Từ Nhẹ Nhàng Sang Bùng Cháy - Chương 2
Hồi đại học, tôi cũng từng chạy theo trào lưu, có một mối tình qua mạng.
Đáng tiếc, sau khi điện thoại bị mất, tôi quên luôn mật khẩu QQ, không thể lấy lại tài khoản, thế là mối tình kia cũng kết thúc theo cách lãng xẹt.
Khi đó tôi còn buồn bã một thời gian, nhưng rồi bị cuộc sống phồn hoa mê hoặc, quên béng đi lúc nào chẳng hay.
Tôi than thở với Tiêu Dương về chuyện học hành, chuyện mấy vị lãnh đạo, còn oán trách rằng chương trình học chưa kết thúc, thế mà trường tôi đã lên lịch trình cho lễ hội nghệ thuật sắp tới.
Còn Tiêu Dương thì chia sẻ về những con mèo hoang anh ta gặp trên đường, chuyện phiếm của nhân viên siêu thị, những vị khách kỳ quái mà anh ta bắt gặp…
Nhưng, tôi không nói với anh ta rằng tôi đã về.
Sau khi cùng đồng nghiệp xuống tàu, tôi đứng nhìn từng người được gia đình đón về, rồi mới lặng lẽ lên xe buýt.
Tôi nghĩ đoạn đường này sẽ giúp tôi suy nghĩ rõ ràng hơn về cách chung sống với Tiêu Dương sau này.
Nhưng suốt dọc đường, dù đầu óc tôi có lắc lư theo nhịp xe, tôi vẫn chưa nghĩ ra được gì.
Thế là khi đến khu chung cư, tôi kéo hành lý đứng ngây ra, không dám vào nhà.
Bạn bè trên mạng là một chuyện, còn đời thực lại là chuyện khác…
Tôi quyết đoán xoay người, kéo vali đi về phía khác.
Tôi quyết định ở nhờ nhà Triệu Quân Quân vài ngày.
“Triệu Hiểu Hiểu.”
Một giọng nói trầm thấp cất lên từ phía sau.
Không hiểu sao, tôi nghe ra một tia cảnh cáo trong giọng nói đó.
Cả người tôi cứng đờ, từ từ quay lại.
Tiêu Dương vừa xuống xe, khuôn mặt bình tĩnh.
Anh ta đóng cửa xe lại, sải bước về phía tôi, cao lớn vững chãi như một bức tường.
Ánh mặt trời rực rỡ phía sau lưng anh ta, thế mà tôi lại kinh ngạc phát hiện rằng anh ta có thể chắn hết nắng chiếu lên người tôi.
Tôi hoàn toàn bị bao phủ trong bóng râm của anh ta…
Tiêu Dương duỗi tay kéo vali về phía mình, lòng bàn tay ấm áp lướt nhẹ qua lưng tôi.
Anh ta nói bằng giọng điệu đầy tự nhiên: “Sao về mà không báo trước cho anh? Anh còn có thể ra đón em mà.”
Tôi siết chặt tay, cảm giác ấm nóng từ lưng vẫn còn rất rõ ràng, giống như một con mèo mềm mại vừa lướt qua người tôi vậy.
Tôi gượng cười: “Sợ anh bận, với lại… cũng không xa.”
“Dù bận thế nào, anh cũng có thời gian để đón em,” Tiêu Dương nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi băng qua đường, “Em đã ăn chưa? Muốn ăn gì?”
Anh ta hỏi rất bình thản, như thể không nhận ra sự cứng đờ của tôi.
Cổ tay bị nắm chặt, nhiệt độ của anh ta cao hơn tôi, cảm giác có chút nóng rực.
Tôi lảng tránh, quay mặt đi chỗ khác, miễn cưỡng đáp: “Gì cũng được.”
“Vậy về nhà sắp xếp đồ đạc rồi đi ăn lẩu nhé.”
