Từ Thanh Lâu Đến Quan Thái Thái - Chương 2
8
Thư sinh đang chờ thi khoa cử.
Ta khuyên hắn đừng ra ngoài bày quán bán hàng lãng phí thời gian, tốt nhất là nên chăm chỉ học hành.
Các tỷ tỷ trong lầu bảo rằng ta đã bị thư sinh mê hoặc, tương lai chắc chắn sẽ bị lừa.
Ta thì không sợ bị lừa, ta còn lừa được mấy đồng tiền của thư sinh nữa.
Thời gian cứ trôi qua như vậy, buổi chiều không có việc bận, ta sẽ chạy ra hậu viện xem thư sinh đọc sách, có việc lại tiếp tục làm.
Không ngờ một hôm tỉnh dậy, thanh lâu có nhiều quan binh tới, bắt tất cả mọi người.
Có vài người từ trên lầu khiêng một người xuống.
Người kia … chết rồi!
Người chết là nhi tử của một gia đình giàu có, tai to mặt lớn, nhưng không biết làm sao lại chết trong thanh lâu.
Thanh lâu bị phong tỏa, tất cả chúng ta đều bị đưa vào đại lao.
Ta vô cùng sợ hãi, trong đại lao vừa tối tăm lại vừa hôi hám, đám nha dịch không hề có thái độ tốt với chúng ta, khinh thường chúng ta, thường xuyên quất chúng ta bằng roi.
Nếu tra hỏi chúng ta mà không trả lời được hoặc nói lắp, thì sẽ bị đánh cho da tróc thịt bong.
Ta bị giam nửa tháng mới được thả ra.
Vụ án được làm rõ, là một tỷ tỷ trong thanh lâu bị đại ca của thiếu gia nhà giàu mua chuộc, cho hắn uống thuốc độc, hại chết hắn…
9
Thanh lâu đã bị phong tỏa.
Chúng ta không còn nhà để về, mà tiền của ta vẫn còn trong đó.
Tú bà nói nàng đã mệt mỏi, sau này sẽ không mở thanh lâu nữa, bảo mọi người giải tán.
Ta nói muốn đi theo tú bà, nhưng tú bà nói không nuôi nổi ta, tiền của bà cũng đang bị phong tỏa trong lầu.
Tên tri huyện đại nhân này đúng là cố tình muốn ăn chặn đây mà.
Thảm hại hơn, ca ca và chị dâu của ta đến.
Đi bên cạnh còn có một gã nam tử thô lỗ, mặt mày nhếch nhác với nụ cười biến thái.
Ca ca kéo chặt tay ta, cười với gã nam tử đó: “Đây là muội muội ta, năm nay mười bốn tuổi, đã ở thanh lâu, biết hầu hạ người khác, giờ nàng đã tự do, bán cho ngươi, năm lượng bạc.”
Ta giãy giụa kịch liệt, cầu xin ca ca thả ta ra.
Ca ca tát ta một cái thật mạnh, làm máu mũi ta chảy ra, hắn mắng:
“Đồ hư hỏng, ở thanh lâu một thời gian thì gan đã to rồi đúng không? Còn làm ầm lên nữa, ta sẽ đánh gãy chân ngươi!”
Ta sợ hãi chỉ dám khóc thút thít.
Ca ca của ta là cầm thú, hắn thật sự có thể làm ra chuyện như vậy.
Hắn vì muốn bán ta lần nữa, chắc chắn sẽ buộc ta lại, gã nam tử xấu xí kia mua ta về, cũng sẽ buộc ta lại, liên tục hành hạ và đánh đập ta.
Khi ta đang tuyệt vọng, tiếng gầm giận dữ của một nam tử vang lên, ngay sau đó, ta thấy một bóng người lao về phía ca ca của ta, đấm ca ca ngã xuống đất, rồi đè ca ca ra đánh tới tấp.
10
Là thư sinh.
Thư sinh vừa đánh vừa mắng: “Ngươi dám bán vị hôn thê của ta hai lần? Hôm nay ta thay phụ mẫu quá cố của Xảo Xảo dạy dỗ ngươi một bài học! Đồ hắc tâm bán muội muội ruột của mình!”
Ta khóc càng thương tâm hơn.
Tẩu tẩu muốn xông vào kéo thư sinh ra.
Ta vừa khóc vừa xông tới húc vào bụng tẩu tẩu, húc tẩu ấy ngã xuống đất.
Chuyện này nhanh chóng thu hút sự chú ý của nha dịch, chúng ta bị đưa đến công đường.
