Tứ Kiếp Tình Đầu - Chương 1
1.
Hai mắt vừa mở, ta lại trùng sinh.
“Trường Hoan, con xem Thái tử và Tam hoàng tử, con muốn gả cho ai?”
Vận mệnh lựa chọn, lại bắt đầu.
Đây đã là lần thứ tư ta nghe lão cha Tể tướng hỏi ta muốn gả cho ai.
Đương kim Thánh thượng để cho Thái tử và Tam hoàng tử đều lấy nữ nhi của Tể tướng.
Nhà ta có hai nữ nhi, ta là đích nữ Lý Trường Hoan, tỷ ta là thứ nữ Lý Trường Oánh.
Mỗi kiếp cha mẹ ta đều để ta lựa chọn trước.
Kiếp thứ nhất ta còn ngây thơ, chọn Thái tử, không ngờ Tam hoàng tử sau này làm Hoàng đế, Thái tử mưu phản thất bại, lôi kéo ta phóng hỏa tự thiêu.
Kiếp thứ hai ta sửa chữa sai lầm, chọn Tam hoàng tử, không ngờ Thái tử thuận lợi lên ngôi, Tam hoàng tử bị giam cầm, cùng ta uống rượu độc.
Kiếp thứ ba, ta thừa nhận mình có phần đánh cược.
Ta đồng thời chân đạp hai thuyền hốt luôn Thái tử cùng Tam hoàng tử.
Vạn vạn không nghĩ tới, tỷ ta bị ta bức thành Nữ Hoàng.
Thái tử phát hiện ta là tra nữ, lại lôi kéo ta cùng Tam hoàng tử tự vẫn.
Ta đã đưa ra rất nhiều lựa chọn nhưng dù thế nào cũng không thể sống tốt cả đời này.
Ta ngộ ra một đạo lý——
Tỷ tỷ chọn ai, ai lên ngôi.
Tỷ tỷ không chọn, nàng xưng đế.
Tỷ tỷ ta mới tuyệt đối là nữ chính!
Vì vậy lần này ta dũng cảm nói: “Con nguyện ý gả cho tỷ tỷ, cho dù là thiếp!”
Cha ta rất khó hiểu: “Con phát bệnh thần kinh gì vậy?”
Tỷ ta Lý Trường Oánh, tiêu chuẩn của một đóa tiểu Bạch hoa yếu đuối, đang đứng đoan trang bên cạnh ta.
Ta trực tiếp cầm hai thánh chỉ: “Tỷ, tỷ lại đây, tỷ chọn trước đi.”
Tỷ ta nhìn cha mẹ, có chút bất an.
Cha ta bất đắc dĩ, nói để tỷ ta chọn trước, còn lại cho ta.
Tỷ ta quen quan sát sắc mặt người khác, miễn cưỡng cười cười: “Vậy thì Tam hoàng tử đi.”
Mẹ ta có vẻ như đang nghĩ ngươi biết điều lắm.
Ta suy nghĩ một chút: “Cũng được, tuy là thứ tử, có hơi không xứng nhưng Tam hoàng tử dáng dấp mỹ mạo, để cho tỷ làm ấm giường cũng được.”
Cha ta lộ ra vẻ mặt sợ hãi: “Cái này đại biểu ý kiến cá nhân của ngươi, cùng toàn bộ phủ đệ chúng ta không liên quan.”
Mẹ ta suýt thì bị sặc trà.
Nhưng ta vẫn chưa xong.
Ta ném thánh chỉ của Thái tử xuống đất.
Cha ta lập tức nhặt lên, ôm vào trong lòng, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn ta.
Ta vẫy vẫy tay, gọi người vào.
“Người đâu, đưa hết của hồi môn của ta cho tỷ ta, rồi thêm tên ta vào danh sách của hồi môn của tỷ ấy!”
Mẹ ta không thể tin được: “Con, con định làm gì?”
Tỷ ta cũng đứng sững tại chỗ: “Muội muốn cùng ta gả cho một người?”
Xong rồi, nàng hiểu lầm rồi.
