Từ Nhẹ Nhàng Sang Bùng Cháy - Chương 5
“Chị Hiểu Hiểu! Mau cứu viện!”
Tiếng rống của Văn Quân Trạch vang lên trong loa.
Cứu cái gì mà cứu!
Trong tình huống này còn chơi tiếp được nữa sao?!
Tôi cứng ngắc ngồi trong lòng Tiêu Dương, cảm giác như một miếng thịt ba chỉ bị đặt lên vỉ nướng.
Cả người nóng rực, xèo xèo bốc khói.
Tôi… sắp điên rồi!!!
Sắp điên rồi!!!
“Anh anh… anh…”
Anh ta dịu dàng cọ cọ mặt vào cổ tôi!
Tôi như sắp bốc cháy!
“Để anh chơi giúp em nhé.”
Giọng khàn khàn của anh ta vang lên, hơi thở trầm thấp, nóng rực phả lên cổ…
Tôi bị kích thích đến mức đầu óc trống rỗng.
Tiêu Dương nắm lấy hai tay tôi, ngón tay cái nhanh chóng bấm trên màn hình.
Nhân vật trong game lại bắt đầu di chuyển, tung kỹ năng nháy mắt.
Tôi nhanh chóng bị thu hút.
Nhưng mà…
Trận đấu nhanh chóng kết thúc.
Màn hình tối đen.
Tôi sững sờ, nhưng ngay sau đó cảm thấy có gì đó bất thường phía sau lưng mình—
Có thứ gì đó… đang đâm vào tôi…
“!!!”
Không không không không không…
Là… là… là…!!!
Tiêu đời rồi!!!
Môi anh ta chạm nhẹ vào cổ tôi, hơi thở nóng bỏng phả lên da.
Hai cánh tay càng siết chặt eo tôi hơn.
“Anh anh anh…” Tôi toát mồ hôi lạnh toàn thân.
“Bà xã, anh nhớ em lắm, ngày nhớ đêm mong.”
“ẦM!”
Đầu tôi như nổ tung pháo hoa!
Bị bắn choáng váng đầu óc, trong đầu chỉ còn lặp đi lặp lại câu ‘bà xã’ kèm theo tiếng thở dốc khàn khàn của anh ta.
Anh ta bế tôi lên, bước vào phòng ngủ.
Sau đó đè tôi xuống giường, giữ chặt cổ tay tôi, hạ thấp giọng, ánh mắt thâm trầm, nghiêm túc nói:
“Anh không bị thương, hoàn toàn bình thường. Tối nay em muốn kiểm tra kỹ một chút không?”
Cảm giác phía dưới chân truyền đến, rõ ràng đến mức da đầu tôi tê rần.
“!!!”
Tiếng hét chói tai của tôi bị môi anh ta chặn lại.
Nửa đêm, tôi mệt đến mức sắp tắt thở.
Giọng run rẩy cầu xin:
“Không… không kiểm tra nữa…”
“Thêm một lần nữa nhé.”
12
Toàn thân đau nhức.
Kiểu đau giống như ba năm không chạy bộ, rồi đột nhiên bị bắt chạy ba ngàn mét, sau đó còn phải nhảy cóc hai trăm cái.
Vừa mới cử động một chút, tôi lập tức phát hiện mình vẫn bị ôm trong lòng, cơ thể anh ta ấm nóng, hơn nữa…
Còn có thứ gì đó… chọc vào đùi tôi với khí thế vô cùng hùng hổ.
Tôi tỉnh hẳn.
Không dám nhúc nhích, chỉ biết méo mặt cầu cứu trời xanh.
Tiêu Dương bật cười, lồng ngực khẽ rung, giọng điệu vô cùng khoái chí:
“Muốn dậy chưa, hay là ngủ tiếp?”
Không dám ngủ tiếp…
Tôi gắng sức rút người ra khỏi vòng tay anh ta:
“Anh ra ngoài trước đi.”
Tiêu Dương híp mắt, ánh nhìn tối sẫm:
“Hay là… ngủ thêm lần nữa?”
Tôi cứng đờ toàn thân.
Anh ta mỉm cười, nhéo nhẹ má tôi, sau đó đứng dậy đi rửa mặt.
Tôi ăn sáng xong thì chạy mất dép.
Đúng vậy, chạy thật sự.
Cảm giác như bị bắt cóc vào hậu cung, tìm được cơ hội thì phải bỏ trốn ngay.
Tôi trốn qua nhà Triệu Quân Quân.
Cô ấy vừa nhìn thấy tôi, lập tức la lên kinh ngạc:
“Bị ăn sạch rồi à?! Tiêu Dương thế mà nhịn được đến tận bây giờ á?”
Tôi: “Cái gì mà nhịn với không nhịn? Hôm trước không phải cậu còn bảo anh ta bị thương, không dùng được sao? Sao mấy cái lý lẽ này đều do cậu nói thế?”
“Vậy cuối cùng có dùng được không?”
Tôi: “……”
“Chắc chắn là được rồi! Nhìn cái cổ cậu kìa, nhìn cái bộ dạng nửa sống nửa chết của cậu nữa!”
Triệu Quân Quân liếc mắt nhìn tôi, cười xấu xa:
“Suýt nữa mất luôn nửa cái mạng rồi đúng không?”
Tôi: “……”
Đầu óc không nghe lời, bắt đầu tua lại cảnh tượng đêm qua.
