Từ Thanh Lâu Đến Quan Thái Thái - Chương 1
1
Sau khi phụ mẫu qua đời, ca ca, tẩu tẩu đuổi ta ra chuồng bò ngủ.
Ngày nào họ cũng bắt ta ra đồng làm việc, còn thường xuyên không cho ta ăn cơm.
Tẩu tẩu ngày ngày mắng ta trộm trang sức của nàng, bảo ta lười biếng, là một kẻ hư hỏng.
Ca ca thì mắng ta là thứ bồi tiền hàng, nói rằng nếu để ta chết đuối từ năm đó thì đã không phải tốn cơm nuôi ta nhiều năm như vậy.
Cho đến khi hai người họ phát hiện ra phụ mẫu lén để lại cho ta vài trăm đồng tiền bèn cướp tiền của ta, đánh ta một trận tơi bời, rồi bán ta vào thanh lâu.
Ta khóc lóc thảm thương, cầu xin bọn họ đừng bán ta, hứa sẽ làm việc cho họ.
Người trong thôn khi nhắc tới nữ tử thanh lâu, ai nấy đều tỏ ra khinh thường, có người còn tỏ ra thương cảm, lắc đầu thở dài nói rằng họ đều là những kẻ đáng thương, rằng nữ tử thanh lâu luôn bị đánh đập, sống vô cùng cực khổ.
Vì vậy, ta rất sợ hãi.
Nhưng ca ca, tẩu tẩu lại nhìn ta không vừa mắt, cảm thấy ta ăn cơm nhà họ, quyết tâm bán ta đi.
2
Lúc mới đến thanh lâu, ta rất sợ bị đánh, tú bà sai ta làm cái gì, ta bèn làm cái ấy.
Bởi vì ta còn nhỏ, mới mười hai tuổi, nên chưa cần tiếp khách, hàng ngày chỉ như một nha hoàn hầu hạ những tỷ tỷ tiếp khách.
Sau khi vượt qua khoảng thời gian sợ hãi nhất, ta phát hiện ra thanh lâu thật sự tốt quá!
Mặc dù mỗi ngày ta đều phải giặt y phục, quét dọn, bưng khay, rửa chén, lau bàn, nhưng công việc này so với những việc ta phải làm ở trong thôn là không đáng nhắc tới!
Hơn nữa, mỗi ngày ta đều ăn rất no!
Không chỉ ăn no, còn có thịt ăn! Có bánh bao ăn! Có gạo trắng ăn!
Chứ không phải loại bánh đen cứng và thiu thối như trước kia!
Ta làm việc vừa nhanh nhẹn vừa tốt, còn gặp ai cũng cười, ai cũng thích ta, không ai mắng ta như ca ca, tẩu tẩu của ta, bảo ta là sao chổi, là bồi tiền hóa, là tiện chủng!
Tú bà và các tỷ tỷ tiếp khách thường cho ta vài đồng tiền, bảo ta đi mua đồ ăn vặt mà ăn.
Ta rất keo kiệt, chỉ muốn giấu tiền đi, các nàng bèn tự mua mứt quả, kẹo đường cho ta ăn.
Ngọt thật!
Những thứ này, chỉ có những nam hài trong thôn mới có thể ăn vào dịp lễ Tết, nhưng ta đã được ăn rồi.
Mứt quả ngọt đến tận lòng ta, sau đó nước mắt của ta cứ thế trào ra, ta nhìn tú bà với nụ cười đầy nếp nhăn và các tỷ tỷ thích uốn éo thân thể như rắn nước, lần đầu tiên cảm nhận được sự quan tâm và chăm sóc kể từ khi phụ mẫu ta qua đời.
3
Trương đại nương trong trù phòng mỗi ngày đều nấu cho ta một quả trứng gà, lén lút nhét vào tay ta, bảo ta bí mật ăn không cho người khác thấy.
Thức ăn mà khách nhân trong tửu lâu gọi nhưng chưa ăn hết, đám hạ nhân chúng ta cũng có thể chọn lựa ăn chung.
Thời điểm rảnh rỗi, chúng ta cũng ngồi ở góc nhìn biểu diễn trên sân khấu, có khi còn có tiên sinh thuyết thư đến kể chuyện, thời gian trôi qua thật sự rất đầy đủ và thú vị.
Những ngày tháng ở thanh lâu của ta vô cùng thoải mái, ta thậm chí từ một cây củi khô gầy gò đã cao lớn trắng trẻo và đầy đặn hơn nhiều.
Tú bà mỗi lần nhìn thấy ngực ta đầy đặn, đều gật đầu hài lòng, nói rằng ta tương lai nhất định sẽ kiếm được tiền.
