Truy Thê Trong Trò Chơi Kinh Dị - Chương 2
10
“Tôi mất trí nhớ rồi.”
Tôi thẳng thắn nói: “Chúng ta có quan hệ gì?”
Lâu Yến.
Tôi nhíu mày nhìn hắn.
Cái tên này quanh quẩn trong tâm trí, càng lúc càng khiến lòng tôi chua xót.
Hắn tránh đi ánh mắt tôi, sắc mặt lạnh nhạt:
“Tự mình nhớ lại đi.”
Tôi ngừng một chút:
“Lần trước vượt phó bản, chúng ta đã… tình một đêm sao?”
Không ngờ tôi cũng từng có trải nghiệm này.
Lâu Yến cười lạnh:
“Tôi khuyên em, nên suy nghĩ lại cho kỹ.”
Sau lưng hắn, màn sương đen uốn lượn thành hình trái tim, kèm theo những tiếng rì rầm đầy hưng phấn:
【Đại nhân mong chờ mòn mỏi, cuối cùng cũng đón được phu nhân về nhà, cảm động quá!】
【Tôi thấy đại nhân chắc đang cười ngoác miệng sau lưng kìa, chỉ là ngoài mặt vẫn giả vờ lạnh lùng. Anh em, các người thấy sao?】
Đàn côn trùng ong ong đáp lại:
【Bọn tôi không dám có ý kiến.】
Tôi khó hiểu nhìn đám nhện và côn trùng đang ẩn mình trong bóng tối.
【A a a! Phu nhân nhìn chúng ta kìa!】
【Đại nhân có phải quên rồi không, chỉ cần hôn phu nhân, cô ấy sẽ hiểu được chúng ta nói gì?】
Sắc mặt Lâu Yến khẽ cứng lại.
Có thể thấy, hắn đang cố gắng duy trì phong thái lạnh lùng của mình.
Hầu kết khẽ trượt, hắn lạnh lùng ném ra một chữ:
“Cút.”
Không gian xung quanh lập tức chìm vào yên tĩnh.
Lâu Yến đứng thẳng dậy, chậm rãi nói:
“Tự đi theo tôi.”
11
Hành lang rất dài.
Lâu Yến bước rất nhanh.
Tôi vội vàng đuổi theo, bất cẩn giẫm phải thứ gì đó, lảo đảo suýt ngã.
Nhưng cơn đau không đến như dự đoán.
Lâu Yến vững vàng đỡ lấy tôi, thuận thế nắm chặt cổ tay tôi.
“Đi đường cũng không biết nhìn sao?”
Lời trách cứ nghe như oán trách.
Nhưng thực chất lại là quan tâm.
Cổ tay tôi vẫn bị hắn nắm chặt, ngón tay lạnh như băng.
Nhưng cái nắm tay này lại như một dấu hiệu—
Một sự thân mật giữa tôi và hắn.
Không có hơi thở, nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo, có thể hóa thành hình người—
Lâu Yến chính là boss của phó bản này.
Còn tôi, dường như có quan hệ rất sâu với hắn.
12
Đi hết hành lang, Lâu Yến đưa tôi đến trước một tòa thành cổ xưa.
Lâu đài hoang phế đã lâu, cỏ dại mọc đầy trước cổng.
Cửa sổ cũng đã vỡ nát.
Tôi cắn môi, Lâu Yến lại đột ngột dừng bước.
Hắn vung tay lên, màn sương đen dày đặc lập tức tan biến.
Cả lâu đài bỗng chốc trở nên nguy nga lộng lẫy.
Tôi nhìn về phía Lâu Yến, nhưng hắn lại tỏ vẻ thản nhiên, nói:
“Tiện tay sửa lại thôi, không phải vì em.”
Vậy sao?
Ánh mắt tôi hạ xuống.
Sau khi ra khỏi hành lang, bầu trời trong phó bản hiện tại là ban ngày.
Nhưng Lâu Yến vẫn nắm chặt tay tôi.
Chưa từng buông ra.
【Bầy nhện không lừa tôi! Đại nhân cười đến rách miệng rồi mà vẫn cố giả bộ!】
【Mẹ ơi! Chính là mẹ tôi!】
【Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm!】
Tôi lập tức hóa đá.
Tôi và hắn…
Đến cả con cũng có rồi sao?!
13
Từ góc tối đột nhiên lao ra một con mèo đen nhỏ.
Nó vểnh cao đuôi, điên cuồng cọ cọ vào ống quần tôi.
Vừa cọ sát, vừa để lộ nội tạng rơi lả tả ra khỏi cơ thể tan nát.
【Tiêu rồi, làm bẩn quần của mẹ mất rồi.】
Nó ngẩng đầu, đôi mắt mèo màu lục sẫm dần dần đọng lại những giọt nước mắt.
