Truy Thê? Trễ Rồi - Chương 3
7.
Nhìn lúm đồng tiền lấp ló nơi khóe miệng cô ấy, tôi mới thật sự hiểu thế nào là bạch nguyệt quang.
Tôi cũng khẽ bật cười, tất cả những khúc mắc cuối cùng trong lòng, theo nụ cười ấy mà tan biến.
Cô ấy nháy mắt với tôi, thì thầm:
“Để sau chị chọn cho em một mẫu tinh trùng chất lượng tuyệt hảo, đảm bảo sinh ra một em bé lai đáng yêu.”
Tôi cười rạng rỡ, gật đầu thật mạnh.
Sau khi hoàn tất thủ tục, tôi bắt đầu làm các bước kiểm tra tiền mang thai, thì Giang Ngôn bất ngờ gọi đến.
“Tống Diêu, tôi đã cho Vân Đa nghỉ việc rồi.”
Tôi: “?”
Giờ thì… chuyện đó còn liên quan gì đến tôi nữa chứ?
Anh ta hắng giọng, tiếp tục: “Mấy hôm nay ba tôi cứ nhắc mãi chuyện muốn có cháu bế,tôi nghĩ… có một đứa con cũng không phải không được…”
Tôi “tạch” một tiếng, dứt khoát tắt máy: “Thần kinh.”
Loại người như vậy, thật chẳng cần phải phí lời.
Anh ta nghĩ tôi là hạng người rẻ mạt lắm sao?
Còn bản thân thì cao quý tới mức không ai thay thế được à?
Nếu không vì một số chuyện sau ly hôn còn cần liên hệ, tôi đã chặn số anh ta từ lâu rồi.
Sắp xếp xong lịch phẫu thuật, giao hết mọi việc lại cho Thẩm Tư Ân, tôi tranh thủ quay về nước sớm.
Thời điểm trong thỏa thuận ly hôn đã đến, đến lúc phải đi nhận giấy rồi.
Tôi không rõ anh ta moi ở đâu ra thông tin chuyến bay của tôi, nhưng vừa bước xuống sân bay, tôi đã thấy anh ta đứng giữa đám đông, nổi bật chẳng khác gì con hạc giữa bầy gà.
Anh vẫn thu hút như mọi khi. Mới mấy phút mà đã có cả đống cô gái trẻ tới bắt chuyện xin số liên lạc.
Khuôn mặt anh ta chính là tấm danh thiếp đẹp nhất.
Thế nhưng, khoảnh khắc tôi nhìn thấy anh, khóe môi vốn đang hơi cong nhẹ cũng lập tức sụp xuống.
Anh lại nhướng mày cười, sải bước tới, đưa cho tôi bó hoa hồng đã chuẩn bị sẵn, tay kia thì rất tự nhiên cầm lấy hành lý của tôi.
Tôi: “……”
Nhất thời thật sự không biết nên nói gì cho phải.
Đúng là người không biết xấu hổ thì vô địch thiên hạ.
Nhất là loại người được tâng bốc từ nhỏ như anh ta.
Anh ta cho rằng giữa chúng tôi chỉ là cãi vã vợ chồng thông thường, rằng chỉ cần cúi đầu một chút, dỗ dành đôi ba câu… là có thể quay về như xưa.
Nhưng tôi bây giờ chẳng còn tâm trạng để tranh cãi với anh ta nữa. Cứ xem như anh ta là lao động miễn phí đi, chỉ là… cái “lao động” này hơi chướng mắt mà thôi.
Lên xe, tôi không do dự mà ngồi luôn ghế sau.
Còn bó hoa hồng kia, tôi tùy tiện ném xuống chân ghế. Anh ta xưa nay chẳng bao giờ nhớ nổi – tôi vốn dĩ không thích hoa hồng.
Mặt anh lập tức sầm lại, nghiến răng mở miệng: “Tôi đã cho Vân Đa nghỉ việc rồi, em còn định làm mình làm mẩy đến bao giờ nữa?”
“Vả lại, em muốn có con, tôi cũng đồng ý rồi, em còn muốn gì nữa?”
“Tôi có giới hạn chịu đựng của mình đấy!”
…
Tôi chỉ nhắm mắt dưỡng thần, lạnh nhạt nói một câu: “Lái xe cho cẩn thận.”
Những lời còn lại, anh đều phải nuốt trở vào.
Suốt cả quãng đường, anh không nói thêm một câu, chỉ có điều — số lần anh bóp còi hôm nay, rõ ràng là nhiều hơn hẳn mọi ngày. Như thể mắc chứng “hội chứng giận dữ khi lái xe”.
Đột nhiên, chuông điện thoại reo vang, phá vỡ bầu không khí nặng nề trong xe.
Không nghĩ nhiều, anh bật loa ngoài.
Vừa kết nối, giọng nói hớn hở của tên bạn thân anh lập tức vang lên: “Anh Giang à, em đã sắp xếp xong cho chị dâu nhỏ vào công ty em làm rồi! Nhà cũng tìm được luôn rồi, anh cứ yên tâm, đảm bảo để chị ấy sống thoải mái…”
8.
