Truy Thê Trong Trò Chơi Kinh Dị - Chương 1
01.
Khi tôi bước vào phòng, cuộc họp vừa kết thúc.
Phó Doãn Lễ ung dung đứng dậy, ánh mắt nhìn thẳng vào tôi.
“Vừa rồi mọi người đã biểu quyết, Thanh Thanh, nhiệm vụ đi phó bản ‘Túy Sinh Mộng Tử’ thuộc về em.”
Anh ta nói bằng giọng điệu bình thản như thể chỉ đang thông báo một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.
“Túy Sinh Mộng Tử” là một phó bản kinh dị cấp SSS.
Hình thức chơi đơn, không cho phép lập đội.
“Hôm nay, thị lực của Chu Diểu đột nhiên suy giảm, gần như không còn nhìn thấy gì nữa.”
Giọng anh ta nhẹ bẫng: “Thanh Thanh, em nên có trách nhiệm.”
Lúc này, Chu Diểu đang đứng phía sau Phó Doãn Lễ, chặt chẽ níu lấy vạt áo anh ta.
Đôi mắt cô ta mờ mịt, yếu ớt, trông vô cùng đáng thương.
Tôi nhếch môi cười mỉa: “Tôi phải chịu trách nhiệm sao?”
“Chu Diểu, mặt cô còn dày hơn cả mông đấy à? Dám nói thật không?”
02.
Ba ngày trước, tôi và Chu Diểu bắt cặp cùng nhau, phụ trách vượt phó bản đôi cấp A.
Thực lực của cả hai sớm đã vượt xa cấp A.
Theo lý mà nói, phó bản này phải dễ dàng qua ải.
Nhưng hôm đó, Chu Diểu liên tục phá hoại.
Lúc thì vô tình ném đạo cụ tấn công trúng tôi.
Lúc thì ném thuốc hồi phục vào người boss.
Cuối cùng, tôi bị thương nặng.
Còn cô ta trúng đòn cuối cùng của boss, độc tố nhanh chóng xâm nhập vào ngũ tạng.
Tỉnh lại, cô ta chỉ biết khóc lóc: “Đau… đau quá…”
“Mọi người đừng trách chị Thanh Thanh, chị ấy… chị ấy không cố ý đâu.”
Tôi đứng ngoài rìa đám đông, trong lòng trống rỗng.
Những người xung quanh lại lần lượt quay đầu nhìn tôi.
Ánh mắt đầy nghi ngờ, trách móc không chút che giấu.
Phó Doãn Lễ giận dữ đạp tung cái bàn: “Bùi Thanh Thanh, tôi đã nói rồi, giữa tôi và Chu Diểu không có gì cả! Em có cần phải hẹp hòi như vậy không?!”
Thật sự là tôi không dung nổi cô ta sao?
Đáng tiếc, không ai hỏi tôi câu trả lời.
Dù chúng tôi đã kề vai chiến đấu suốt ba năm.
Dù tôi từng giao cả mạng sống của mình cho anh ta.
Nhưng tất cả bọn họ, vẫn chọn tin tưởng Chu Diểu.
03
Ba năm trước, thế giới khác giáng xuống.
Tất cả mọi người đều bị ép phải di chuyển qua lại giữa phó bản và thế giới thực.
Từ chối tham gia phó bản, chết.
Mất mạng trong phó bản, chết.
Vốn dĩ tôi không vướng bận điều gì, một mình tự do hành động, luôn solo vượt ải.
Cho đến một lần, khi đối diện với một phó bản kinh dị cấp SS, tôi không thể toàn vẹn rút lui.
Là Phó Doãn Lễ đã cứu tôi.
Thấy tôi có thân thủ gọn gàng, quyết đoán, anh ta mời tôi gia nhập đội của họ.
Người đông sức mạnh lớn.
Tôi đương nhiên đồng ý.
Ban đầu, tôi là người phụ nữ duy nhất trong đội.
Luôn có kẻ công khai lẫn ngấm ngầm bày tỏ thiện cảm với tôi.
Phiền đến phát bực, Phó Doãn Lễ chủ động đề nghị giúp đỡ: “Nếu em không ngại, tôi có thể giúp.”
Anh ta cũng cần một tấm lá chắn để chặn bớt những người theo đuổi từ đội khác.
Chúng tôi bắt đầu sánh đôi bên nhau.
Ban đầu chỉ là giả vờ.
Cho đến một lần, cả đội suôn sẻ vượt qua phó bản cấp SS mà không ai thương vong.
Trong buổi tiệc mừng chiến thắng, Phó Doãn Lễ mượn hơi men mà tỏ tình:
“Thanh Thanh, tôi thích em, tôi sẽ bảo vệ em.”
