Truy Thê Trong Trò Chơi Kinh Dị - Chương 4
27
“Có lẽ Tiểu Triệu nói đúng.”
Chu Diểu lên tiếng:
“Thanh Thanh tỷ có thể đã thực sự chết…”
Phó Doãn Lễ lập tức cắt ngang:
“Không thể nào, cô ấy không dễ chết như vậy.”
“Cô ấy rất thông minh, cũng rất mạnh.”
“Hơn nữa, với số đạo cụ mà chúng ta đã đưa, cô ấy nhất định có thể vượt ải.”
Chu Diểu lập tức phản bác, giọng the thé:
“Nhưng sự thật là cô ấy chưa quay về!”
“Vậy chẳng phải là vì cô ấy không muốn chữa cho tôi, nên đã cướp đạo cụ của mọi người rồi bỏ trốn sao?!”
“Cô ta, Bùi Thanh Thanh, chính là một con rắn độc, gian xảo và nham hiểm!”
Giọng nói của cô ta lập tức bị nhấn chìm trong tiếng vo ve vang trời dậy đất.
【Ối giời ơi, có phải ta nghe lầm không, cái con đàn bà này dám nói xấu phu nhân của chúng ta?】
【Chết chắc rồi, không giết nó thì chúng ta cũng sẽ bị đại nhân giết mất.】
【Anh em, xông lên, ha ya!!!】
Lâu Yến nhìn bọn họ, ánh mắt như đang nhìn một đám người chết.
Không đợi hắn ra lệnh, bầy nhện lập tức lao tới.
Chúng không phân biệt mục tiêu, tấn công tất cả mọi người.
Trong đường hầm, tiếng kinh hô và tiếng chửi rủa vang lên khắp nơi:
“Chu Diểu, cô mù rồi còn bám theo làm gì?!”
“Chỉ biết gây thêm phiền phức! Tôi tin lời Thanh Thanh tỷ rồi!”
Mọi người bận rộn chống đỡ đòn tấn công, Chu Diểu chỉ có thể lóng ngóng đứng một chỗ.
Nước mắt long lanh, như thể sắp rơi xuống bất cứ lúc nào.
Nhưng Phó Doãn Lễ không còn đau lòng vì cô ta như trước nữa.
Xem ra, cuối cùng hắn cũng nhận ra—
Người con gái đã thất lạc bao năm trong ký ức của hắn,
hoàn toàn không trong trẻo như hắn từng tưởng tượng.
Chu Diểu tức giận hét lớn:
“Tôi có lỗi gì chứ?!”
“Nếu không phải vì đã dồn hết đạo cụ cho Bùi Thanh Thanh, thì chúng ta đâu đến mức khốn đốn thế này?!”
28
Lối đi lập tức chìm vào tĩnh lặng.
Tôi biết, Lâu Yến đang rất tức giận.
Nhưng không thể để hắn ra tay.
“A Yến, quay lại đây.”
Hắn là boss.
Bất kể ở đâu, chỉ cần tôi gọi, hắn đều có thể nghe thấy.
“Đến bên cạnh ta.”
Lâu Yến đứng nguyên tại chỗ, thân hình ẩn trong bóng tối của đường hầm.
Tư thế sẵn sàng tấn công.
Tôi thở dài, nói:
“Cho họ vào đi.”
“Không thể để chàng giết họ. Chàng là quỷ dị, nếu giết họ, họ cũng sẽ bị giam trong phó bản này.”
“Chàng muốn để bọn họ vấy bẩn ngôi nhà của chúng ta sao?”
Chúng tôi đều mắc chứng sạch sẽ.
29
Cánh cửa lớn bị đá tung.
Phó Doãn Lễ dẫn theo mọi người xuất hiện trước mặt tôi.
Lâu Yến không ra tay.
Nhưng dưới sự vây hãm của các quỷ dị khác, đám người kia cũng chẳng khá hơn.
Ai nấy đều chật vật thê thảm.
Phó Doãn Lễ giọng run rẩy:
“Thanh Thanh, đừng sợ, tôi đến đón em về nhà.”
Nhưng ngay khoảnh khắc sau, hắn đã thấy rõ cảnh tượng trước mắt—
Truyền thuyết về boss phó bản tàn sát không chớp mắt, giờ đây lại đang ôm tôi vào lòng.
Ngón tay hắn quấn lấy lọn tóc tôi, nhẹ giọng cười:
“Vợ ơi, hắn là ai vậy?”
30
Giọng Phó Doãn Lễ đồng thời vang lên:
“Thanh Thanh, hắn là ai?”
