Truy Thê? Trễ Rồi - Chương 4
10.
Một con hồ ly chính hiệu, tâm tư tinh tường, đầu óc linh hoạt.
Nhưng cũng đúng thôi — nói chuyện với người thông minh, thật sự rất nhẹ nhàng dễ chịu.
Công sức tôi bỏ ra giúp cậu ấy đứng vững trong nhà họ Giang, xem như không uổng phí.
“Dạo này thế nào rồi?”
Giang Chu lái xe rất êm, tôi suýt chút nữa ngủ gật. Nhưng có vài chuyện cần tìm hiểu trước, đành cố gắng tỉnh táo hỏi vài câu cho có lệ.
“Trong nhà vẫn chưa biết chuyện hai người đã ly hôn.”
“Giang Ngôn dạo này sa sút tinh thần, chẳng mấy khi gặp Vân Đa, chuyện công ty cũng không bận tâm nữa, trông cứ như bị chị Tống đây đả kích đến không gượng dậy nổi.”
Giang Chu như nhớ ra điều gì thú vị, bật cười khẽ:
“Hơ, đúng lúc quá. Tôi đã thâu tóm được một nửa cổ phần công ty rồi, hắn ta còn chưa phát hiện ra đâu. Cứ mải đắm chìm trong bãi bùn tình ái ấy.”
Tôi gật đầu hài lòng.
Không hổ là thiên tài thương trường, chỉ vài tháng ngắn ngủi đã đạt được đến bước này.
Giang Ngôn thua cũng không oan.
Tôi khẽ đặt tay lên chiếc bụng vẫn còn phẳng lì.
Cũng may, đứa trẻ này… không phải của anh ta.
Với bộ gene như thế, chắc gì đã sinh được đứa trẻ thông minh.
Bữa tiệc tối được tổ chức tại nhà họ Giang.
Người trong giới đến cũng không ít.
Tôi đến hơi muộn, tiệc đã bắt đầu rồi.
Giang Ngôn đang ngồi tán gẫu cùng vài người bạn thân từ nhỏ, nói chuyện chẳng mấy tập trung, ánh mắt thì cứ dán về phía cổng lớn.
Vừa thấy tôi bước vào, mắt anh ta lập tức sáng lên, đứng thẳng người dậy. Nhưng vẻ mặt lại cố gắng giữ vẻ lạnh nhạt, như thể đang chờ tôi chủ động lại gần.
Tôi bực mình lườm một cái, xoay người lấy ly nước, cười tươi bước đến chào từng vị trưởng bối.
“Cháu chúc bác sinh nhật vui vẻ!”
Tôi hơi cúi đầu, mỉm cười nói lời chúc mừng với bác Giang.
Bác Giang vui vẻ đáp lời, sau vài câu xã giao thì bất ngờ chuyển chủ đề:
“Diêu Diêu này, bao giờ định sinh em bé vậy?”
Tôi khựng lại, liếc sang Giang Ngôn — chẳng biết đã lẻn tới cạnh bác Giang từ khi nào.
Quả nhiên, đến giờ anh ta vẫn chưa nói thật với gia đình.
Tôi còn đang do dự có nên nói rõ mọi chuyện không thì Giang Ngôn đã mất kiên nhẫn:
“Ba hỏi nhiều thế làm gì? Con còn chưa chơi đủ nữa là!”
Bác Giang trừng mắt nhìn anh ta:
“Ba hỏi Diêu Diêu cơ, liên quan gì đến con?”
Tôi cúi đầu cười khẽ.
Anh ta vẫn thế, chỉ biết nghĩ cho mình, làm mọi chuyện theo ý mình, chưa từng nghĩ đến vị trí khó xử của tôi.
Anh ta đâu biết có bao nhiêu chú bác bên nhà họ Tống đang dòm ngó tôi, dòm ngó cái bụng này.
Nếu không có người kế thừa, thì tất cả sản nghiệp mà ông nội và cha tôi gây dựng, sớm muộn gì cũng bị người khác chiếm lấy.
Tôi quét mắt nhìn đám người đang âm thầm dò xét xung quanh, rồi đưa tay xoa nhẹ bụng mình, nét mặt dịu dàng, mỉm cười đáp:
“Cháu… có rồi ạ.”
Bác Giang sững người một giây, rồi bật cười sảng khoái:
“Hahaha! Tốt! Tốt! Tốt lắm!”
Sắc mặt những người xung quanh đều trở nên phức tạp, nhưng cũng đồng loạt mở lời chúc mừng, quay sang Giang Ngôn:
“Chúc mừng! Chúc mừng nhé!”
Giang Ngôn đứng sững tại chỗ, ánh mắt khi sáng rực, khi lại tối sầm, lông mày cau lại, nét mặt cứng đờ, miễn cưỡng đáp lời mọi người.
Tan tiệc, anh ta chặn tôi lại.
Giọng thì khó chịu nhưng sâu trong đó lại có một tia hưng phấn mơ hồ:
“Tống Diêu, chúng ta đã ly hôn ba tháng rồi, em còn nói dối làm gì? Em tính sau này làm sao ‘biến’ ra được một đứa con để giải thích với gia đình?”