Huyện lão gia thấy thư sinh là người đọc sách, lại nghe rõ ngọn ngành, đánh ca tẩu ta mỗi người mười đại bản, để thư sinh dẫn ta đi.
Ra khỏi nha môn, ta vẫn còn khẽ nức nở.
Hắn quay đầu, cúi mắt nhìn ta: “Từ Xảo Xảo, theo ta về chịu khổ không?”
Ta hít mũi, tiếng ca tẩu của ta bị đánh kêu la thảm thiết vọng lại.
Ta vừa khóc vừa gật đầu: “Đừng để ta khổ quá lâu, nếu khổ quá lâu, ta còn phải tìm một nhà thanh lâu.”
Hắn nói: “Không được, nàng là thê tử ta khổ cực lắm mới tìm được.”
11
Ta và thư sinh nhân lúc đêm tối chui qua lỗ chó vào thanh lâu, ta lấy số bạc mình giấu đi, định đi lấy luôn tiền của tú bà, kết quả lại đụng phải nàng…
Tú bà cũng đến lấy tiền của nàng.
Hóa ra tú bà đã tính trước được ngày này rồi.
Hôm sau, tú bà dẫn theo hai hạ nhân, dùng xe ngựa rời đi, nàng nói nàng muốn tìm một nơi non xanh nước biếc để dưỡng già, tiền kiếm được cả đời này cũng đủ tiêu rồi.
Nàng nói nàng vốn định dẫn ta theo nhưng ta theo thư sinh cũng tốt, ta còn chưa từng ở bên nam nam nhân, không thể tuyệt vọng với nam nhân sớm như vậy được.
Lời của tú bà như ma âm nhập não.
Khi tú bà nói những lời này rất bình tĩnh, vẻ mặt rất bi thương, ta cảm thấy nàng đang nói lời tâm sự trong lòng với ta, đó là những lời nàng dùng cả nửa đời trải nghiệm và thấu hiểu sự lạnh nhạt của nhân tình thế thái đúc kết ra.
Ta vừa làm việc vừa suy nghĩ kỹ về lời của tú bà.
Ta và thư sinh không có tiền thuê nhà, chỉ có thể lên núi tìm một sơn động để ở.
Ta đi nhặt được một cái nồi, mấy cái bát vỡ, dùng đá xây một trù phòng nhỏ, coi như là nhóm lửa nấu đồ ăn.
Thư sinh đi nhặt rất nhiều cỏ khô, trải thành giường.
Hai chúng ta trở thành dã nhân trên núi.
12
Mỗi ngày thư sinh đều đọc sách, ta thì ra sông bắt cá, lên núi bắt gà rừng, đào tổ chim, đào một ít rau dại, măng rừng các thứ, nấu cháo gạo lứt hoặc cháo khoai lang, hai người cùng ăn.
Ta học cách đan rổ tre, làm bẫy, chạy còn nhanh hơn cả gà rừng nữa.
Một hôm ta nhìn thấy khuôn mặt đen nhẻm của mình trong nước sông, òa lên một tiếng rồi khóc nức nở.
Bây giờ ta tiều tụy chẳng khác gì khất cái.
Mà thư sinh vẫn ngày ngày đọc mấy quyển sách vở rách nát của hắn ta.
Tới y phục ta cũng không muốn giặt nữa, ta cầm về ném hết lên người hắn, mắng: “Chàng có phải cố ý không? Chàng cố ý đến tìm ta, chỉ muốn có người hầu hạ chàng, để chàng có thời gian đọc mấy quyển sách vở rách nát của chàng! Chàng nhìn tay ta xem, thô ráp thế nào rồi? Chàng xem lại mình xem, cả ngày không làm một việc gì, chỉ biết hưởng thụ!”
Thư sinh bị ta dọa sợ, có chút luống cuống nói: “Xảo Xảo, nàng hãy kiên nhẫn thêm một chút, ta hiện đang ở thời điểm mấu chốt, đợi ta thi đỗ tú tài, chúng ta sẽ có tiền.”
Hắn thề với ta, nói: “Nàng yên tâm, ta chỉ thi lần này thôi, nếu không đỗ, ta…”
Ta nước mắt lưng tròng nhìn hắn, chờ hắn nói nếu không đỗ sẽ cùng ta làm việc, ta không muốn một mình chịu khổ chịu mệt.
