Từ Nhẹ Nhàng Sang Bùng Cháy - Chương 7
Một tiếng động nữa vang lên.
Là Tiêu Dương úp thau nước sốt lên thau cánh gà.
Tô Tân Mẫn lặng lẽ bưng thùng rác ra xa một chút, sợ bị vạ lây.
Tiêu Dương hít một hơi thật sâu, những đường gân xanh nổi trên cánh tay căng lên rồi lại thả lỏng.
Anh ngước mắt, nhìn về phía Triệu Hiểu Hiểu đang vui vẻ cười đùa với Văn Quân Trạch, khẽ nhếch môi, giọng điệu bình thản:
“Hiểu Hiểu, lại đây giúp anh một chút.”
Bên kia đột nhiên im lặng hẳn.
Có mấy ánh mắt không mấy thiện cảm liếc về phía Tiêu Dương.
Triệu Hiểu Hiểu vẫn đang cắn miếng khoai tây chiên, thấy Tiêu Dương mồ hôi nhễ nhại, mặt dính đầy nước sốt, bỗng nhiên cảm thấy hơi áy náy.
Cô vội nhai hai ba cái rồi nuốt xuống.
Sau đó bốc một miếng khoai, đưa qua.
“Anh ăn không?”
Tiêu Dương không cử động.
Chỉ hơi rướn cổ về phía trước.
Triệu Hiểu Hiểu lập tức hiểu ý, đưa tay lên cao, đút khoai tây chiên vào miệng anh.
Tiêu Dương há miệng cắn lấy đầu miếng khoai.
Môi anh ta “vô tình” lướt nhẹ qua đầu ngón tay cô.
Mềm mềm, ấm ấm…
Triệu Hiểu Hiểu sững sờ.
“Giúp anh xắn tay áo lên được không?”
Triệu Hiểu Hiểu còn chưa hoàn hồn, Tiêu Dương đã bắt đầu triển khai “kế hoạch”.
Xắn xong tay áo.
Lấy muối.
Bưng thau.
Đưa rau.
Lột tỏi.
Mở nắp chai nước tương.
Dọn rổ rau.
Bưng thịt ba chỉ đã ướp.
Triệu Hiểu Hiểu không biết từ lúc nào đã thành trợ thủ của Tiêu Dương.
Lý Thuần húc khuỷu tay vào Triệu Quân Quân, khẽ hất cằm:
“Nhìn kìa, mấy người kia còn muốn chơi trò ‘thị uy’, trình độ còn kém lắm.”
Văn Quân Trạch nghe thấy, vẻ mặt lập tức không vui, đứng dậy đi về phía bọn họ.
Lý Thuần và Lưu Linh nhìn nhau một cái.
Trong mắt cả hai đều lộ ra vẻ thích thú.
Triệu Quân Quân còn cầm theo một đĩa dưa hấu.
“Hiểu Hiểu, lấy giúp anh ớt nhé.”
Văn Quân Trạch đưa ớt tới, mắt nhìn thẳng vào Tiêu Dương, ánh nhìn có chút khiêu khích:
“Để em giúp anh đi, chị Hiểu Hiểu nghỉ ngơi chút.”
Triệu Hiểu Hiểu không cảm thấy mình mệt gì cho lắm, định lên tiếng:
“Em—”
“Vậy em giúp anh cắt ớt thành từng khúc nhé.”
Tiêu Dương thản nhiên nói.
Triệu Hiểu Hiểu thấy Triệu Quân Quân ra hiệu bằng mắt với mình, đành rửa tay rồi đi qua.
Không lâu sau.
Tiêu Dương hỏi:
“Em biết nhóm lửa không?”
Văn Quân Trạch chưa cắt xong ớt, bèn cất giọng gọi Lưu Linh nhóm lửa.
Triệu Hồng Phong và Hồ Hạo vừa đi câu cá về, không thu hoạch được gì.
Tiêu Dương quay sang:
“Phong ca, anh với anh bạn đây có thể giúp em khiêng bàn một chút không?”
Hai người đặt cần câu xuống, đi khiêng bàn.
“Ai cầm than vậy?”
Lưu Linh cất tiếng hỏi.
Văn Quân Trạch vừa đặt cái ghế nhựa xuống, lại phải đi lấy than.
“Ớt sen chưa cắt xong, Phong ca, anh cắt giúp em nhé?”
Tiêu Dương đưa ớt sen cho Triệu Hồng Phong vừa mới rảnh tay.
“Lưu Linh, bọc đậu hũ bằng giấy bạc giúp anh nhé.”
