Tự Mình Mặc Giá Y - Chương 4
14.
Sắc mặt Chu Hành Dã vô cùng khói coi, Liên Vũ Yên cũng thấy.
Nàng ta kéo ống tay áo Chu Hành Dã, ánh mắt kinh hoàng luống cuống.
“Tướng quân, ngươi tin ta…”
Nhưng Chu Hành Dã không còn an ủi nàng ta.
Hắn ta nghiến răng im lặng một lúc lâu, sau đó ngẩng đầu nhìn Trưởng công chúa ngồi ở vị trí chủ vị.
“Điện hạ, đây là việc tư trong nhà ta.”
“Sau khi về ta chắc chắn sẽ điều tra rõ, hôm nay đã quấy rầy điện hạ rồi.”
Hắn ta muốn mang Liên Vũ Yên đi.
Nhưng ta cố ý cho người mời hắn ta đến cũng không phải để hắn ta tùy ý đón người về.
Dù sao ta và Liên Vũ Yên không oán không hận, nếu không phải ý của Chu Hành Dã thì ta cũng không thể nghĩ ra vì sao nàng ta lại muốn đến tận phủ ồn ào như vậy.
“Chờ một chút.”
Ta quát lớn nói dừng lại.
Người trong phủ nghe xong lập tức ngăn đường bọn họ lại.
Ta không nhìn Chu Hành Dã đang trầm mặt, quay người nhìn về phía Trưởng công chúa.
“Điện hạ, vị kia vừa nói, huynh đệ kết nghĩa kia của y là lương dân.”
“Không biết quan viên triều đình vô cớ chém lương dân có phải chịu tội không?”
Trưởng công chúa cười nhạt, cũng không nói gì.
Trả lời ta là Tiêu Hạc Xuyên đứng bên cạnh.
“Quan viên đương triều vô cớ chém giết lương dân, theo luật sẽ hạ chức, lưu vong ngàn dặm.”
Chu Hành Dã nghe vậy, hô hấp như dừng lại.
Ánh mắt nhìn về phía ta và Tiêu Hạc Xuyên trở nên hung ác.
Hắn ta nghiến răng nghiến lợi: “Tống An Vũ, ngươi cứ phải hùng hổ dọa người như vậy sao?”
Hùng hổ dọa người?
Ta có hơi buồn cười.
“Chu tướng quân, ngày đó ngươi nói Liên cô nương gặp nạn, không muốn để nàng chịu uất ức, muốn thú nàng làm thê tử, mà ta không nguyện làm bình thê cũng chỉ có thể làm thiếp.”
“Ta chỉ là không nguyện ý làm bình thê và thiếp mà thôi, sao vào trong miệng các ngươi lại thành hùng hổ dọa người rồi?”
Ta nói xong không nhịn được mà cười chế nhạo.
“Còn nữa, hôm nay Liên cô nương đến nhà ta vừa khóc lóc vừa kể lể, thế trận lớn như vậy, ta không tin ngươi không biết.”
“Sao vậy? Thấy Trưởng công chúa đến nên không kịp chờ nữa mà phải đến tận nơi vu hãm cho ta, muốn nhìn ta bị từ hôn thế à?”
Không biết có phải bị ta nói trúng không.
Sắc mặt hắn ta hết xanh lại đỏ.
Chu Hành Dã còn muốn giải thích: “Không phải…”
Nhưng vừa lên tiếng đã bị ta ngắt lời.
“Chu tướng quân, các ngươi có chủ ý gì ta cũng không quan tâm.”
“Ta nghĩ, nếu cùng ở trong kinh thành, cùng là người thì có nghĩa là cùng một phe, các ngươi tự biên tự diễn lại còn giết người, ta không muốn công khai. Nhưng không ngờ, ta không tìm đến phiền phức, là phiền phức tự tìm đến ta.”
