Từ Đứa Trẻ Ăn Mày Đến Ám Vệ - Chương 5
Chuyện cứu trợ tạm thời kết thúc, lễ cập kê của ta cũng được đưa vào danh sách quan trọng.
Nhìn bóng mình trong gương đồng, ta hỏi người trên xà nhà: “Giang Ly, ta có đẹp không?”
Hắn đáp: “Rất đẹp.”
Ta ngẩng đầu, đưa tay về phía hắn: “Giang Ly, ngươi đã chuẩn bị quà tặng cập kê cho ta chưa?”
Hắn tỏ ra kinh ngạc, dang tay ra: “Thật tiếc, ta không biết phải chuẩn bị quà tặng cập kê.”
Ta bĩu môi, nén lại chút thất vọng vô cớ trong lòng: “Thôi bỏ đi, vốn dĩ ta cũng không hy vọng ngươi sẽ tặng.”
Vì thân phận Huyện chủ, lần lễ cập kê này còn náo nhiệt và long trọng hơn lần trước vài phần.
Rượu đã qua ba lần, Thẩm Kiều lại nói: “Cảm ơn mọi người đã tham dự lễ cập kê của muội muội, ta đã chuẩn bị lễ cầu phúc ở Quốc Tự, mọi người cùng đi chứ.”
Tỷ ấy nắm tay ta: “Muội muội đi cùng ta nhé, chúng ta đi sau cùng được không?”
Cuối cùng cũng đến lúc này.
Ta cụp mắt, khẽ mỉm cười: “Được.”
A tỷ cố ý chần chừ, đợi đến khi mọi người đã đi gần hết, mới cùng ta lên xe ngựa xuất phát.
Đi đến con đường vắng vẻ, nàng ta đột nhiên lên tiếng: “Thẩm Uyển, tại sao ngươi vẫn không chịu học ngoan? Tại sao ngươi không thể ngoan ngoãn chờ bị ta chà đạp dưới chân chứ?”
Ta cũng thở dài, nhìn thẳng vào nàng ta: “Chỉ vì ta chia sẻ yêu thương của phụ thân với ngươi? Nhưng từ nhỏ đến lớn, phụ thân đối với ngươi thế nào, đối với ta thế nào, chẳng phải ngươi đều thấy sao? Ta bao giờ cướp đi sủng ái của ngươi sao?”
Nàng ta lại gào thét như điên: “Ngươi không hiểu sao? Sủng ái không quan trọng, điều ta hận nhất chính là khuôn mặt của ngươi! Khuôn mặt giống hệt mẫu thân của ngươi!”
“Ngươi tưởng rằng phụ thân không thích ngươi? Thực ra người mà ông ấy yêu thương nhất chính là ngươi! Ông ấy không muốn ngươi chịu khổ, nên không cho ngươi học những thứ như cầm kỳ thi họa, còn muốn tìm cho ngươi một phu quân tốt, nhưng ta, ông ấy thậm chí không chớp mắt đã gả ta cho tên Thái tử ăn chơi trác táng kia!”
Nghe xong, ta bật cười.
Phụ thân ta quả thật vô cùng thất bại, cả hai nữ nhi đều cho rằng ông ấy yêu thương người kia hơn.
“Nhưng không sao cả.” Nàng ta nở một nụ cười kỳ quái, “Bởi vì ngươi sắp chết rồi.”
Vừa dứt lời, không biết từ đâu vang lên một tiếng còi, tiếp theo là tiếng la hét của đám cướp.
Thẩm Kiều ghé sát tai ta nói nhỏ: “Đám cướp này đều là ta thuê, ai cũng mạnh mẽ, hy vọng muội muội hưởng thụ thật tốt.”
Nói xong câu đó, nàng ta giả vờ hoảng sợ chạy xuống kiệu: “Có ai không! Cứu mạng!”
Ta thong thả bước xuống kiệu, nhìn thấy đám thị vệ ta mang theo đang đánh nhau với đám cướp.
Ta hét lớn: “Giang Ly!”
“Ta đây.”
Hắn dẫn theo đội quân do Thất hoàng tử cử đến bảo vệ ta, bí mật xông tới, bao vây đám cướp.
Chẳng mấy chốc, đám cướp đã bị bắt giữ.
Thấy đại thế đã mất, Thẩm Kiều ngã ngồi xuống đất, lẩm bẩm: “Sao lại thế này? Không thể nào, ta sao có thể thua!”
Ta nhìn nàng từ trên cao xuống: “Thắng làm vui thua làm giặc, tỷ tỷ tốt của ta, nhận thua đi.”