“Hắn có ép buộc em không? Đừng sợ.”
Chu Diểu không nhìn thấy gì, chỉ có thể ngơ ngác hỏi các đội viên:
“Chuyện gì thế?”
“Bùi Thanh Thanh còn sống sao? Cô ấy đang ở cùng ai?”
Tiểu Triệu lẩm bẩm:
“Có thể điều khiển quỷ dị, biến thành hình người… cũng không có gì lạ cả. Chắc là, có vẻ, hình như, có khả năng… Thanh Thanh tỷ đã ở cùng boss phó bản rồi.”
Chu Diểu lặp lại đầy khó tin:
“Boss phó bản?”
“Ha ha, đúng vậy.”
Tiểu Triệu cười gượng:
“Dịch nôm na ra thì… hình như chúng ta chết chắc rồi ấy nhỉ?”
31
Phó Doãn Lễ hiển nhiên cũng nghe thấy lời bọn họ.
Mất một lúc lâu mới định thần lại, bướng bỉnh truy hỏi tôi:
“Thanh Thanh, tôi muốn nghe chính miệng em nói, hắn là ai?”
Lâu Yến mặt không đổi sắc,
Nhưng lực siết trong tay hắn lại mạnh hơn vài phần.
Tôi đã sớm nói rõ với hắn về việc mình bị mất trí nhớ.
Hắn tất nhiên nhận ra Phó Doãn Lễ.
Lâu Yến đang căng thẳng.
Vì suy cho cùng, hắn cũng chỉ là một luồng khói đen trong phó bản.
Còn Phó Doãn Lễ, là một con người sống sờ sờ, có thể cảm nhận đau đớn, sinh lão bệnh tử.
“Đừng sợ, là lỗi của ta.”
Tôi đứng dậy khỏi vòng tay Lâu Yến, dịu dàng nắm lấy đầu ngón tay hắn:
“Là ta không biết trân quý ngọc quý, lại nhầm thành đá vụn.”
Phó Doãn Lễ bỗng nhiên tức giận:
“Em lại mang tôi ra so với một con quỷ dị?”
“Hắn có thể cho em thứ gì, tôi cũng có thể cho em. Hắn không thể cho em, tôi cũng có thể!”
Phó Doãn Lễ nhìn chằm chằm tôi, thẳng thắn nói:
“Thanh Thanh, với tư cách đội trưởng, tôi yêu cầu em lập tức quay về đội.”
“Đừng quên, em vẫn còn là bạn gái của tôi.”
32
Bạn gái?
Sát ý trong mắt Lâu Yến bùng lên.
Khói đen cuồn cuộn bao vây chặt lấy đám người, không chừa lấy một khe hở.
Bọn họ nhanh chóng nghẹt thở, mặt đỏ tím như gan heo, giọng nói cũng ngắt quãng:
“Phó… Phó ca…”
Sắp chết sạch cả lũ đến nơi rồi.
Nhưng đúng lúc đó, khói đen bỗng nhiên tan đi.
Tôi quay đầu lại, chỉ thấy sắc mặt Lâu Yến tái nhợt,
Trên cổ hắn, vết thương mơ hồ hiện ra.
Bởi vì trong suốt mấy tháng qua,
Hắn chưa từng rời tôi dù chỉ một bước, ngày đêm quấn quýt bên nhau.
Tôi đã ở trong phó bản quá lâu.
Hắn—
Đang dần không thể duy trì hình thể nữa rồi.
33
“Em đã từng thấy ai ở bên một quỷ dị chưa?”
Phó Doãn Lễ thở phào nhẹ nhõm:
“Hắn suýt nữa thì giết sạch chúng ta rồi.”
“Đáng tiếc, thực lực của hắn đã không còn như trước nữa, vì bị em làm ảnh hưởng.”
Giọng điệu của hắn mang theo sự khinh miệt:
“Sinh tồn chọn lọc, kẻ mạnh sống sót. Những kẻ không thể chấp nhận thế giới phó bản, đều là những kẻ thấp kém bị đào thải.”
“Quỷ dị có mạnh đến đâu thì sao? Phó bản khó đến mức nào rồi cũng sẽ bị công phá.”
Những ngày qua, Phó Doãn Lễ và đội của hắn cũng không hề nhàn rỗi.
Bọn họ tập hợp lực lượng, vượt qua vô số phó bản lớn nhỏ.
Bây giờ, chỉ còn lại “Túy Sinh Mộng Tử” là chưa hoàn thành.