“Tống gia ta làm thương nhân, mặc dù nói có thiện chí cứu giúp người khác nhưng ta cũng không phải quả hồng mềm để ngươi muốn nắn bóp như nào cũng được.”
Chu Hành Dã còn muốn nói thêm gì đó.
Nhưng lần này Trưởng công chúa đã không cho hắn ta cơ hội mở miệng.
“Được rồi, việc này phức tạp, lại còn liên lụy đến tính mạng người khác. Không bằng giao cho Ứng Thiên phủ đi, để Ứng Thiên phủ điều tra rồi lại quyết định.”
“Từ trước đến nay Ứng Thiên phủ phá án công bằng, sẽ không để người tốt nào chịu oan ức, ngươi nói có đúng không Chu tiểu tướng quân?”
Nàng kéo dài giọng.
Tiêu Hạc Xuyên đứng bên cạnh nàng cũng đang cười.
Nhưng ý cười không chạm xuống đáy mắt.
Khóe môi là ý cười lạnh nhạt.
“Chu tướng quân không cần cảm thấy uất ức, từ trước đến nay ngươi hành quân đánh trận đều phải nghĩ kỹ, lo trước lo sau, kết quả lần này chắc ngươi cũng nghĩ đến rồi.”
“Đừng sợ, phúc phận của ngươi còn ở phía sau nữa…”
15.
Lúc Liên Vũ Yên đến thì khóc lóc sướt mướt, cố gắng càng ồn càng tốt.
Lúc rời đi lại không dám ồn một chút nào.
Sau khi hai người rời đi ta cũng không nhàn rỗi.
Ta phân phó Tuệ Nhi đưa tên ăn mày làm chứng kia đến Ứng Thiên phủ rồi mới cúi người trước Trưởng công chúa và Tiêu Hạc Xuyên.
“Chuyện đột ngột phát sinh hôm nay khiến điện hạ và thế tử chê cười rồi.”
“Nếu như điện hạ và thế tử thấy không ổn, hôn sự này… có thể bàn lại.”
Hoàng thất coi trọng nhất là mặt mũi.
Tân phụ còn chưa vào cửa đã có phiền phức ồn ào đến tận trước mặt bà bà.
Cho dù hôm nay ta đúng, tương lai cũng khó tránh khỏi việc bị nói ra nói vào.
Ta vốn cho rằng Trưởng công chúa sẽ để ý.
Nào ngờ nàng không có chút không vui nào.
Ngược lại vẻ mặt còn thoải mái tự nhiên hơn so với lúc mới tới.
Thậm chí giọng điệu còn dịu dàng hơn nhiều.
“Yên tâm, bản cung không phải là kiểu bà bà không biết phân biệt đúng sai, thích tra tấn người kia.”
“Hôm nay bọn họ cố ý ồn ào đến tận cửa, ngươi cũng coi như gặp chuyện mà không hoảng sợ.”
“Dũng cảm, bản cung thích.”
Chữ “thích” vừa dứt, Tiêu Hạc Xuyên đứng bên cạnh nàng lại đột nhiên nhướng mày.
Sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực.
Dường như người được khen là hắn vậy, dáng vẻ vô cùng tự hào.
Trưởng công chúa như đã quá quen với dáng vẻ này của hắn, nàng không để ý đến hắn, chỉ hiền hòa mỉm cười đứng dậy, lấy một xấp giấy dày trong tay áo ra đưa cho ta.
“Hôm nay bản cung đến đây là để đưa danh sách sính lễ.”
“Trừ chuyện đó ra, ở thành Nam còn một tòa nhà, sau khi thành thân các ngươi muốn đến đó ở cũng được, ở lại chỗ của mình cũng được, do các ngươi quyết định.”
“Nhưng có vài lời ta phải nói với ngươi trước.”
Một xấp sính lễ dày, cầm trong tay thôi cũng thấy nặng.
Ta hơi kinh ngạc.
Nhưng trưởng công chúa không cảm thấy có gì không ổn.