“Tỷ tỷ, nghĩ rộng ra một tí, muội chỉ muốn cạnh tranh vị trí nha hoàn trong của hồi môn của tỷ thôi.”
Đôi mắt đẹp của Lý Trường Oánh đầy vẻ bối rối.
Ta chỉ tay lên trời thề: “Từ nay về sau, ta là chó của tỷ!”
Đồng thời tiến lại gần bên tai tỷ tỷ, dùng tay che miệng nói nhỏ: “Ngoài ra, trong phủ có ai mà tỷ không ưa, tỷ cứ nói với muội, muội sẽ bán hết bọn họ đi.”
Mẹ ta đập vỡ tách trà: “Có lý nào thứ nữ xuất giá lại mang theo của hồi môn của đích nữ?”
Ta vội vàng che chắn trước người tỷ tỷ, sợ rằng những mảnh vỡ cách đó hai mét sẽ làm tỷ bị thương.
Mẹ ta rất thương ta nhưng bà không thích tỷ ta.
Bởi vì tỷ ta là con của ngoại thất.
Khi cha ta bế nàng về, mẹ ta đã tức đến phát bệnh ba ngày.
Hết lần này tới lần khác sau khi lớn lên, tỷ ta lại còn xinh đẹp hơn ta.
Mẹ ta suy đoán rằng ngoại thất đã chết sớm kia chắc chắn xinh đẹp hơn bà, bà càng không vui.
Ta lập tức quỳ xuống.
“Nương, con van cầu người, người hãy để con ở lại bên cạnh tỷ tỷ đi.
Nếu không…”
Ta nhìn trái ngó phải, bò qua đi, ôm lấy cột nhà.
“Nếu không thì con sẽ đâm đầu chết ở đây, tùy các người xử lý.”
Mẹ ta tức giận đứng dậy, cuối cùng đập bàn quyết định.
“Vậy thì đều đừng gả, cứ ở nhà cho mục ruỗng đi.”
Cha ta vốn sợ vợ, vậy mà dám nói không được.
Ông nói tỷ ta muốn gả vẫn có thể gả, còn ta điên rồi thì thôi.
Ta lặng lẽ đi đến sau lưng cha mẹ, hai tay vòng lên đỉnh đầu, làm cho tỷ ta một trái tim.
Phải biết rằng thời kỳ đỉnh cao của ta, có thể vừa tán tỉnh Thái tử vừa tán tỉnh Tam hoàng tử.
Ta không tin không thu phục được người nữ nhân này.
Tỷ ta do dự một lúc, cau mày.
“Thôi, vậy thì con cũng không gả nữa, để tránh kích thích bệnh tình của muội muội.”
Ta trực tiếp tặng tỷ ta một nụ hôn gió.
Lý Trường Oánh ngẩn ra, nhấc váy lên, quay người chạy đi.
2.
Cha ta cự tuyệt Hoàng đế tứ hôn.
Lý do là, đích nữ của tướng phủ phát điên, như ma như quỷ bám lấy thứ nữ.
Hoàng đế nói, lý do từ chối hôn sự như vậy, xưa nay chưa từng nghe thấy.
Thế là, ông bảo hoàng hậu chuẩn bị tiệc, đưa ta và tỷ ta tiến cung, để xem có thực sự phát điên hay không.
Hoàng hậu gọi ta và tỷ ta đến trước mặt.
“Bản cung nghe nói, hai vị tiểu thư của thừa tướng, được mệnh danh là song tuyệt kinh thành, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Song tuyệt gì chứ, nghe thật xui xẻo.
Ta đã sớm sai người đi đổi rồi.
Đổi thành——tỷ ta Lý Trường Oánh là đệ nhất kinh thành.
Hoàng hậu sửng sốt: “Vậy còn ngươi?”
Ta nghiêng người sang phải, hai tay khoác lấy cánh tay Lý Trường Oánh.
“Ta là tiểu bảo bối của tỷ tỷ.”