Anh ta vui vẻ ra mặt, khóe môi cong lên, ánh mắt dịu dàng.
Khi nói chuyện với tôi, môi anh ta vẫn luôn mang theo ý cười.
Cảm giác tội lỗi của tôi càng nặng nề hơn.
Tôi đang trốn tránh, không muốn về nhà.
Còn anh ta ở nhà mong ngóng tôi trở về…
Tôi giống như một gã đàn ông vô tâm không muốn về với người vợ tào khang vậy…
Dấu “Song Hỷ” dán trên cửa vẫn còn đó.
Tiêu Dương mở cửa, để tôi vào trước.
Tôi bước qua ngưỡng cửa, tiện thể liếc một vòng.
Nhà cửa sạch sẽ tinh tươm.
Tôi cúi người thay dép.
Ngay khi cánh cửa sau lưng đóng lại, một vòng tay siết chặt lấy tôi từ phía sau.
Cằm Tiêu Dương chạm nhẹ vào cổ tôi, hơi thở ấm nóng phả lên da thịt.
Cảm giác mềm mại nào đó lướt qua da tôi…
Giọng anh ta khàn khàn, thì thầm bên tai tôi:
“Anh… có hơi nhớ em.”
Tôi như thể bị ném vào một lò xông hơi, cả người lập tức bị hơi nóng bao trùm.
Lòng bàn tay nóng, tai nóng, sống lưng lại càng nóng hơn.
Vòng tay rắn rỏi siết chặt lấy eo tôi, hơi thở nóng rực phả bên gáy, xuyên qua lớp áo mỏng mùa hè…
Còn cả bắp thịt săn chắc cứng rắn áp sát lưng tôi…
Cả hơi thở gấp gáp có phần mất kiểm soát nữa…
Tôi, tôi, tôi…
Tôi không dám nhúc nhích, cũng không dám chớp mắt, cứ thế cứng đờ mặc anh ta ôm chặt.
Bối rối, mặt nóng.
Không dám tưởng tượng xem bây giờ mặt tôi đỏ đến mức nào…
“Để anh giúp em sắp xếp hành lý nhé, em có quần áo nào cần giặt không?”
Tiêu Dương cuối cùng cũng buông tôi ra, cúi xuống đổi dép, đẩy vali vào phòng.
Tôi lập tức ngồi thụp xuống giả vờ chỉnh dép, cố né tránh để anh ta không thấy vẻ mặt tôi lúc này.
Lắp bắp đáp: “Chắc là có… thì phải…”
Khoan đã! Anh ta định giúp tôi sắp xếp hành lý sao?!
Không được!!!
Tôi có quần áo bẩn chưa giặt!
Tôi hốt hoảng đứng bật dậy, lao nhanh vào phòng: “Để em tự làm, em—”
Ngay lúc tôi vừa bước vào, Tiêu Dương đột ngột quay lại, giang tay ôm chặt tôi, cúi đầu hôn xuống.
Não tôi… như thể hóa thành hồ dán…
Lúc đầu, anh ta chỉ dịu dàng lướt qua môi tôi, nhưng rất nhanh, anh ta mạnh mẽ cạy mở hàm răng tôi, bá đạo xâm chiếm.
Nụ hôn kéo dài rất lâu, đến khi tôi gần như nghẹt thở, anh ta mới dừng lại.
Tiêu Dương nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt sâu thẳm, tối sẫm, không cho tôi chút cơ hội nào để trốn tránh.
Giọng anh ta khàn khàn, thấp trầm: “Anh nói sai rồi.”
“Anh không chỉ hơi nhớ em, mà là ngày nhớ đêm mong.”
Tôi sắp nổ tung rồi.
Bên ngoài, bên trong, cả người tôi đều nóng rực.
“Anh… anh…” Tôi lắp bắp.
Tiêu Dương nhẹ nhàng cọ trán vào tôi, chậm rãi buông tay: “Em sắp xếp đồ đi.”