Cảm giác nóng dần lên…
Càng lúc càng nóng…
Nóng đến mức như thể trên đỉnh đầu bốc khói luôn rồi.
Nhưng tôi cũng không trốn ở nhà Triệu Quân Quân được lâu.
Bởi vì ba tôi gọi điện, bảo chúng tôi về nhà ăn tôm hùm.
Nghe có vẻ trùng hợp, nhưng sau này tôi mới biết—
Tiêu Dương đã gọi điện cho ba tôi trước, nói rằng mua được một chai rượu ngon, tiếc là không có món nhắm…
Thì ra đây gọi là ‘nếm qua một lần rồi liền thèm thuồng mãi’.
Thể lực của bộ đội đặc chủng… thật sự tốt như vậy sao?!
Trước khi ngủ.
Nửa đêm.
Sáng sớm.
Tôi muốn ngủ riêng phòng.
Tiêu Dương không đồng ý.
Tôi muốn khóc…
13
Bắt đầu lên kế hoạch trang trí nội thất.
Tôi kiên quyết phụ trách việc trang trí, bao gồm cả tiền bạc.
Tiêu Dương mời một nhà thiết kế nội thất, nghe nói là bạn cùng trường hồi đại học.
Tôi sững người:
“Anh còn từng học đại học á?”
Nhà thiết kế Lâm Du Kiệt mỉm cười nói:
“Tiêu Dương học xong đại học rồi mới nhập ngũ. Hồi đó, anh ấy học chuyên ngành tài chính.”
Tôi bắt đầu đếm trên đầu ngón tay:
“Học xong cấp ba thì khoảng 18 tuổi, tốt nghiệp đại học thì chắc là 22?”
“Ừ, anh vào đại học từ năm 15 tuổi.”
Tiêu Dương và Lâm Du Kiệt đang đo đạc kích thước phòng bằng thước dây.
Lâm Du Kiệt liếc mắt nhìn anh ta, cười đầy ẩn ý:
“Trước đây, người mà cậu tìm khắp Bắc Kinh ấy, giờ sao rồi?”
Tôi cau mày:
“Tìm khắp Bắc Kinh cái gì cơ?”
Lâm Du Kiệt: “……”
Buổi tối ăn cơm, Tô Tân Mẫn giống như bị ai đập trúng đầu, liên tục mời rượu Lâm Du Kiệt.
Từ một người bình thường hiền lành ít nói, anh ta bỗng hóa thành chiến sĩ cảm tử, lao thẳng về phía trước không chút do dự, hoàn toàn coi cái chết nhẹ như lông hồng.
Triệu Quân Quân thì thầm hỏi tôi:
“Tô Tân Mẫn bị gì thế?”
Tôi liếc sang Tiêu Dương:
“Anh ấy ra lệnh, bảo Tô Tân Mẫn chuốc say Lâm Du Kiệt.”
“Tàn nhẫn vậy? Vì sao?”
Vì hắn ta vừa tiết lộ một bí mật động trời.
Cơn bực tức trong lòng tôi dần dần bốc hỏa.
Tôi cũng tham gia tấn công, gửi tin nhắn vào nhóm:
【Bảo đảm chuốc gục cả Lâm Du Kiệt lẫn Tô Tân Mẫn.】
Rất tốt, không khí trong bữa tiệc lập tức trở nên sôi động.
Tôi và Tiêu Dương ngồi im lặng như hai vị thần, mặc cho bọn họ tự chém giết lẫn nhau.
“Cạn ly vì chúng ta là anh em!”
“Cạn ly vì gia đình sum vầy!”
“Cạn ly chúc mày sớm lấy được mỹ nhân!”
“Cạn ly vì khách quý đến nhà!”
“Cạn ly…”
Lâm Du Kiệt và Tô Tân Mẫn bị chuốc đến mơ mơ màng màng, nhưng vẫn tiếp tục uống hết ly này đến ly khác.
Tôi mở màn:
“Năm đó, Tiêu Dương tìm khắp Bắc Kinh để tìm…”
Tô Tân Mẫn lập tức đỡ lời:
“Chỉ mới đứng gác được nửa ngày, vừa xuống ca trực, anh ấy đã ngay lập tức xin nghỉ phép, nói rằng muốn đi tìm ai đó, rồi lao vào màn tuyết trắng trời…”
“Bắc Kinh lớn như vậy, làm sao có thể tìm được? Giống như mò kim đáy bể ấy!”
“Hôm đó Tiêu ca đi rất lâu vẫn chưa về. Cuối cùng, khi bọn tôi tìm được anh ấy thì cả người anh ấy đã biến thành bức tượng tuyết, chân tay mặt mày đều đông cứng, kéo thế nào cũng không chịu về.”
“Không biết anh ấy đang tìm ai mà lại gấp gáp đến vậy, đến cả áo khoác cũng không mặc. Cuối cùng, bị đông lạnh đến mức phát sốt…”
“Phát sốt mà vẫn khóc, vừa khóc vừa hỏi ‘ở đâu, ở đâu rồi’, tại sao tìm mãi không thấy…”
“Cán bộ chỉ huy còn tưởng anh ấy sẽ sốt đến hỏng đầu luôn rồi, không ngờ sau đó lại hồi phục được…”
“Vì chuyện này mà anh ấy bị ghi lỗi, rồi bị điều sang Quân khu phía Nam…”
Tôi: “……”