“Hồ Hạo, rửa hộ anh mớ rau này.”
“Văn Quân Trạch, cắt cái này— đậu bắp, cắt lát.”
“Phong ca, anh qua nhà chủ trại lấy giúp em bộ bát đũa được không?”
Rất tốt.
Cả đám con trai đều bận rộn.
Tất cả đều xoay quanh Tiêu Dương.
Giọng nói anh ấy ôn hòa thân thiện, gương mặt mang theo ý cười, ánh mắt hiền hòa hòa ái.
Triệu Quân Quân và Lý Thuần trợn mắt há hốc mồm.
Tô Tân Mẫn vừa rửa bát vừa cười lạnh khinh bỉ.
Hừ.
Có ai thoát khỏi “sự thống trị dịu dàng” của Tiêu ca đâu.
4
Về đến nhà, Triệu Hiểu Hiểu ngủ rất nhanh.
Cô ấy không còn dáng vẻ căng thẳng, đề phòng như trước nữa.
Tiêu Dương nhìn chằm chằm vào cô hồi lâu, sau đó dịch người qua, vươn tay ôm cô vào lòng.
Cô nhẹ nhàng rúc vào lồng ngực anh, mềm mại đến mức muốn lấy mạng người ta.
Nửa đêm.
Anh đi tắm nước lạnh.
Lần này, khi nằm xuống giường, anh dịch xa một chút.
Nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, vươn tay ôm lấy cô.
Tiêu Dương nhìn chằm chằm lên trần nhà, cảm thấy câu này đúng là ứng nghiệm với mình: “Tự làm tự chịu…”
5
Mua nhà vốn đã nằm trong kế hoạch, bố mẹ vợ vui đến mức không khép miệng được, kéo Triệu Hiểu Hiểu lại dặn dò một trận dài.
Cô ấy cảm thấy cần phải báo đáp Tiêu Dương.
Làm cơm.
Quét nhà, lau nhà.
Mua giày, mua dây nịt cho anh.
Còn thề rằng mỗi sáng sẽ dậy sớm chạy bộ cùng anh, còn làm cả bữa sáng.
Nhưng mà…
Cô không dậy nổi.
Mỗi sáng khi Tiêu Dương thức dậy, đều thấy cô ôm chăn cuộn tròn, vùi sâu trong chiếc gối mềm mại, như một con mèo nhỏ say giấc nồng.
Anh không nỡ đánh thức cô.
Tiêu Dương đi công tác hơn hai tuần.
Lúc về đã là buổi tối.
Rõ ràng anh đã nhắn tin báo sắp về đến nhà.
Nhưng mà cô ấy chẳng có chút kích động nào cả.
Cô ấy đang làm gì?
Chơi game.
Hiệu suất chơi game cực cao, tập trung đến mức anh vào nhà cũng không phát hiện.
Anh thay giày, đứng ở cửa phòng khách, nhìn cô gái đang ngồi trên sofa.
Tóc búi tán loạn, đầu nghiêng tựa vào ghế.
Mặc áo huấn luyện quân đội của anh, cổ thon dài, cổ áo lệch sang một bên, lộ ra nửa bờ vai cùng xương quai xanh.
Hai chân trắng nõn, trần trụi, chẳng buồn đi dép.
Ánh mắt Tiêu Dương thoáng trầm xuống.
Hai tuần, năm ngày.
Tiêu Dương nhớ lại số lần ít ỏi mà họ nhắn tin cho nhau trong thời gian anh đi công tác.
Mày khẽ nhíu lại.
Toàn là những đoạn hội thoại cụt lủn:
Anh: “Em ăn chưa?”
Cô: “Ăn rồi.”
Anh: “Ăn gì vậy?”
Cô: “Đồ ăn.”
Hoặc là:
Anh: “Em đang làm gì?”
Cô: “Chơi game.”
Hoặc là:
Anh: “Sáng nay có kịp ăn sáng không?”
Cô: “Em về nhà ba mẹ rồi.”
Lạnh nhạt đến phát bực.
Những câu từ đậm tình ý mà anh định nói, cuối cùng đành phải giữ lại.
Hơn hai tuần, nếu anh không chủ động nhắn tin, không gọi điện, chắc chắn cô ấy cũng chẳng nhớ ra rằng mình có một ông chồng đang đi công tác xa.
Trong lúc làm việc, anh luôn nhớ đến cô.
Ban đêm, thường xuyên tỉnh giấc.
Bên cạnh trống trơn, vắng lặng.
Nhớ nhung, mà không cách nào giải tỏa.