Tim tôi lập tức mềm nhũn.
【Hu hu hu, mẹ có ghét con không?】
Không đâu.
Dù tôi có hơi sạch sẽ thái quá, nhưng tôi vẫn nghe rõ chính mình trả lời:
“Không.”
Tôi cúi người.
Nhặt lại đoạn ruột bị rơi ra, cẩn thận nhét lại vào cơ thể mềm mại nhưng lạnh lẽo của con mèo con.
Động tác này, thật quen thuộc.
Tôi nhẹ giọng hỏi: “Có đau không?”
【Bình An không đau, lâu rồi không còn đau nữa.】
【Mẹ về nhà, Bình An vui lắm.】
Thì ra, nó tên Bình An.
Tuế tuế bình an.
Một cái tên rất đẹp.
Lâu Yến vẫn đứng một bên, lặng lẽ quan sát từng hành động của tôi.
Thấy tôi nhìn qua, hắn chậm rãi dời ánh mắt.
Tôi cứ ngỡ đây là lần đầu gặp gỡ.
Nhưng với bọn họ, lại là một cuộc trùng phùng đầy hoan hỷ sau bao ngày xa cách.
Bình An đã nói như vậy.
14
Lâu Yến dẫn tôi đến nơi ở của mình.
Căn phòng được bài trí đơn giản, nhưng có thể nhìn ra sự dụng tâm của chủ nhân.
Chiếc giường lớn bằng gỗ sồi, chăn lông mềm mại.
Lò sưởi ấm áp, bộ dao nĩa sáng loáng.
Cửa sổ rộng rãi, sạch sẽ như mới.
Tôi có chút do dự: “Đây là… phòng của tôi trước đây?”
Không hề phù hợp với bầu không khí âm trầm của một phó bản kinh dị.
Ngược lại, trông chẳng khác gì một góc nhỏ ấm cúng.
Ai mà hiểu nổi?
Trong phòng thậm chí còn có cả một cái máy hút bụi cầm tay.
Bình An tỏ ra ấm ức:
【Mẹ bị dị ứng với lông mèo, ba không cho con vào phòng. Bình An rất ngoan, ba xấu lắm.】
Lâu Yến liếc nó một cái, lạnh nhạt phun ra một chữ: “Ra ngoài.”
【Hu hu hu, không đi.】
Bình An lập tức nhào tới, cào nhẹ vào ống quần tôi, để lộ đệm thịt hồng hồng.
【Mẹ ơi, con tố cáo! Trong lúc mẹ không có ở đây, ba ngày nào cũng ngủ trong phòng mẹ đó!】
Mặt Lâu Yến lập tức đỏ bừng sau tai.
Cuối cùng, hắn không nhịn được nữa, nghiến răng nghiến lợi uy hiếp Bình An:
“Tao nhắc lại một lần nữa, cút ra ngoài.”
15
Không đợi tôi ngăn lại, Bình An chạy biến.
Trong phòng lại chỉ còn tôi và Lâu Yến.
Mà vệt đỏ phía sau tai hắn vẫn chưa tan hết.
Trông hắn lúc này, có vẻ ngại ngùng và dè dặt.
Hoàn toàn khác với vẻ áp chế và chiếm đoạt khi còn ở trong đường hầm.
“Anh…”
“Em—”
Chúng tôi đồng thời lên tiếng, rồi lại đồng thời im lặng.
Sau một lát, Lâu Yến mở lời trước:
“Con mèo đó giỏi diễn lắm, đừng tin nó nói bậy.”
“Em cứ ở lại đây, nơi này từng là nhà của em.”
Hắn ngừng lại một chút, rồi nói thêm:
“Bỏ chữ ‘từng’ đi.”
Những ngón tay thon dài của hắn hơi co lại bên người.
Tôi bất giác nhớ tới…
Những ngón tay này, vừa rồi đã lướt qua thân thể tôi như thế nào.
“Được, đây là nhà của em.”
Tôi vội tránh đi ánh mắt hắn, liên tục gật đầu đồng ý.
Sao bỗng dưng cảm thấy, nhiệt độ trong phòng tăng lên mấy trăm độ thế này?
“Quay lại đây.”
Lâu Yến không kiên nhẫn gọi Bình An:
“Ở với em ấy.”
Bình An lại xuất hiện.
Nhưng vì sợ lông rụng đầy phòng, Lâu Yến vẫn không cho nó vào.
“Ở cùng cô ấy, trông chừng cô ấy.”
Ba chữ cuối, giọng hắn nhỏ hẳn đi.
Tôi không ngẩng đầu, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt hắn đặt trên người tôi rất lâu.