Kết quả hắn nói: “Nếu không đỗ, ta còn muốn thi thêm hai năm nữa! Xảo Xảo, ta nói cho nàng biết, trên đời này chỉ có đọc sách mới là con đường duy nhất. Nàng nghĩ xem, cho dù ta có giặt y phục cho nàng, nấu cơm cho nàng, cùng nàng ra sông mò cá thì có thể làm được gì? Có thể thay đổi cuộc sống của chúng ta không? Không thể! Nếu ta đi, làm trễ nải thời gian, như vậy cả hai chúng ta sẽ mãi mãi sống trong cảnh nghèo khổ!”
Ta kinh ngạc nhìn hắn.
13
“Vậy là chàng muốn ta nuôi chàng sao? Chàng có biết xấu hổ không? Có phải chàng biết con người ta chịu thương chịu khó, lại không có người thân thích nên mới lấy giấy hôn thư giả đến lừa ta không?”
Thư sinh chỉ trời thề: “Nếu ta lừa nàng thì không chết tử tế được.
Xảo Xảo, nàng nghe ta nói, hai chúng ta là châu chấu trên cùng một sợi dây, vinh nhục có nhau, tổn hại có nhau, hiện tại cơ hội có thể thay đổi vận mệnh của chúng ta nằm trên người ta lớn hơn, cho nên nàng nên toàn lực ủng hộ ta, đừng so đo những chuyện nhỏ nhặt này. Ngược lại, nếu nàng có bản lĩnh hoặc có cách thay đổi vận mệnh của chúng ta, ta cũng có thể toàn lực ủng hộ nàng.”
Một tràng lời của thư sinh làm ta choáng váng.
Nhưng hắn nói rất chân thành, ta cũng chỉ nhất thời trút giận, sau đó lại đi đào rau dại cho bữa ăn ba bữa một ngày của chúng ta.
Thư sinh sang năm mới thi, bây giờ mới chỉ là mùa hè.
Ta ít nhất còn phải chịu khổ gần một năm nữa.
Vạn nhất hắn không đỗ … Vậy chẳng phải ta còn phải chịu khổ lâu hơn sao?
Khoan đã, tại sao ta lại phải đặt hy vọng vào hắn?
Ta lại nhớ đến lời của tú bà … nam nhân đều không đáng tin.
Đợi đến khi ta trở thành bà cô già nua, đến thanh lâu cũng chẳng ai thèm, nếu hắn đỗ đạt thì vỗ mông bỏ đi, vậy ta phải làm sao?
14
Ta nghĩ mãi không ra mình nên làm thế nào.
Ta trực tiếp nói với thư sinh: “Bây giờ chàng nói hay lắm, vạn nhất sau này chàng đỗ đạt, trở mặt không nhận người thì ta phải làm sao? Còn nữa, bây giờ chàng đang phấn đấu cho tương lai của mình, vậy còn ta thì sao? Chẳng lẽ ta không còn ở thanh lâu nữa thì chỉ có thể cả đời dựa vào lương tâm của chàng mà sống sao?”
Nghe ta nói, thư sinh nhìn ta, chìm vào suy tư.
Hắn nói chuyện này hắn phải nghĩ lại.
Chúng ta không có tiền mua đèn dầu, ban đêm cơ bản là trời tối, bèn dùng mấy hòn đá lớn chặn cửa hang, lại đặt thêm mấy cành gai nhọn ở cửa hang rồi đi ngủ.
Trước đây ta đều ngủ rất ngon vì quá mệt mỏi nhưng hôm nay lại trằn trọc mãi không ngủ được.
Nghĩ đến cuộc đời khổ sở của mình, vốn tưởng rằng ở thanh lâu có thể sống những ngày tháng tốt đẹp, ít nhất ta có thể dựa vào thân thể mình kiếm tiền nhưng thanh lâu bị đóng cửa, không biết đến bao giờ mới có thể mở cửa trở lại, tú bà lại đi rồi, những tỷ tỷ, thẩm thẩm từng chăm sóc ta trước đây cũng đã mỗi người một nơi.
Nghĩ đến thôi là thấy thương cảm.
Hay là ta đi tìm một nhà thanh lâu khác rồi tự bán mình đi?
Ít nhất cũng không phải lang thang như dã nhân trong núi.
“Xảo Xảo.” Giọng nói trống rỗng của thư sinh vọng ra từ trong bóng tối, hắn nói: “Thế này nhé, ngày mai chúng ta đến nha môn làm hôn thư trước, chứng minh rằng ta nhất định có quyết tâm cưới nàng. Tương lai cho dù ta có đỗ đạt cao, nàng cũng có giấy hôn thú làm chứng, nếu ta phụ bạc nàng, nàng có thể đi đánh trống kêu oan. Nàng cho ta ba năm, nếu ba năm sau ta vẫn không đỗ, ta sẽ cùng nàng tìm đường khác, được không?”