“Hay là… em nghĩ thông rồi, muốn quay lại với anh? Nếu em chịu cầu xin, thì nể tình quá khứ, anh có thể cân nhắc…”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, bộ dạng đắc ý như thể mình ban phát ân huệ.
Tôi nhướng mày, thản nhiên ngắt lời:
“Tôi nói… đứa bé là của anh bao giờ?”
11.
Hắn bật cười khẽ, liếc mắt nhìn tôi, giọng đầy giễu cợt:
“Tống Diêu, em đang dùng chiêu muốn bắt thì thả sao? Em thật sự mang thai à? Đứa bé là của anh chứ gì? Ngoài anh ra, em còn quen ai khác?”
“Chẳng lẽ em định lừa anh trước, chờ sinh con ra rồi lấy đứa bé ra làm con tin, bắt anh cúi đầu nhận thua?”
Tôi nhắm mắt, hít sâu một hơi, mặt lạnh xuống, gằn giọng:
“Giang Ngôn, đầu óc có bệnh thì nên đi khám sớm.”
Nhưng Giang Ngôn lại càng u mê không dứt.
Anh ta tin chắc rằng đứa con trong bụng tôi là của anh ta.
Anh ta cho rằng việc tôi phủ nhận chỉ là vì đang giả vờ lạnh lùng, để khiến anh hối hận, rồi rơi vào màn truy thê hỏa táng tràng.
Vài tháng tiếp theo, anh ta cứ thỉnh thoảng xuất hiện trước mặt tôi, ánh mắt dịu dàng dõi theo cái bụng đang ngày một rõ rệt của tôi.
Tôi trốn không nổi, đành phải giục Giang Chu tăng tốc tiến độ, nhanh chóng nắm trọn toàn bộ cổ phần trong tay.
Tiện thể tạo thêm vài phiền toái cho Giang Ngôn, cho anh ta bận rộn đến mức không có thời gian mà xuất hiện lượn lờ trước mặt tôi.
Ngày sinh nở, Giang Ngôn cũng mặt dày đứng chờ ngoài phòng sinh.
Tôi mặc kệ anh ta. Chỉ đợi đứa bé ra đời… anh ta nhìn mặt con là hiểu ngay thôi.
Quả nhiên, khi tôi được đẩy ra khỏi phòng sinh, cùng với đứa bé trong tay, ánh mắt anh ta sáng lên nhìn con một cái — rồi sắc mặt lập tức đen như đít nồi, lạnh băng, gằn giọng:
“Tống Diêu! Em làm vậy là có lỗi với anh!”
Đứa bé là một thiên thần lai — một cái liếc cũng biết không hề liên quan gì tới dòng máu nhà họ Giang.
Tôi chẳng buồn giải thích, sức đâu mà đôi co.
Tôi để ông nội cho người kéo anh ta ra khỏi bệnh viện.
Sau đó còn nhờ ông nội gửi luôn bản sao thỏa thuận ly hôn cùng với vài bức ảnh thân mật của anh ta và Vân Đa tới tay bác Giang.
Lúc bác Giang đích thân tìm đến nhà, tôi đang bế con chơi đùa.
Ông ta đứng trước mặt ông nội tôi, cúi đầu thật sâu, sau đó nghiêm mặt mắng chửi:
“Giang Ngôn đúng là đứa con bất hiếu! Dám giấu tôi chuyện ly hôn với Diêu Diêu, còn làm ra những chuyện đáng xấu hổ thế này. Đến giờ tôi mới biết, thật sự là nỗi nhục của nhà họ Giang!”
“Chú Tống, chú cứ yên tâm. Sau này tôi sẽ coi Diêu Diêu như con gái ruột, tình cảm giữa hai nhà chúng ta tuyệt đối không thể vì đứa nghiệt súc kia mà thay đổi!”
Ông nội tôi nằm trên ghế bập bênh, không nói lời nào, chỉ mỉm cười, khẽ gật đầu ra hiệu cho tôi lên tiếng.
Tôi đứng dậy, hơi cúi người, mỉm cười đáp:
“Bác Giang, hai nhà chúng ta bao nhiêu năm thâm tình như thế, sao có thể vì chuyện nhỏ này mà đổ vỡ được.”
“Chỉ là, chuyện làm ăn, phải để người phù hợp làm mới ổn. Có người sinh ra không hợp với nghề buôn bán, vậy thì cũng đừng miễn cưỡng. Người này không được, thì đổi người khác là xong.”
“Bác Giang cũng đâu thể yên tâm giao cả gia nghiệp lớn như vậy cho người không đáng tin, đúng không ạ?”
“Con cái thì ai cũng là con, nhưng ai có năng lực thì nên để người đó tiếp quản. Có như vậy, gia nghiệp mới hưng thịnh, tiền bạc mới vào như nước, đúng không bác?”
Bác Giang liếc nhìn ông nội tôi — người giờ chẳng buồn quản chuyện, rồi lại quay sang nhìn tôi — người rõ ràng đang làm chủ cục diện.
Ánh mắt ông ta khẽ dao động, sau đó gật đầu lia lịa, cười tươi như nở hoa:
“Phải! Đúng! Nói rất đúng!”