Ta cũng muốn kiếm tiền như các tỷ tỷ khác.
Chỉ có tiền mới là đáng tin cậy nhất, có những tỷ tỷ đã kiếm đủ tiền để chuộc thân, nhưng họ vẫn muốn kiếm thêm tiền để dưỡng lão.
Chúng ta, những nữ tử thanh lâu, không ai còn hy vọng sẽ gả cho một nam tử tốt.
Hơn nữa, trên đời này không có nam tử tốt, chỉ có những kẻ xem nữ nhân như trâu ngựa.
Ta đã học được rất nhiều đạo lý ở thanh lâu, cũng xác minh đạo lý này từ những kinh nghiệm sống trước đây, ta cảm thấy mình so với trước đây đã trở nên tuyệt vời hơn nhiều.
4
Theo lẽ thường, cuộc sống của ta sau này sẽ là đúng hạn trưởng thành, treo biển tiếp khách, cố gắng tiết kiệm tiền, chờ đến khi ta trở thành một kỹ nữ già không ai thèm để ý, thì sẽ mua một tiểu viện tử trong trấn, hoặc cùng các tỷ tỷ khác mua một viện tử, cùng nhau chăm sóc nhau cho đến lúc già đi và chết, đây sẽ là cuộc đời của ta.
Nhưng người tính không bằng trời tính.
Một lần, vào năm ta mười bốn tuổi, có một thư sinh cầm theo ngọc bội và hôn ước đến tìm ta, nói rằng ta là thê tử chưa cưới của hắn, muốn cưới ta.
Ta cảm thấy chuyện này thật kỳ lạ, chỉ tay vào mũi mình nói: “Chàng là một người đọc sách, muốn cưới một nữ tử thanh lâu như ta?”
Thư sinh dáng dấp tuấn tú, cử chỉ lễ độ, biểu cảm của hắn có vẻ lạnh lùng, nhưng vẫn bình thản nói: “Xảo xảo cô nương chỉ chẳng may bị ca ca, tẩu tẩu tàn nhẫn bán đến đây làm nô lệ, tuyệt đối không thể tính là nữ tử thanh lâu. Hơn nữa, năm xưa mẫu thân ta và ta từng suýt chết đói, chính phụ mẫu nàng đã hào phóng cứu giúp, giờ lệnh tôn qua đời, nàng lại lưu lạc thanh lâu, bất kể thế nào, ta nhất định phải cứu nàng ra khỏi biển lửa.”
Không ngờ hắn lại là một người trọng tình nghĩa.
“Ọc ọc!”
Ta vừa cảm thán trong lòng thì bụng hắn lại phát ra tiếng kêu rất lớn.
Hắn mặt vẫn bình thản, nhưng má đã ửng hồng cả lên.
Hắn đói bụng.
5
Với lại …
Ta cẩn thận quan sát y phục của hắn.
Để sinh tồn ở thanh lâu, chúng ta nhất định phải có nhãn lực đặc biệt này.
Thư sinh này thật sự nghèo quá.
Chiếc áo dài của hắn đầy những miếng vá, vá đi vá lại.
Hắn cao ráo nhưng trông gầy gò, rõ ràng là không được ăn đủ no, khác hẳn với những lão gia có thân hình phúc hậu thường đến thanh lâu.
Hơn nữa, hắn mang theo một cái sọt đựng sách cũ kĩ, bên trong ngoài sách và vài bộ y phục rách nát, nhìn một cái là biết không có gì giá trị.
Khi ta đang nhìn hắn, hắn chắp tay nói: “Cô nương, hôm nay ta tới thôn của nàng tìm kiếm tin tức, lại đến đây tìm nàng, mà chưa từng uống một ngụm nước, không biết có thể xin một ngụm nước không?”
Ta dẫn hắn từ cửa sau vào Di Hồng Lâu, đến trù phòng, lấy cho hắn nước và bánh bao, hắn cảm ơn, ngồi vào bàn, bắt đầu ăn một cách nhã nhặn mà nhanh chóng.
Giống như ta trước đây, ta lúc đói cũng ăn như thế, nhưng ta thì ăn như hổ đói.
Hắn cũng giống ta, là một kẻ nghèo khổ, ta nhìn hắn mà thấy xót xa.
Tú bà và mấy tỷ tỷ nghe nói ta đã định hôn ước từ bé, đều đến xem náo nhiệt.
6
Các nàng xôn xao bàn tán, vây quanh thư sinh hỏi han đủ chuyện.
Thư sinh tên là Quý Ngạn Chi, năm nay mười tám tuổi, từ nhỏ đã mất phụ thân, chỉ có mẫu thân hắn một mình cày cấy mấy mẫu ruộng cằn cỗi nuôi hắn.