“Quy tắc đã nói rõ, khi toàn bộ phó bản được chinh phục, thế giới thực sẽ lập tức trở lại bình thường.”
“Còn những kẻ thấp kém bị đào thải, sẽ biến mất cùng với phó bản.”
Quy tắc.
Lại là quy tắc.
Tôi căm ghét quy tắc này đến tận xương tủy.
Phó Doãn Lễ vươn tay về phía tôi:
“Thanh Thanh, quay về bên tôi, tôi có thể thực hiện lời hứa.”
Hắn từng nói—
Sau khi giành được phần thưởng vượt ải, cứu Chu Diểu,
Hắn sẽ cưới tôi.
Phó Doãn Lễ không nhận ra,
Khoảnh khắc hắn nói “quỷ dị sẽ biến mất cùng với phó bản”,
Ánh mắt Lâu Yến chợt bừng sáng đến kinh người.
Như những mảnh sao vỡ vụn.
Hắn—
Cười rồi.
34
Phó Doãn Lễ không thể tin nổi, cúi đầu nhìn—
Xuyên qua lồng ngực hắn, một bàn tay hóa từ khói đen đã cắm sâu vào cơ thể.
Lâu Yến, là một thợ săn đủ tiêu chuẩn.
Hắn ra tay, chưa bao giờ có lần thứ hai.
Đội viên hoảng loạn bỏ chạy tán loạn,
Chỉ còn lại Chu Diểu, hoang mang đứng chết trân tại chỗ.
Cô ta sốt sắng hỏi:
“Chuyện gì vậy? Doãn Lễ, anh sao thế?!”
Nhưng Phó Doãn Lễ đã đổ gục.
Không còn cách nào để đáp lại cô ta nữa.
“Những người đó đều đã trúng độc của khói đen, dù có chạy thoát, cũng không sống được bao lâu.”
Lâu Yến thản nhiên bổ sung:
“Còn cô—một kẻ mù lòa phiền phức, trở thành quỷ dị có khi lại là may mắn cho cô đấy.”
Trở thành quỷ dị, không đơn giản như cái chết thông thường.
Phải chịu đựng lửa nghiệp thiêu đốt suốt bốn mươi chín ngày.
Thể xác và linh hồn đều bị dày vò.
“Mặc kệ cô ta!”
Tôi giận dữ hét lên:
“Chẳng phải chúng ta đã nói rồi sao, trong nhà không được có những thứ dơ bẩn này!”
Tại sao hắn không ra tay với tôi?
Nếu làm vậy, nơi này sẽ mãi mãi là nhà của chúng tôi rồi.
Lâu Yến bật cười:
“Bởi vì, ta không nỡ để em đau dù chỉ một chút.”
“Ta đã nói rồi, ta sẽ mãi mãi bảo vệ em.”
Ta càng mong em có thể trở lại làm một con người bình thường.
Không lo nghĩ, khỏe mạnh bình an, sống lâu trăm tuổi.
Còn những kẻ từng làm tổn thương em—
Cứ để ta mang chúng, cùng xuống địa ngục đi.
35
Bình An từ góc nào đó đột nhiên lao ra,
Ngậm theo một cây chọc mèo, nhảy phốc lên đùi tôi.
【Mẹ ơi, mẹ ơi, chơi với con lần cuối cùng đi.】
【A grừ grừ grừ ~】
Nó vui vẻ lật bụng, đuôi phe phẩy đầy hứng khởi.
Lâu Yến nhẹ giọng nói:
“Chúng ta đã ở bên nhau lâu như vậy, không chỉ cùng nhau đi qua vô số núi sông…”
“Quan trọng hơn, là tính cách của em—đã có một phần bị ta ảnh hưởng.”
Phần đã thay đổi đó—
Sẽ mãi mãi đứng về phía hắn, cùng với tôi.
36
Thế giới phó bản biến mất.
Cuộc sống trở lại bình thường.
Tôi mở một quán cà phê mèo,
Bình thường làm chút bánh ngọt, thỉnh thoảng lại bắt mấy bé mèo hoang bên đường đi triệt sản.
Năm thứ ba.
Xuân sang rực rỡ, ánh nắng rạng ngời.
Tôi đã tập luyện hàng ngàn lần trong đầu,
Bởi vì lời nói khi gặp lại—
Mỗi chữ mỗi câu đều cần cân nhắc.
Vậy mà hắn chỉ ôm một con mèo đen mắt xanh, khóe môi ẩn ý cười:
“Còn nhớ ta không?”
Là chàng—Bình An.
— Toàn văn hoàn —