Tôi vô thức liếc xuống…
… Mẹ ơi!
Lều trại đã dựng xong rồi!
Tôi nhanh chóng cúi xuống, mở vali, giả vờ như chưa nhìn thấy gì cả.
Tôi lấy quần áo ra định treo lên, nhưng khi mở tủ, tôi sững người.
Tất cả quần áo mùa hè của tôi đã được treo lên ngay ngắn, nội y, tất cũng được xếp riêng từng ngăn.
… Cả chiếc tủ quần áo này đều tràn ngập sự chu đáo của anh ta.
5
Tôi gọi cả Triệu Quân Quân và Lý Thuần đi cùng.
Tôi sợ phải ăn một mình với Tiêu Dương, lúng túng lắm.
Còn Tiêu Dương thì gọi thêm mấy người đồng đội của anh ta.
“Ăn bữa cơm thôi mà, mặt đỏ cái gì vậy?” Triệu Quân Quân hỏi tôi.
Tôi vội cúi đầu xuống, vùi mặt vào bát: “Cay quá cay quá, cay xé lưỡi luôn.”
Tiêu Dương liếc sang tôi bằng khóe mắt, ý cười lấp lánh trong đôi mắt anh ta.
Sau bữa ăn, Tiêu Dương không uống rượu, lái xe đưa Lý Thuần và Tô Tân Mẫn – hai người nhà xa hơn – về trước.
Tôi khoác tay Triệu Quân Quân, vẫy tay tạm biệt, không dám liếc mắt nhìn Tiêu Dương một cái.
Chỉ cảm giác anh ta nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt y hệt thầy giáo chủ nhiệm đang quan sát học sinh phạm lỗi nhưng vẫn chưa biết hối cải vậy.
Tôi suýt nữa không chịu nổi.
Thật ra tôi định nhân cơ hội này đi theo Triệu Quân Quân về nhà cô ấy.
Nhưng Triệu Quân Quân không đồng ý!
“Cậu không thấy à? Lúc nãy khi xe chạy ra khỏi bãi đỗ, Tiêu Dương còn liếc tôi một cái đó!”
“Ánh mắt đó cứ như muốn nói, ‘Dám kéo Triệu Hiểu Hiểu chạy trốn, cô cẩn thận cái mạng chó của mình đi’!”
“Bớt bốc phét đi!” Tôi đẩy cô ấy một cái.
Cô ấy cũng đẩy lại tôi: “Không tin thì thôi!”
Nói xong, cô ấy hất tay tôi ra, chạy biến mất dạng.
Tôi: “……”
Tôi chạy về nhà, lao thẳng vào phòng tắm, tắm gội nhanh chóng, thay đồ ngủ, chui vào giường, nhắm mắt, bắt đầu tự thôi miên mình:
Mình ngủ rồi.
Mình ngủ rồi.
Mình ngủ rồi…
Điện thoại rung.
Tôi mở ra xem.
Lý Thuần: 【Lái xe nhanh như bay, vừa khởi động là tăng tốc, định biến bọn tôi thành đầu ruồi sao?】
【Đường có mấy phút mà suýt nữa tôi bị quăng đến chóng mặt.】
【Vội vàng như thế… là muốn làm gì đó à?】
Triệu Quân Quân: 【Không phải là chạy nhanh, mà là… có chút đáng sợ.】
【Vừa nãy anh rể nhìn tôi một cái, tôi lạnh cả sống lưng.】
【Triệu Hiểu Hiểu, cậu tiêu đời rồi. Cậu sắp bị ăn sạch đến không còn mảnh xương đó!】
Tôi “bốp” một cái úp điện thoại xuống giường, nuốt nước bọt.
Tự an ủi: “Không đâu không đâu, mình ngủ rồi ngủ rồi…”
Nhưng mà…
Tôi nghe thấy rất rõ.
Tiếng mở cửa.