Gương mặt trắng trẻo, anh tuấn của anh ta vương một tầng đỏ ửng.
Khác hẳn với dáng vẻ cứng rắn, lạnh lùng ngày thường.
Những tiếng trêu chọc ồn ào vang lên từ bốn phía:
“Hóa ra Phó ca cũng biết đỏ mặt à? Quả nhiên chỉ có chị dâu mới trị được!”
“Còn bày trò tỏ tình ngây thơ thế này, hai người không phải vợ chồng già rồi sao?”
Dưới bầu trời đêm, Phó Doãn Lễ thấp giọng dỗ dành tôi:
“Thanh Thanh, làm bạn gái tôi được không?”
Bầu trời đầy sao rực rỡ.
Đôi mắt anh ta cũng lấp lánh ánh sáng, khiến lòng người rung động.
Tôi đỏ mặt quay đi, hơi men dâng lên, mơ hồ gật đầu.
04
Cứ như vậy ba năm trôi qua.
Chúng tôi tin tưởng lẫn nhau, kề vai chiến đấu.
Tôi gần như đã xác định, đội chính là nhà của mình.
Nhưng cũng giống như khi nhặt tôi về.
Một tháng trước, Phó Doãn Lễ lại mang một cô gái từ phó bản trở về.
Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy anh ta sốt sắng đến vậy.
Phó Doãn Lễ đi đi lại lại trong phòng, miệng lẩm bẩm mãi không thôi.
Tôi trốn sau cửa, mới nghe rõ anh ta đang liên tục tập dượt lời mở đầu:
“Miểu Miểu, sao em lại ở đây?”
“Không được, quá thân mật. Chu Diểu? Nghe lại xa cách quá.”
Chính là cô thanh mai thất lạc bao năm của Phó Doãn Lễ.
Con người, chung quy vẫn bị ám ảnh bởi những điều dang dở trong quá khứ.
Cứ thế, tôi lặng lẽ nhìn anh ta chỉ bảo cô ấy từng chút một.
Cách giao tiếp với đồng đội.
Cách phân biệt đâu là bản thể thật của boss…
Y hệt như khi anh ta đã dạy tôi trước đây.
05
Tôi nhắm mắt, cố gắng bình tĩnh lại.
Phó Doãn Lễ lại tưởng rằng đây là sự nhượng bộ.
Giọng anh ta dịu xuống: “Thanh Thanh, đợi lấy được phần thưởng vượt ải, giải được độc tố của Chu Diểu, chúng ta sẽ kết hôn.”
Tôi không có nhà.
Nên đã coi nơi này là nhà.
Tôi chỉ muốn một cuộc sống bình yên.
Anh ta luôn biết điều đó.
Tôi nói: “Được.”
Ngay lập tức, Phó Doãn Lễ thở phào nhẹ nhõm.
Sau lưng anh ta, Chu Diểu cũng nở nụ cười: “Cảm ơn chị Thanh Thanh.”
Tôi hờ hững đáp lại: “Không cần.”
Vì tôi vốn dĩ không có ý định quay về.
Phó Doãn Lễ không tin tôi.
Thế thì chẳng còn lý do gì để chúng tôi ở bên nhau nữa.
Tôi quét mắt nhìn khắp căn phòng.
Biểu cảm của mọi người khác nhau, nhưng duy chỉ có một điều giống nhau—không ai lo lắng.
Chu Diểu thậm chí còn tươi cười rạng rỡ, ánh mắt như đang khiêu khích.
Không ai biết, phó bản đó tôi đã vượt qua từ lâu.
Lần thứ hai quay lại, dù không có phần thưởng, nhưng boss được tạo lại sẽ không còn tấn công nữa.
Họ ai nấy đều e dè trước phó bản này.
Nhưng với tôi, đó chính là ngôi nhà mới mà tôi đã chọn.
Tốt thôi.
Ở đó, sẽ không còn những kẻ bạc bẽo, lòng dạ hiểm độc này nữa.
Dù xung quanh toàn là quỷ dữ.
Cũng vẫn tốt hơn họ.
06
“Túy Sinh Mộng Tử” chính là phó bản đầu tiên tôi từng vượt qua.
Là một tân binh, tay không tất sắt mà lao vào phó bản kinh dị cấp SSS.
Cái giá phải trả cũng thê thảm vô cùng.
Khi thoát ra, tôi toàn thân đầy thương tích.
Cũng mất đi ký ức.
Còn lần này, để chắc chắn có được phần thưởng,
Cả đội đã cố gắng gom góp những đạo cụ quý hiếm nhất.