Chỉ vài câu trò chuyện, đã quyết định xong số phận của Giang Ngôn — cũng như cách Tống gia và Giang gia tiếp tục duy trì quan hệ sau này.
Người phạm sai lầm… thì nhất định phải trả giá.
12.
Vào ngày con trai tôi tròn một tuổi, tôi chính thức tiếp quản toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Tống.
Còn Giang Chu thì cũng đã hoàn toàn nắm giữ quyền kiểm soát Giang gia.
Khi Giang Ngôn tìm đến gặp tôi, suýt nữa tôi không nhận ra anh ta.
Anh ta gầy sọp đi trông thấy, cả người phờ phạc tiều tụy, không còn một chút bóng dáng nào của kẻ kiêu ngạo năm xưa.
Nghe nói, anh ta đã bị đá khỏi hội đồng cổ đông bên Tống gia, giờ chỉ còn sống lay lắt nhờ vào khoản tiền sinh hoạt mà ba anh ta chu cấp mỗi tháng.
Anh ta liếm môi khô khốc, ánh mắt phức tạp nhìn tôi thật lâu mới mở miệng:
“Tống Diêu, tôi nghe nói… là em đề nghị với ba tôi để Giang Chu tiếp quản gia nghiệp? Em hận tôi đến thế sao?”
“Bây giờ tôi tay trắng rồi, em hài lòng chưa?”
“Vân Đa căn bản chẳng hề yêu tôi. Vừa nghe tôi bị ba từ mặt là lập tức ôm tiền bỏ trốn. Nhưng tôi đã báo cảnh sát rồi, tội lừa đảo số tiền lớn, chắc cũng đủ để ngồi bóc lịch mấy năm. Cũng coi như tôi thay em xả giận.”
“Chuyện trước kia, đúng là tôi sai rồi. Hôm nay tôi đến là để xin lỗi em… Em có thể tha thứ cho tôi không? Cho chúng ta một cơ hội bắt đầu lại từ đầu…”
Tôi cau mày, nhìn người đàn ông trước mắt, trong lòng không có lấy một gợn sóng — trái lại còn có chút ghê tởm.
Tôi cứ tưởng cú ngã đau đớn thế này có thể khiến anh ta học được chút bài học, xem ra vẫn chưa.
Khoanh tay trước ngực, tôi nhìn anh từ đầu đến chân, lạnh nhạt cười:
“Anh mãi mãi cũng không nhìn rõ được điểm yếu của chính mình.
Từ trước đến nay, anh chưa bao giờ biết tự tìm lỗi ở bản thân.”
“Giờ anh cúi đầu với tôi, chẳng phải vì thấy mình sai. Mà là vì anh chẳng còn gì, nên muốn mượn tôi làm bàn đạp để quay lại mà thôi.”
“Anh tưởng tôi là đồ ngốc à?”
“Hay là… anh nghĩ tôi là cái bãi rác, chuyên dùng để chứa rác rưởi người khác không cần?”
Sắc mặt anh ta liên tục biến đổi, cuối cùng nghiến răng bỏ đi trong uất ức.
Từ đó, tôi không bao giờ gặp lại anh ta nữa.
Nghe nói, anh ta hoàn toàn suy sụp, suốt ngày chìm đắm trong men rượu, ai khuyên cũng chẳng nghe.
Nhưng… điều đó thì liên quan gì đến tôi?
Khi Giang Chu kể với tôi những chuyện ấy, tôi đang dạy Tiểu Bảo tập đi.
Trẻ con lớn nhanh thật, mỗi ngày một khác.
Tôi chỉ hận không thể dán mắt vào con suốt ngày, sợ lỡ mất từng khoảnh khắc trưởng thành.
Dù vậy, công ty vẫn còn hàng đống việc đang đợi tôi xử lý.
Tôi thực sự không có dư tinh thần để quan tâm đến một người chẳng còn liên quan gì nữa.
Giang Chu ngồi xổm bên cạnh tôi, cầm cái trống bỏi đùa với Tiểu Bảo, miệng như lơ đãng thốt ra:
“Tiểu Bảo giờ cũng ba tuổi rồi… Một đứa trẻ, có cha mới có tuổi thơ hoàn chỉnh chứ, đúng không?”
Tôi sững người giây lát, rồi thản nhiên đáp:
“Tình yêu tôi dành cho con đủ để giúp nó trưởng thành khỏe mạnh, cả về thể chất lẫn tinh thần.”
“Có đôi khi, sự hiện diện của người cha lại không hề tốt cho sự phát triển của một đứa trẻ.”
“Tống gia và Giang gia sau này cũng không cần đến hôn nhân để ràng buộc nữa. Hy vọng chúng ta có thể trở thành đối tác đôi bên cùng có lợi.”
Giang Chu cụp mắt, không nói thêm lời nào về chuyện đó nữa.
Trên đời này, mối quan hệ bền chặt nhất, vẫn là thứ gắn liền với lợi ích.
Tình yêu thì… có thể thử.
Còn hôn nhân à?
Thôi khỏi.
Hết.