Trong mắt nàng ta đầy vẻ không cam tâm, gào thét với ta: “Không, ta không thua! Ta sao có thể thua ngươi?! Ta sao có thể thua!”
Nàng rút trâm cài tóc lao về phía ta: “Đi chết đi!”
Ta ở quá gần nàng, căn bản không kịp né tránh.
“Nhị tiểu thư cẩn thận!”
Hai giọng nói cùng lúc vang lên.
Ta nhìn thấy Giang Ly lao về phía ta, còn Giang Minh thì đâm một kiếm vào bụng Thẩm Kiều.
Giang Ly lao tới, làm ta ngã nhào xuống đất, ta sờ lên lưng hắn, ướt đẫm một mảng.
Nhìn kỹ lại, ta thấy tay mình đầy máu.
Giọng ta run rẩy: “Giang Ly, ngươi thế nào? Ngươi không sao chứ? Ngươi đừng dọa ta.”
Thẩm Kiều giống như phát điên, ngửa mặt lên trời cười dài: “Sao có thể không sao? Cây trâm đó đã được ta tẩm kịch độc, không có thuốc giải! Ta đã nói, những kẻ tốt với ngươi, đều đáng chết! Ngươi cũng nên chết!”
Giang Ly rời khỏi người ta, cố gắng nở nụ cười: “Nhị tiểu thư, ta không sao, cô đừng khóc. Cô đừng nghe lời nàng ta nói. Nhị tiểu thư là người tốt nhất trên đời, xứng đáng đạt được mọi sự yêu thương trên đời này! Chết vì nhị tiểu thư, ta cam tâm tình nguyện.”
Ta lắc đầu lia lịa: “Giang Ly, ngươi không được chết, ta lập tức đi tìm đại phu, ta sẽ tìm đại phu giỏi nhất thiên hạ đến, nhất định có thể cứu được ngươi.”
Hắn giơ tay lau nước mắt trên mặt ta: “Nhị tiểu thư, đừng đau lòng. Ta thực sự không sao, chỉ là ta nên về nhà rồi.”
Hắn chợt nghĩ ra gì đó, từ trong vạt áo lấy ra một thứ: “Nhị tiểu thư, quà cập kê, do ta tự làm.”
Ta nhìn kỹ, nước mắt lại tuôn rơi.
Đó là một cây trâm cài tóc bằng tre do chính hắn làm.
Hắn nằm yên trong ngực ta không một tiếng động.
Ta nhẹ nhàng đặt hắn xuống, cầm lấy con dao găm, từng bước tiến về phía Thẩm Kiều.
A tỷ ta cuối cùng cũng cảm thấy sợ hãi: “Ngươi đừng qua đây! Ngươi mà dám giết ta, phụ thân, Đông cung, đều sẽ không tha cho ngươi!”
Ta cong môi cười: “Ngươi nghĩ ta còn quan tâm đến bọn họ sao?”
Giang Minh cố gắng ngăn cản ta: “Tay của muội, không phải dùng để giết người.”
Ta bình tĩnh nhìn hắn: “Khi xưa, ngươi từng nói với ta, vì Thẩm Kiều cứu ngươi lúc nhỏ, nên ngươi mới luôn giúp đỡ tỷ ấy, đúng không?”
Hắn mấp máy môi: “Muội, hóa ra muội cũng sống lại. Đúng vậy, chính là như vậy.”
“Thật là trùng hợp, ta lúc nhỏ cũng từng cứu một đứa trẻ ăn mày. Khi đó ta cũng chẳng có gì ăn, nhưng thấy đứa trẻ đó gầy yếu, lòng ta không nỡ, nên đã chia cho nó một nửa chiếc bánh mì. Giang Minh, ngươi nói có trùng hợp không?”
Mỗi câu ta nói, khuôn mặt hắn lại trắng thêm một phần.
Sau đó, sắc mặt hắn càng thêm tái nhợt: “Vậy nên cô nương năm xưa là nhị tiểu thư?”
Ta không trả lời, chỉ hỏi: “Ngươi bây giờ còn muốn ngăn cản ta sao?”
Hắn im lặng, nhường đường cho ta: “Những ám vệ còn lại giao cho ta, đây là ta nợ nhị tiểu thư.”
Ta gật đầu, lướt qua hắn: “Ngươi biết là tốt rồi.”
Tiếng ẩu đả vang lên sau lưng, ta nhìn thấy vẻ kinh hoàng trên khuôn mặt Thẩm Kiều, ta nở nụ cười rạng rỡ trên môi.
“Yên tâm đi, a tỷ. Sao ta có thể nỡ lòng trực tiếp giết ngươi chứ?”