Tiếng chìa khóa đặt lên tủ giày.
Tiếng đóng cửa.
Tiếng bước chân đi về phía phòng ngủ.
Tiếng cửa phòng bị đẩy ra…
Tôi nín thở, đôi tai lúc này còn nhạy bén hơn cả loài mèo!
Tôi nghe thấy Tiêu Dương bước vào phòng, đứng bên cạnh giường tôi một lát, sau đó mở tủ quần áo, lấy gì đó rồi đi ra ngoài.
Tôi thở phào.
Chưa thở hết thì lại bị nghẹn!
Anh ta… anh ta đi tắm rồi!
Thế thì… thế thì… chẳng lẽ…
Không! Phải ngủ ngay!
Nhưng mà…
Đàn ông khi có nhu cầu, liệu có quan tâm đến chuyện mình ngủ hay chưa không?!
Ai giúp tôi với, tôi đang rất cần câu trả lời!!
Dừng rồi!
Tiếng nước chảy dừng lại.
Anh ta mở cửa phòng tắm!
Toàn thân tôi căng cứng.
Anh ta đi ra phòng khách.
Tôi lại từ từ thả lỏng.
Cứ chờ đợi như vậy, cứ hồi hộp như vậy, cứ nghĩ lung tung như vậy…
Tôi ngủ mất lúc nào không hay.
6
Tôi bị Tiêu Dương gọi dậy.
Mơ màng mở mắt ra, đập vào mắt tôi là khuôn mặt góc cạnh rõ nét của anh ta.
Lông mày sắc nét, hàng mi dày, đôi mắt đen sâu thẳm…
Tôi sững người mất hai giây, rồi bật dậy như lò xo, đưa tay che miệng, quay mặt đi:
“Chào… chào buổi sáng!”
Sợ hơi thở buổi sáng có mùi.
Sợ… nước miếng chảy ra nữa.
Mà khoan đã!
Tiêu Dương đang chống một đầu gối xuống giường, hai tay chống hai bên, cúi người gọi tôi dậy…
Tư thế này… quá gợi cảm luôn rồi!!
Còn có thể nhìn thấy khung cảnh dưới cổ áo anh ta nữa—
Cơ ngực rắn chắc, bụng săn gọn…
Tôi lập tức quay đầu, trốn tránh hiện thực.
“Mau đi rửa mặt đi, ăn sáng xong anh đưa em đến trường.”
Tôi vẫn quay mặt sang một bên: “Được, cảm ơn anh.”
Từ khóe mắt, tôi thấy Tiêu Dương chống hai tay ra sau, rút chân khỏi giường, rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Tôi cũng cần phải làm nguội lại đầu óc!
Tôi vội vàng bật khỏi giường, lao ra nhà vệ sinh.
Không cẩn thận “bốp” một cái, đập thẳng vào một bức tường thịt.
“!!!”
Cơ ngực rắn chắc!!
Nhiệt độ cơ thể nóng rực!!
Tiêu Dương lập tức đỡ lấy tôi, nghiêng đầu hỏi:
“Em có sao không?”
Có chuyện! Mau thả tôi ra!!
Trong đầu tôi phát lại cảnh hôn hôm qua theo chế độ slow-motion!
Đừng hiểu lầm tôi mà!
“Không, không sao.”
Tiêu Dương nắm lấy vai tôi, đẩy tôi ra một chút: “Đụng vào đâu à? Có chảy máu không?”
Sao anh ta lại ôm tôi kiểu này?!
Cảm giác như cả người tôi bị anh ta bao trùm vậy!!
Cánh tay anh ta quá nóng!
“Không, không có! Em đi đánh răng đây!”
Tôi vội vàng quay người, lao vào nhà vệ sinh, khóa cửa rầm một cái, mọi động tác liền mạch như nước chảy.
Tôi hất nước lên mặt, nhìn vào gương—
Mặt tôi đỏ rực!