Cô ấy…
Lại còn đăng lên vòng bạn bè, sống vui vẻ như vậy…
Tích tụ nhớ thương.
Có lẽ, một cái ôm cũng không đủ để giải nỗi tương tư.
“Anh về rồi à?”
Triệu Hiểu Hiểu ngước lên nhìn anh một cái, sau đó lập tức quay về màn hình điện thoại, nhảy dựng lên hét:
“Văn Quân Trạch! Đừng có cướp bùa xanh!”
Tiêu Dương siết chặt quai túi xách, rồi lại thả lỏng.
Anh đặt túi lên tủ giày, giống như vừa hạ quyết tâm điều gì đó.
Anh nhìn cô gái đang nhảy nhót, gào thét chửi đồng đội trong game, ánh mắt trầm xuống.
Nuôi ếch trong nồi nước ấm gì đó…
Quên đi.
Đổi sang cách chiên giòn thì hơn.
Anh sải bước vào phòng ngủ, lấy quần áo, vào phòng tắm.
Vặn nước ấm.
Gội đầu.
Tắm rửa.
Chậm rãi.
Tỉ mỉ.
Cứ như thể chuẩn bị bước vào một bữa tiệc thịnh soạn.
Khi mở cửa bước ra, cô gái kia vẫn còn đắm chìm trong game.
Anh bước qua, ngồi xuống bên cạnh cô.
Vừa định đưa tay ôm, ai ngờ đúng lúc đó…
Cô gái nhỏ vì chiến sự căng thẳng mà bật dậy.
Tiêu Dương nhướn mày, thuận thế trượt xuống chỗ ngồi của cô.
Đợi cô ngồi lại xuống, vừa vặn…
Ngồi ngay vào lòng anh.
Ha.
Cô ấy là của anh rồi.
Sáng hôm sau.
Tiêu Dương phơi quần áo xong, đi ra.
Nhìn căn nhà trống trơn.
Khẽ bật cười.
Có lẽ, sáng nay nên ngủ thêm một lần nữa…
Để vợ anh đỡ tức đến mức bỏ chạy.
6
Sửa nhà vẫn phải tìm người chuyên nghiệp.
Tiêu Dương nghĩ ngay đến bạn học thời đại học của mình.
Anh cũng không ngờ rằng Lâm Duệ Kiệt sẽ nhắc đến chuyện đó.
Dù sao thì chuyện này đã quá lâu rồi.
Mấy người bạn đã trêu chọc anh suốt mấy năm trời.
Theo lời kể của Tô Tân Mẫn, Tiêu Dương cũng nhớ lại ngày hôm ấy.
Đó là một ngày thứ bảy.
Anh đang đứng gác.
Một ngày rất bình thường.
Bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống.
Anh đã đứng gần một tiếng đồng hồ.
Những người qua đường đã quá quen với sự có mặt của họ.
Chỉ có vài khách du lịch ngoại tỉnh chụp hình.
Và rồi—
Cô ấy xuất hiện.
Tựa như một vệt sáng phá tan bầu trời, đâm thẳng vào thế giới của anh.
Chiếc khăn quàng cổ đỏ rực
Chói mắt
Giữa trời tuyết trắng mênh mông.
Anh đã đứng lâu đến mức bàn chân tê cứng
Nhưng vì một cảm xúc mãnh liệt trào dâng trong lòng
Cả người bỗng ấm lên.
Dưới vành mũ quân đội phủ băng,
Anh nhìn cô chằm chằm
Cô ấy lấy điện thoại chụp hình anh.
Cô ấy cảm thán
“Đẹp trai quá! Cũng khổ cực quá!”
Cô ấy hình như muốn tiến lại gần,
Nhưng vì tấm biển “Xin hãy tôn trọng quân nhân đang thực hiện nhiệm vụ”,
Cô ấy đã ngừng bước.
Anh thầm cầu nguyện.
Thêm một chút nữa.
Hãy nhìn thêm một chút nữa.
Chỉ cần qua ca trực, anh sẽ có thể đi đến gần cô ấy rồi.
Nhưng tiếc thay…
Ông trời không nghe thấy lời cầu nguyện của anh.
Cô ấy chuẩn bị rời đi.
Quay lưng lại,
Dường như sắp đi đến một nơi rất xa.
Anh muốn lên tiếng giữ cô ấy lại.
Anh muốn vươn tay kéo lấy cô ấy.
Anh dường như đã nhấc chân lên một chút.
Nhưng cũng có vẻ như không hề nhúc nhích.
Anh muốn gào lên.
Nhưng cuối cùng…
Không có một âm thanh nào được thốt ra.