Nàng hơi dừng lại, liếc mắt trừng Tiêu Hạc Xuyên một cái.
Không biết có phải là ảo giác của ta không.
Ánh mắt này của nàng hình như có hơi ghét bỏ, dường như có vạn lần muốn nói.
Nhưng cuối cùng lúc lên tiếng lại chỉ thở dài.
“Chắc ngươi cũng biết những chuyện hỗn loạn của hắn rồi. Hôn sự này tuy có ý chỉ tứ hôn nhưng nếu ngươi ghét bỏ hắn thì giờ hối hận vẫn kịp.”
“Nếu không, sau khi thành thân, hắn chính là người của ngươi, tương lai cho dù hắn có gây ra chuyện gì, làm ra chuyện gì long trời lở đất thì ngươi cũng phải tìm được cách tự mình giải quyết.”
“Chỗ ta không tiếp nhận cáo trạng, lắm lúc ta còn ước mình không phải người sinh ra nhi tử này.”
“Quản thúc hắn hai mươi mấy năm, ta cũng nhức đầu đủ hai mươi mấy năm, chỉ muốn mấy ngày sống yên ổn.”
“Nhưng ngươi yên tâm, nếu ngươi không có vấn đề gì với hôn sự này, trong thời gian này ta sẽ để hắn ở nhà mài giũa lại tính cách, học chút quy củ.”
Ta: “…”
Nghe xong những lời này, ta không thấy như đây là tâm bệnh.
Nhưng không hiểu sao lại luôn có cảm giác là lạ.
Lạ chỗ nào lại không nói ra được.
Tiêu Hạc Xuyên vẫn luôn đỏ vành tai đột nhiên nghiến răng nói.
“Mẫu thân, người đang gả nữ nhi đấy à?”
“Người đừng nói nữa!”
“Nói thêm chút nữa là muốn con cả đời làm lưu manh sao?”
== Ủng hộ nhà dịch tại web metruyen.net.vn ==
16.
Trưởng công chúa là bị Tiêu Hạc Xuyên vừa lôi kéo vừa dụ dỗ về.
Hắn không đi, đứng ở cửa nhìn Trưởng công chúa lên xe ngựa.
Sau khi xác nhận Trưởng công chúa không nghe lén mới quay lại nhìn ta.
“Việc ngày hôm nay là ta không suy nghĩ chu toàn.”
“Yên tâm, sau này ta sẽ không để chuyện này xảy ra nữa.”
Lúc hắn nói những lời này, ánh mắt lóe lên sự tàn khốc khiến người ta không rét mà run.
Tốc độ rất nhanh, dường như chỉ là ảo giác của ta.
Ta còn nghĩ rằng hắn đang hứa hẹn sẽ không như Chu Hành Dã, sẽ không để những oanh oanh yến yến kia ồn ào đến trước mặt ta thì vội vàng lắc đầu.
“Sau khi thành thân, thế tử muốn lấy thêm Trắc phi hay nạp thiếp đều được.”
“Chỉ cần giữ thể diện cho ta ở bên ngoài, để sản nghiệp Tống gia vẫn luôn có chỗ đứng trong kinh thành là được, tất cả chi tiêu của ngươi đều do ta phụ trách, lời này ta vẫn sẽ giữ lời.”
Ta vội vàng giải thích.
Nhưng hắn dường như lại bị câu nói này chọc giận.
Hô hấp như cứng lại, hai mắt mở to.
“Lần trước là đến thanh lâu, lần này lại là thiếp thất Trắc phi.”
“Nàng hi vọng ta có nữ nhân khác như vậy sao?”
Thấy ta mở to mắt không đáp lời, hắn nhíu chặt mày.
Không biết nghĩ gì, hắn hừ lạnh một tiếng, trừng mắt với ta rồi phất tay áo bỏ đi.
Ta: “???”
Không phải chứ.
Hắn đang tức giận gì vậy?