng thản nhiên như mây trôi gió thoảng.
Ví dụ như hắn không cờ bạc, không vào thanh lâu, chỉ một lòng đọc sách.
Ví dụ như, hắn biết giúp ta lau mồ hôi, biết nhường phần nhân bánh bao cho ta, mình ăn vỏ, lúc ăn cá, cũng biết nhường phần bụng cá cho ta, mình ăn phần đuôi nhiều xương.
Hắn cũng không phải hoàn toàn không làm việc, lúc ta bận, hắn cũng sẽ nấu cơm, cũng sẽ giặt y phục, ta đi đánh cá, mỗi lần hắn cũng sẽ ở trên bờ nhìn ta, dáng vẻ vừa áy náy vừa đau lòng.
Đâu giống như ca tẩu thâm hiểm của ta, trước kia ta làm việc cho họ, còn bị đánh mắng, bị bán.
32
Thời gian trôi qua nhanh như chớp, chúng ta đã cùng nhau đón năm mới thứ hai, không lâu sau thư sinh lại một lần nữa tham gia kỳ thi viện của tỉnh, hắn đỗ tú tài.
Còn phải đợi đến kỳ thi hương vào mùa thu, đỗ rồi, mới có thể đến kinh thành, chờ thi một kỳ thi gọi là gì ấy nhỉ.
Nghe mà ta hoa cả mắt.
Ta hỏi hắn: “Kỳ thi đó thi xong, chàng có thể làm quan rồi chứ?”
Hắn cầm một quyển sách, ở nơi sáng sủa đọc, nói: “Cũng không phải, còn phải đợi kỳ thi đình nữa.”
Trong lòng ta thầm nghĩ, thật là nhiều chuyện.
Thư sinh đi phủ thành chuẩn bị thi trước, đi mất nửa năm.
Theo như hắn nói, thời gian thi đã qua một tháng rồi, vẫn chưa về.
Ta cảm thấy hắn chắc chắn là bỏ trốn rồi!
Thôn dân hỏi ta khi nào phu quân về, đều chờ xem hắn có đỗ hay không, lúc đầu mọi người còn quan tâm, bây giờ thì hoàn toàn đồng tình với ta.
Xin hỏi, còn có ai khổ hơn ta không?
Bản thân mình còn không đủ ăn, còn phải nuôi một người đọc sách, hắn cả ngày không làm gì, chỉ ở bên cạnh nhìn ta làm việc, bây giờ ta vất vả lắm mới sắp hết khổ, kết quả người ta phủi mông bỏ đi.
Thiên hạ rộng lớn, ta đi đâu tìm hắn?
Tên khốn nạn này.
Ta không nhịn được mà mắng một câu.
Người bán thịt heo đã cưới thê, bây giờ người ta sắp làm phụ thân rồi.
Không những lừa ta, còn làm lỡ mất một mối hôn sự tốt của ta.
33
Ta ở nhà khóc lóc thảm thiết một trận.
Đang cảm thấy trời đất tối tăm thì chuyện càng khủng khiếp hơn xảy ra.
Ca ca thâm hiểm của ta đến nhà ta, vừa đến đã đòi ta đưa tiền cho hắn.
Ta lau nước mắt: “Dựa vào đâu?”
Ca ca thâm hiểm cười lạnh: “Bây giờ ngươi không có trượng phu thì phải do ta quản! Nếu ngươi không đưa tiền ra, ta sẽ gả ngươi cho tên tửu quỷ, để ngươi ngày ngày bị đánh!”
Ta căm hận nói: “Ngươi đừng hòng!”
Ca ca thâm hiểm tát cho ta một cái thật mạnh, ta bị tát đến choáng váng, trong miệng trong mũi toàn là máu mũi.
Hắn còn đá ta mấy cái, mắng: “Tiện nhân bị ngàn người cưỡi vạn người đè, dám cãi lại ta à? Ta thấy mấy năm nay ngươi không ăn nắm đấm của lão tử, miệng cứng lắm phải không?”
Sau đó, ca tẩu thâm hiểm bắt đầu vớt cá trong ao nhỏ của ta, đổ vào thùng của bọn hắn, tẩu tẩu còn bê đi một miếng thịt heo trong trù phòng của ta.
Hai nhi tử của bọn hắn, thô bạo xách tai thỏ của ta đi.
Thỏ bị dọa đến mức chạy loạn trong lồng.
Ca ca thâm hiểm lục tung rương đồ của ta, chỉ lấy ra được vài đồng tiền, còn nhổ nước bọt vào ta, nói ta nuôi nam nhân, bây giờ nam nhân bỏ đi, còn không bằng cho hắn!
Cái vẻ đắc ý đó không thể tả được.
34
Có thẩm thẩm đến thăm ta, thấy mặt ta toàn là máu, lại thấy ca ca, tẩu tẩu lục tung đồ đạc trong nhà ta, còn muốn lấy cả chăn của ta đi, bèn gọi thôn dân.
Trưởng thôn đến, nói bọn hắn không thể cướp đồ của ta như vậy.
Ca ca khinh thường khạc một tiếng, nói của ta là của hắn, hắn còn muốn gả ta đi, nhà nào có con trai chưa vợ, chỉ cần đưa ra được sính lễ, hắn sẽ làm chủ gả ta đi.
Ta lén lấy một cái rìu giấu sau lưng, đợi đầu không còn choáng nữa, ta vung rìu chém vào vai ca ca.
Chỉ thiếu một chút nữa là cánh tay hắn bị ta chặt đứt.
Mọi người đều sợ hãi.
Tẩu tẩu ta hét lên một tiếng định chạy, ta vung rìu chém vào đùi nàng ta.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh quen thuộc.
Thật dễ chịu.
Ngày nào ta cũng đi bán cá giết cá, chính là mùi máu tươi và mùi cá tanh này bao quanh ta.
Mọi người đều nói thật hôi.
Nhưng ta lại thấy rất thơm.
Bởi vì đó đều là tiền.
Có tiền, ta có thể ăn no mặc ấm.
Có tiền, ta có thể mua cho mình những bộ y phục không quá to cũng không quá nhỏ.
Có tiền, ta không cần phải nghĩ đến việc đi vào thanh lâu bán thân bán mình nữa.
Nhưng bây giờ họ lại muốn cướp tiền xương máu mà ta vất vả sớm hôm kiếm được?
Còn muốn bế thỏ của ta đi?
Ta nhớ ra còn hai đứa con hoang chưa xử lý, ta quay người đi tìm chúng, chúng đang khóc òa lên, con thỏ của ta sắp bị chúng bóp chết rồi.
Ta tát mạnh vào mặt chúng.
Sức tay ta cũng lớn lắm.