Anh trơ mắt nhìn cô ấy đi xa dần, xa dần.
Bóng lưng ngày càng nhỏ lại.
Và rồi…
Chấm đỏ ấy tan biến khỏi tầm mắt.
“Mẹ ơi, chú bộ đội khóc kìa.”
Dường như bên tai anh vẫn còn văng vẳng câu nói đó.
Anh chưa kịp quay lại doanh trại.
Anh cởi bỏ chiếc áo khoác quân đội màu xanh nổi bật.
Cởi mũ, ném cho đồng đội.
Nói rằng mình có việc gấp, cần xin nghỉ phép.
Sau đó, quay người đuổi theo.
Anh đi theo tuyến đường mà cô ấy rời đi.
Anh tìm, tìm mãi.
Anh đi qua từng góc phố, từng con đường.
Gặp ai cũng hỏi:
“Anh/chị có nhìn thấy một cô gái mặc áo xanh, đeo khăn quàng đỏ, đội mũ nâu không?”
“Không thấy.”
“Hình như đi về hướng kia.”
Nhưng vẫn không tìm thấy.
Tìm mãi.
Tìm mãi.
Không sao tìm được.
May mà…
Sau này định mệnh đã cho họ gặp lại.
Tiêu Dương quay sang nhìn Triệu Hiểu Hiểu.
Ánh mắt anh…
Toàn là dịu dàng.
7
Tàn cuộc.
Tiêu Dương lần lượt đưa mấy kẻ say về nhà.
Anh rất mong chờ.
Mong chờ cô ấy sẽ nổi trận lôi đình như thế nào.
Nhưng mà…
Triệu Hiểu Hiểu không nổi giận.
Cả đường đi, cô ấy đều rất bình tĩnh.
“Vợ ơi…”
Cuối cùng, Tiêu Dương không nhịn được nữa.
“Em vẫn còn giận à?”
“Không có.”
Tiêu Dương: “……”
Anh vươn tay muốn nắm lấy tay cô.
Nhưng cô hất ra.
“Lái xe đi, tối nay em về nhà Triệu Quân Quân.”
Như thế sao được.
Tiêu Dương không nói gì thêm.
Anh cúi người, bế bổng cô lên,
Mặc kệ cô giãy giụa, đấm đá.
Ra đến đường lớn, anh đổi sang một tay bế,
Tay còn lại mở cửa xe!
Xe chạy bon bon trên đường.
Cô quay mặt nhìn ra cửa sổ,
Kiên quyết không thèm nhìn anh.
Tiêu Dương nhìn dáng vẻ kia của cô, bật cười thành tiếng.
Triệu Hiểu Hiểu lập tức quay đầu trừng anh.
“Cười cái gì mà cười?!”
“Em ghen rồi.”
“…Không có!”
“Anh vui lắm.”
“Vui cái đầu anh! Im miệng!”
Nhưng mà…
Từ hôm đó, Triệu Hiểu Hiểu không cho Tiêu Dương chạm vào nữa.
Ôm cũng không cho.
Từ giàu sang mà trở lại nghèo thật khó.
Anh thấy khó chịu kinh khủng.
Cuối cùng, Tiêu Dương kể cho cô một câu chuyện.
“Hồi còn học đại học, anh gặp một chuyện rất tồi tệ.”
“Ba mẹ anh gặp tai nạn giao thông.”
“Lúc anh chạy đến nơi, xe của nhà tang lễ đã tới rồi.”
“Cả hai đều mất ngay tại chỗ.”
“Anh trai anh lo chuyện hậu sự.”
“Còn anh thì ngồi thẫn thờ ở hiện trường.”
“Có một cô gái đã đưa cho anh một cây kẹo mút vị dâu tây.”
“Anh cứ cầm kẹo như thế, ngồi đờ ra cả ngày trời.”
“Buổi tối, cô ấy lại đi ngang qua, xách theo một túi đồ ăn vặt.”
“Thấy anh vẫn còn ngồi đó, cô ấy đưa anh một gói khoai tây chiên.”
“Cuối cùng, có lẽ vì không đành lòng, cô ấy ngồi xuống cạnh anh, chẳng nói gì cả.”
“Đến khi quá muộn, cô ấy lấy hết dũng khí ôm anh một cái,
Rồi để lại số QQ, nói rằng nếu anh thấy buồn, có thể tìm cô ấy nói chuyện.”
“Có lẽ, cái ôm ấy quá ấm áp.”
“Ấm áp đến mức khiến cả người anh cũng trở nên mềm mại.”