Hắn đang sợ sao?
Sợ tôi sẽ giống như ba năm trước, lại lặng lẽ biến mất?
Tôi nhìn khắp căn phòng, trong lòng tràn ngập nghi vấn:
Đây là nhà của tôi.
Và tôi với Lâu Yến, dường như không phải mối quan hệ bình thường.
Vậy thì, tại sao tôi lại bỏ chạy?
16
Sau khi thế giới khác giáng xuống,
Mọi người đều sống nhờ vào các loại dung dịch dinh dưỡng sản xuất hàng loạt.
Không ai còn nấu nướng nữa.
Nhưng để chào đón tôi trở về, tối đó, tòa thành tổ chức một bữa tiệc.
Hai bên lối vào, hàng trăm con nhện quấn lấy nhau thành từng cụm,
Chân quấn quanh những chiếc kèn đồng, xếp thành hình dáng một dàn nhạc.
【♪ Kèn nhỏ vang lên, ti ti ti tuýt, phu nhân nghe xong mỉm cười tươi ♪】
【Khoan đã, ai dẫm lên chân tôi vậy?】
【Đừng chen lấn! Có ai có ý thức không hả?!】
…
Ánh nến bập bùng.
Giữa sảnh yến tiệc, một chiếc bàn dài cổ kính được đặt ngay ngắn.
Lâu Yến ngồi ở vị trí chính giữa, lười biếng nói:
“Tùy ý ngồi đi.”
Tôi nhìn hắn một cái, lập tức kéo ghế ngồi xuống:
“Được thôi.”
Chiếc bàn dài hai mươi mét.
Hắn ngồi ở đầu bàn, tôi ngồi ở cuối bàn.
Lâu Yến tức đến bật cười:
“Tôi bảo tùy ý, không có nghĩa là muốn em ngồi xa như vậy.”
“Qua đây.”
Ngồi bên cạnh hắn.
Ánh nến phủ lên gương mặt Lâu Yến, khiến đường nét hắn trông như ngọc, đôi mắt cũng sáng rực như sao.
Hệt như một con người thực sự.
Phó Doãn Lễ…
Trông hắn có chút giống anh ta.
Cái tên mà tôi đã hoàn toàn vứt bỏ ra khỏi đầu, đột nhiên lại xuất hiện.
Thì ra…
Tôi bừng tỉnh.
Những rung động khó hiểu trong lòng tôi trước đây, không phải vì bản thân Phó Doãn Lễ.
Mà là vì…
Anh ta giống với Lâu Yến.
17
Gà xào cay, cánh gà coca, sườn xào chua ngọt, cá vược hấp, đậu hũ Mapo.
Mỗi món, đều là những món tôi thích.
Tiếng nhạc của dàn nhện đã dừng lại.
Khói đen ngưng tụ, vô số thực thể quỷ dị lặng lẽ tiến vào.
Nhiệt độ trong đại sảnh yến tiệc đột ngột giảm xuống.
Lâu Yến liếc tôi một cái, nhàn nhạt lên tiếng:
“Bình An.”
Bình An ngậm theo một cái lò sưởi cầm tay, kêu meo một tiếng, lao thẳng vào lòng tôi.
Lò sưởi và mèo con cùng lúc áp vào ngực tôi.
Không kìm được, tôi khẽ thở dài một hơi:
“Ấm thật.”
Không màng vàng bạc, chỉ mong mèo nhỏ mãi mãi bên mình.
Trước kia tôi đã từng sống cuộc sống như thần tiên thế này, vậy mà còn muốn chạy sao?
Bình An nhảy xuống đất.
Vẫy đuôi thật cao, rồi tự đắc nhào lộn một vòng.
Vừa lộn, nội tạng lại lả tả rơi xuống.
【Mẹ, mẹ! Nhìn con nè, con giỏi lắm, con biết lộn mèo!】
Trái tim chợt trào dâng một cảm giác khó tả.
Tôi cố gắng nở nụ cười:
“Bảo bối giỏi quá.”
Nghe vậy, Bình An vui sướng, điên cuồng cọ vào ống quần tôi,
Bên cạnh nó, đoạn ruột lơ lửng giữa không trung, đong đưa qua lại.
Qua một lúc lâu, nó lại nói:
【Mẹ, chào mừng mẹ về nhà. Đừng bỏ rơi con, con giỏi lắm, con biết lộn mèo mà!】
Lại thêm một lúc sau:
【Cũng đừng bỏ rơi ba nha, ba chắc cũng biết lộn mèo đó.】
Lần này, Lâu Yến không đuổi mèo con đi.
Hắn ngừng một chút, rồi nói:
“Đúng, tôi biết lộn mèo.”