“Ngươi tra tấn Tiểu Đào như vậy, thậm chí còn giết chết Giang Ly, trước khi chết ngươi nên chịu đựng những gì bọn họ phải chịu.”
Ta cầm dao găm tiến đến trước mặt nàng ta: “Hãy bắt đầu từ khuôn mặt mà tỷ luôn tự hào đi.”
Ta không chút do dự, vung dao rạch một đường.
Máu tươi văng lên mặt ta, điểm một nốt chu sa yêu dị nơi khóe mắt.
Ta tiếp tục rạch những vết thương lớn nhỏ trên cánh tay, bắp chân của nàng ta, nhưng không đến mức chí mạng.
Mãi đến khi Thất hoàng tử chạy đến mới ngăn cản ta:
“Uyển Uyển, được rồi, đủ rồi.”
Ta liếc hắn một cái, rồi quay sang Thẩm Kiều: “Làm sao có thể đủ?”
Hắn túm lấy tay ta, giọng gấp gáp: “Thái tử đã thất thế, ta có thể đưa nàng ta về cho muội, tùy muội muốn xử lý thế nào cũng được.”
Ta khựng lại, nghi ngờ hỏi: “Lời này là thật sao?”
Hắn gật đầu khẳng định.
Ta ném dao găm trong tay đi, nhìn Thẩm Kiều đang nằm bất động: “Ta sẽ tra tấn tỷ thật kỹ.”
Ta xoay người, nhìn Giang Minh. Hắn bị thương rất nặng, chỉ còn thoi thóp, ánh mắt cầu xin nhìn ta.
Ta nói khẽ: “Giang Minh, tại sao người chết lại là Giang Ly mà không phải là ngươi? Tại sao ngươi vẫn còn sống? Ta vĩnh viễn không bao giờ tha thứ cho ngươi, ngươi mau đi chết đi!”
Hắn ta phun ra một ngụm máu, cuối cùng tắt thở.
Ta đem thi thể Giang Ly về an táng cẩn thận, sai người nhốt Thẩm Kiều lại, mỗi ngày đều cắt hai miếng thịt từ người tỷ ấy. Nếu chịu không được thì dùng sâm bổ để duy trì mạng sống.
Dù vậy, tỷ ấy vẫn cố gắng sống thêm ba năm nữa rồi mới chết.
Phụ thân nghe tin, chỉ trong một đêm tóc đã bạc trắng, bèn dâng tấu xin cáo lão hồi hương.
Trước khi đi, phụ thân muốn gặp ta một lần, nhưng ta không muốn.
Năm Khánh Lịch thứ tư, Thất hoàng tử lên kế vị.
Hắn tìm đến ta, hỏi: “Uyển Uyển, trẫm còn thiếu một vị Hoàng hậu, nàng có nguyện ý không?”
Ta lắc đầu: “Bệ hạ có thể tìm được người tốt hơn, thần nữ thực sự không phải là người tốt.”
Hắn không ép buộc, chỉ cười tự giễu: “Không ngờ ta trở thành chủ nhân của cả thiên hạ này, nhưng lại không bằng một ám vệ, không thể có được trái tim của người mình yêu.”
Ta nghi hoặc, không hiểu sao hắn biết được tâm ý của ta.
Hắn giải thích: “Vào đêm phế Thái tử, khi nàng ăn điểm tâm, ta đã mang thuốc đến tìm nàng. Lúc đó Giang Ly mặt mày cau có, nói nàng đang ngủ, còn bảo ta tránh xa nàng một chút.”
“Sau đó, ta lại đến vào ban đêm, nhìn thấy Giang Ly ôm nàng bay lên cây, nàng cười rất vui vẻ. Ta liền biết người nàng thích là hắn ta.”
Ta mỉm cười, tạm biệt hắn.
Cả đời ta không lấy chồng.
Năm hơn bảy mươi tuổi, ta đột nhiên cảm nhận được đại nạn của mình sắp đến.
Ta cài lên đầu chiếc trâm cài bằng tre được bảo quản cẩn thận, khóe miệng nở nụ cười, nằm trên giường an nhiên nhắm mắt.
Ta hẳn đã chết rồi.
Nhưng ta lại xuất hiện trong một hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ.
Chưa kịp định thần, ta đã bị thúc giục đến trường học.
Mơ mơ màng màng đến cái gọi là lớp học, ta liếc mắt nhìn thấy ngay thiếu niên mà ta đã nhung nhớ bấy lâu.
Hắn vẫn mang dáng vẻ lơ đễnh như vậy.
Ta bước đến, đưa tay ra: “Xin chào, ta tên là Thẩm Uyển.”
Lần này, đến lượt ta đến gặp hắn.
(Hoàn Chính Văn)
Hay