“Vậy nên anh đã ghi nhớ dãy số đó mà không cần tốn chút sức lực nào.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó, anh thêm QQ của cô ấy.”
“Cô ấy rất quan tâm đến anh.”
“Cứ luôn an ủi anh.”
“Tìm mấy câu chuyện cười để chọc anh vui.”
“Bọn anh trò chuyện rất nhiều.”
“Cô ấy kể rằng cô ấy đã cố gắng đến thế nào mới thi đậu vào đại học.”
“Kể về các câu lạc bộ trong trường.”
“Kể về các thần tượng đang hot.”
“Nói về mấy tin đồn.”
“Chửi đám người kỳ quái mà cô ấy gặp phải…”
“Nhờ cô ấy, anh mới dần dần thoát khỏi nỗi đau.”
“Rồi anh nhận ra mình đã phụ thuộc vào cô ấy từ bao giờ không hay.”
“Có một ngày, cô ấy đột nhiên nói: ‘Có muốn yêu qua mạng không?’”
“Anh vui như điên.”
“Anh đồng ý.”
“Từ đó, anh liều mạng tập huấn, nỗ lực thể hiện, tham gia các nhiệm vụ đủ loại.”
“Chỉ mong nhanh chóng thăng cấp bậc, như vậy người nhà có thể theo quân nhân đến đóng quân.”
“Thế nhưng sau đó, cô ấy bỗng nhiên biến mất.”
“QQ không bao giờ trả lời tin nhắn nữa.”
“Vậy nên, ngày hôm đó, khi đang trực, vừa thấy cô ấy…”
“Anh suýt phát điên.”
“Anh có tìm được cô ấy không?”
“Tìm được rồi.”
“Anh tìm bằng cách nào?”
Tiêu Dương nhìn thẳng vào cô.
Ánh mắt ấy…
Như thể đang nhìn một kẻ phụ bạc.
Toàn bộ đều là oán trách.
“Anh về quê nghỉ phép, có một người bạn thời thơ ấu hẹn đi ăn.”
“Anh ta cãi nhau với bạn trai, giận dỗi nói muốn đi hẹn hò.”
“Đối tượng là đàn em của anh ta, đặc biệt từ thành phố A đến thành phố Q tìm anh ta.”
Triệu Hiểu Hiểu kinh ngạc.
“Cô đàn em kia chính là cô gái năm đó của anh sao?!”
Tiêu Dương nhìn cô.
“Ừ.”
Triệu Hiểu Hiểu: “……”
Cốt truyện này…
Sao nghe quen thế nhỉ?!
Ba năm trước.
Triệu Hiểu Hiểu đến thành phố A để thi công chức.
Muốn đến thành phố A, nhất định phải quá cảnh ở thành phố Q.
Vừa xuống tàu, cô chụp một bức ảnh nhà ga thành phố Q, đăng lên vòng bạn bè.
Bị một người bạn ở thành phố Q – người quen thời đại học – nhìn thấy, bèn hẹn cô đi ăn, nói là muốn làm tròn nghĩa vụ chủ nhà.
Cô đồng ý.
Không nhớ họ đã nói chuyện gì.
Chỉ nhớ rằng anh ta hình như vừa thất tình.
Tâm trạng rất tệ.
Uống không ngừng.
Bạn của anh ta cũng đi cùng.
Cao ráo.
Gầy gò.
Ánh mắt sắc bén.
Không nói một lời.
Ngồi một bên lạnh lùng như băng, mặt đen như đáy nồi.
Triệu Hiểu Hiểu không dám nhìn người đó,
Sợ anh ta nổi điên đánh người.
Cô thậm chí còn tưởng tượng ra kịch bản:
Một kẻ thì ra ngoài hẹn hò với nữ sinh, một kẻ thì theo sát giám sát.
Và rồi ghen lồng lộn!
Quả nhiên là một câu chuyện tình yêu dữ dội giữa thiên tài thể thao và chàng trai kiêu ngạo nhạy cảm!
Lúc bạn của anh ta say khướt, bị người nọ đưa đi, Triệu Hiểu Hiểu cũng bị nhét vào taxi, đưa về khách sạn.
Sau đó…
Họ gặp lại nhau.
Sau này…
Anh nghỉ phép, âm thầm đi theo cô đến thành phố A.
Rồi lại lặng lẽ theo cô về thành phố Y.
Năm nào nghỉ phép, anh cũng đến nhìn cô một lần.
Đến khi xuất ngũ, lập tức tìm cách cưới cô.
Triệu Hiểu Hiểu: “……”
“Cho nên, vợ ơi…”
“Ngủ đi nào.”
“……”
-HÉT-