Mấy năm nay, mẫu thân của thư sinh mắc bệnh nặng, hắn vừa bán đất vừa bán nhà, cũng không cứu được tính mạng mẫu thân của hắn, trước khi mất, mẫu thân của hắn nói với hắn, hắn và ta từ nhỏ đã định hôn ước, giờ ta đã đến tuổi, có thể đến nói chuyện hôn sự với phụ mẫu ta.
Tú bà kéo ta sang một bên, nói với ta: “Ta thấy thư sinh này chắc là không còn ai nương tựa, hắn là một kẻ chỉ biết đọc sách, tay trói gà không chặt, giờ lại không có nhà cửa ruộng đất, chắc là muốn đến nhà nhạc phụ tương lai kiếm miếng cơm, ai ngờ phụ mẫu con đã mất sớm, ca tẩu con lại là lũ súc sinh lòng dạ đen tối, hắn chỉ còn cách đến tìm con. Con theo hắn, chỉ có nước nhịn đói chịu rét, lỡ hắn cùng đường bí lối, cũng giống như ca tẩu con lòng dạ hiểm độc, lại bán con một lần nữa.”
Vì vậy, ta nói với Quý Ngạn Chi, ta đã bị bán vào thanh lâu, hôn ước trước đây không còn hiệu lực, bảo hắn đi đi.
Nhưng hắn nói phụ mẫu ta có ơn cứu mạng hắn và mẫu thân của hắn, không thể để ta chìm sâu vào biển lửa.
Ta bắt đầu thao thao bất tuyệt kể với hắn rằng ở thanh lâu ta sống tốt hơn ở nhà nhiều.
Hắn vừa nghe ta nói, vừa ăn thêm mấy cái bánh bao.
Ta trừng mắt nhìn hắn, biết ngay là đến để xin xỏ!
Thư sinh này nhiều mưu mẹo lắm, không thành thật.
7
Trên trấn có thêm một chàng thư sinh.
Hắn nói hắn vì ta mà đến.
Lời này khiến ta khá ngượng ngùng, chẳng trách người ta nói kẻ đọc sách sẽ biết cách quyến rũ người khác.
Hắn dựng một cái sạp, giúp người ta viết thư, viết câu đối, đọc thư, viết khế ước.
Nhưng làm ăn ế ẩm.
Hắn mặt dày mày dạn xin ngủ ở kho củi của thanh lâu.
Hừ.
Người trong thanh lâu đều từng trải qua ngày tháng cơ cực, mọi người cũng biết hắn không dễ dàng gì, thường xuyên cho hắn bánh bao, cơm thừa canh cặn, để hắn không đến mức chết đói.
Hắn vẫn không từ bỏ việc thuyết phục ta gả cho hắn.
Hắn nói: “Ngươi ở thanh lâu sao có thể sống cả đời được? Ngươi bây giờ sống tốt, không có nghĩa là sau này cũng sống tốt. Một nữ nhân, lấy chồng có chỗ dựa mới là chính đáng.”
Ta nói: “Tú bà và các tỷ tỷ chính là chỗ dựa của ta, các nàng đối xử với ta còn tốt hơn cả nữ nhi ruột. Ta gả cho nam nhân, chẳng phải là làm trâu làm ngựa sao? Nếu nam nhân không tốt, còn đánh đập ta, không bằng ta ở thanh lâu tự do tự tại.”
Ca ca của ta thường xuyên đánh tẩu tẩu, cũng thường xuyên đánh ta, uống rượu vào thì đánh càng tàn nhẫn.
Hắn liền nói: “Nàng gả cho ta, ta sẽ không đánh nàng, nàng tròn tròn mũm mĩm đáng yêu như vậy, ta càng không đánh nàng.”
“Nhưng mà chàng nghèo quá!” Ta trợn mắt, chống cằm nói, “Ta theo chàng sẽ chết đói mất! Chàng bây giờ còn đang mặt dày mày dạn ở thanh lâu để ăn uống miễn phí đây này, chẳng phải là dùng ta làm bình phong để không chịu rời đi sao?”
Hắn cười nhẹ, nhỏ giọng: “Suỵt, quân tử gặp khó khăn, bất đắc dĩ, bất đắc dĩ thôi mà.”
Ta thật sự khá thích cái vẻ thản nhiên làm tiểu nhân của hắn.
Hắn lại nghiêm túc nói: “Khó khăn chỉ là tạm thời, sau này ta nhất định sẽ đỗ đạt, đến lúc đó chúng ta sẽ có cuộc sống dễ chịu.”
Ta nhíu mũi, nói: “Nếu chàng đỗ đạt mà vẫn muốn cưới ta, ta sẽ viết tên mình ngược lại.”