Chính Phó Doãn Lễ đích thân đưa chúng cho tôi.
Anh ta cẩn thận dặn dò: “Thanh Thanh, bảo trọng. Nhất định phải trở về an toàn.”
Nếu lúc đó anh ta chịu quay đầu lại,
Sẽ thấy kẻ tự xưng bị mù kia, Chu Diểu, đang nhìn thẳng vào tôi.
Cô ta nhếch môi, nở nụ cười khiêu khích.
Đúng vậy.
Cô ta chỉ giả vờ mà thôi.
Nhưng tôi làm như không thấy, hờ hững thu lại ánh mắt, nhận lấy bọc đồ.
Không nói một lời nào với Phó Doãn Lễ.
Quay người.
Không ngoảnh lại.
Bước thẳng vào phó bản.
Chu Diểu không biết.
Loại độc này… thật sự có thể khiến cô ta mù vĩnh viễn.
Nhiều nhất một tháng nữa.
Về sau, cô ta sẽ không cần phải giả vờ nữa.
07
Một luồng ánh sáng trắng lóe lên trước mắt, cơn choáng váng ập đến.
Khi tỉnh táo lại, tôi đứng trong một hành lang tối tăm.
Cỏ dại mọc um tùm.
Tơ nhện giăng kín khắp nơi, chứng tỏ phó bản này đã bị bỏ hoang nhiều năm.
Từ vách đá vọng lại những âm thanh “ong ong” kỳ lạ.
Tôi cẩn thận bước lên một bước.
Những con nhện đang giăng tơ lập tức tản ra bốn phía.
Một đàn côn trùng không rõ tên vỗ cánh bay lên.
Tiếng ong ong vang vọng khắp không gian.
Nếu tôi có thể hiểu được, có lẽ sẽ nghe thấy chúng đang nói:
【Xem nào, lại có kẻ chán sống tự tìm đường chết.】
【Trời ơi, mau báo với đại nhân! Phu nhân đã bỏ trốn suốt ba năm cuối cùng cũng chịu quay về rồi!】
【Có ai dám ra hỏi cô ấy xem, đã biết lỗi chưa?】
…
Hành lang nhanh chóng trở lại yên tĩnh.
Nhưng toàn thân tôi lại nổi da gà.
Phía trước, có “người” đang nhìn chằm chằm vào tôi.
08
Ánh mắt đó như muốn xé nát tôi ra nuốt chửng.
Dù sao thì, đây cũng là một phó bản kinh dị.
Tôi khẽ thở dài, tiếp tục bước tới.
Nhưng đột nhiên ngã vào một lồng ngực lạnh lẽo, rắn chắc.
“Thanh Thanh.”
Người kia liếm đôi môi khô khốc, ánh mắt sắc lạnh như dao:
“Em còn biết quay về sao?”
Hành lang tối tăm.
Gương mặt hắn ẩn trong bóng tối, không thể nhìn rõ.
Nhưng vẫn mơ hồ nhận ra được những đường nét anh tuấn.
Tôi không quen hắn.
Tôi khựng lại: “Anh là ai?”
Hắn chợt bật cười: “Tôi là ai?”
Những ngón tay thô ráp lướt dọc theo cánh tay tôi, mò mẫm tiến vào sâu hơn.
Một cú ấn mạnh, khiến cơ thể tôi mềm nhũn, vô lực ngã vào lòng hắn.
“Xem đi.”
Hắn ghé sát bên tai tôi, giọng nói trầm thấp mang theo tiếng cười khẽ:
“Cơ thể em còn nhớ tôi, thế mà em lại bảo đã quên?”
09
Trong hành lang tối tăm, chỉ còn tiếng thở dốc rối loạn của tôi.
Còn hắn—không có lấy một hơi thở.
Bóng dáng trước mặt chập chờn lay động.
Đến phút cuối cùng, tôi không kìm được mà gọi tên hắn:
“Lâu Yến.”
Cái tên ấy lặp đi lặp lại trong tâm trí tôi, quen thuộc đến đau lòng.
Tiếng ong ong vang vọng khắp hành lang.
Người trước mặt hừ lạnh một tiếng, không đáp lời.
Nhưng lại cúi đầu, hôn xuống.
Bên tai, những âm thanh ồn ào dần trở nên rõ ràng, kết nối thành từng câu chữ:
【Trời ạ, lại phát cơm chó—không đúng, là phát cơm quỷ rồi!】
Khoảnh khắc này.
Tôi nhận ra—tôi có thể nghe hiểu ngôn ngữ của những thực thể quái dị trong phó bản.