Lý Trường Oánh mặt mày ngượng ngùng nhưng nàng dùng hết sức cũng không đẩy ta ra được, đành phải cười cười.
Đến phần quý nữ biểu diễn tài nghệ.
Lý Trường Oánh từ nhỏ đã thích đàn, kỹ thuật điêu luyện, một khúc đàn kết thúc, dư âm còn văng vẳng.
Tất cả mọi người có mặt đều không thể hoàn hồn trong một thời gian dài.
Hoàng hậu cảm thán: “Khúc 《Giang sơn khúc》 của Mạnh hoàng hậu tiền triều đã thất truyền từ lâu, không ngờ Trường Oánh lại có thể khôi phục được bảy phần.”
Tỷ tỷ đứng dậy hành lễ, cử chỉ đoan trang.
Đến lượt ta.
“Bản cung nhớ kỹ, năm ngoái điệu múa Lục yêu của Trường Hoan đã khiến các quý nữ kinh thành phải lu mờ.”
Đúng vậy, ta rất giỏi múa.
Ta quyết định để các nàng mở mang tầm mắt.
“Hoàng hậu nương nương, chư vị tỷ muội, Trường Hoan gần đây đã biên soạn một điệu múa mới cho tỷ tỷ của ta.”
Có người đệm đàn, ta từ chối.
Bởi vì ta muốn mang đến một tiết mục vừa hát vừa nhảy.
“Tỷ tỷ là nữ thần của ta, tỷ tỷ là nữ nhân của ta, tựa như bánh xe tình yêu, khiến ta dần dần chìm đắm. Làm tiểu bảo bối của tỷ tỷ, yêu tỷ tỷ là điều tuyệt đối. Muốn cùng tỷ tỷ hẹn hò, tỷ tỷ mãi mãi là người đầu tiên. Chính sự lạnh lùng của tỷ tỷ, khiến tim ta đập nhanh, như chú nai con đi loạn, nguyện vì tỷ tỷ mà ghen tuông…”
Nụ cười rạng rỡ, giọng hát vui tươi, váy áo tung bay.
Cả hội trường đều im lặng.
Tất cả đều nhìn về phía tỷ tỷ ta——
Tỷ tỷ ta hoàn hồn, má ửng hồng, cầm lấy chiếc quạt tròn, che kín cả khuôn mặt.
Sau chiếc quạt, truyền đến giọng nói mơ hồ: “Trường Hoan, hát hay lắm.”
Không chỉ hay, ta còn là công nhân lành nghề.
Kiếp trước, Thái tử và Tam hoàng tử đều đã nghe ta hát bản dành cho nam.
Tiếc rằng hai người đó đã phụ lòng mong đợi của ta.
Hoàng hậu nói, tiết mục của ta khá mới lạ, mời ta ở lại cung một thời gian.
Ta không mấy vui vẻ.
Ngoài trừ bên cạnh tỷ tỷ, ta không muốn đi đâu cả.
Tỷ ta nhận ra sự lo lắng của ta, thay ta giải thích với hoàng hậu.
“Nương nương, muội muội Trường Hoan của thần, thân thể có bệnh, còn phải ở nhà dưỡng bệnh.”
Hoàng hậu không ép buộc nữa, ban cho ta mấy chén rượu.
Ta uống đến choáng váng, liền ra ngoài hóng gió.
Vừa đi đến sau điện, đã bị người kéo vào góc.
“Lý Trường Hoan, ngươi thật sự điên rồi sao?”
3.
Thái tử đột nhiên xuất hiện.
Ta tỉnh rượu hơn phân nửa, mạnh mẽ đẩy hắn ra.
Nhưng theo dòng thời gian ban đầu, lúc này ta và Thái tử không quen biết…
Biểu hiện hiện tại của hắn không đúng lắm.
Ta nhìn hắn hồi lâu, thăm dò hỏi: “Thái tử ca ca?”
Thái tử ngẩn ra một lúc, khóe miệng cong lên, kích động nói: “Ngươi nhớ ta? Ngươi cũng trọng sinh rồi.”
Cái gì gọi là ta cũng?