Tôi bật cười giễu cợt, mở miệng không chút khách khí:
“Giang Ngôn, đây là cái anh gọi là ‘đã cắt đứt hoàn toàn với cô ta’ sao?”
“Trần Thuật, cậu lảm nhảm cái gì đấy? Ở đâu ra cái gọi là chị dâu nhỏ!”
Giang Ngôn lập tức quát vào điện thoại, chặn đứng cái giọng ba hoa không ngớt bên kia.
“…” – Bên kia điện thoại lập tức im bặt.
Tôi chậm rãi mở mắt, nhìn anh qua gương chiếu hậu. Một thoáng hoảng loạn và chột dạ lướt qua khuôn mặt anh.
“Chị dâu cũng ở đó à? Xin lỗi xin lỗi, vừa nãy tôi có uống chút rượu, gọi nhầm, nói nhầm…”
Sau một trận lộn xộn, bên kia dứt khoát cúp máy luôn.
Ha! Màn “thay hình đổi bóng” này cũng diễn khá trơn tru đấy.
“Tôi thấy còn sớm, đến thẳng Cục Dân chính nhận giấy đi.”
Tôi giơ tay nhìn đồng hồ – Ừm, vẫn kịp.
Anh đạp mạnh phanh, đầu xe nghiêng một phát, xoay ngoặt rồi dừng gấp bên vệ đường.
Tôi chưa kịp phản ứng, đầu đã đập vào ghế trước. Tôi vội vàng chống tay giữ thăng bằng, gằn giọng mắng:
“Giang Ngôn, anh điên rồi à? Muốn chết thì cũng đừng lôi tôi theo!”
Thế mà anh còn tức hơn cả tôi:
“Tống Diêu, tôi đã nói rồi, chuyện của Vân Đa tôi sẽ xử lý, cô ta sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa, em còn muốn gì nữa?”
“Tôi chỉ thấy cô ấy đáng thương, thương hại cô ấy mà thôi! Tôi cũng chưa từng làm chuyện gì có lỗi với em, tại sao em cứ không thể chấp nhận cô ấy?”
Đến lúc này rồi, anh ta vẫn nghĩ là tôi đang vô lý làm ầm.
Phải, có lẽ hiện tại anh chưa làm điều gì phản bội cuộc hôn nhân này thật.
Nhưng chỉ là chưa kịp, thời gian chưa đủ mà thôi.
Tôi bình thản nhìn anh, giọng điệu dửng dưng không cảm xúc:
“Người đáng thương thì thiếu gì, sao anh lại chỉ thương hại mỗi cô ta? Những người vô gia cư ngủ dưới gầm cầu, chẳng đáng thương hơn sao? Anh định mở nhà đón tất cả những người đáng thương về làm vợ à?”
Trên mặt anh thoáng qua một chút lúng túng, miệng mấp máy, nhưng chẳng nói ra nổi một câu phản bác.
Thấy chưa? Không phải là anh không biết bản thân đã đi quá giới hạn.
Chỉ là… anh không quan tâm.
Không quan tâm đến thể diện của tôi, cũng chẳng quan tâm đến cảm xúc của tôi.
“Thế nên, cần gì phải thế này nữa, Giang Ngôn? Chia tay trong êm đẹp đi. Giữ lại chút thể diện cho nhau.”
“Anh cũng ba mươi tuổi rồi, đâu còn ba tuổi nữa đâu. Làm gì thì cũng nên biết tự chịu trách nhiệm.”
Tôi mở cửa xe, bước xuống.
Tôi thật sự không dám ngồi tiếp trong xe một kẻ tâm trạng thất thường thế này.
“Chín giờ sáng mai, tôi sẽ đợi trước cổng Cục Dân chính.”
Trước khi quay người rời đi, tôi bỗng nhớ ra một chuyện khá thú vị, môi khẽ cong lên, tôi xoay người nhìn lại, cười nhạt chúc mừng anh:
“À đúng rồi, tôi nghe nói bác Giang vừa đưa một cậu em trai nhỏ hơn anh sáu tuổi từ bên ngoài về nhà? Chúc mừng anh nhé.”
Sắc mặt anh lập tức sầm xuống.
Bác Giang giấu kỹ thật đấy.
Cứ thế lặng lẽ nuôi con riêng ở ngoài, đợi thằng bé lớn, có cánh có lông rồi mới rước về nhà. Không phải là tình cha như núi thì là gì?
Nghe nói, cậu em trai đó là kết tinh của mối tình thanh xuân năm xưa của bác Giang.
Gia đình họ thật đúng là “truyền thống trọng tình trọng nghĩa” — truyền từ đời này sang đời khác.
Nghe nói, cậu ta đã bắt đầu tiếp quản một số công việc ở Giang gia rồi.
Được ca tụng là thiên tài thương trường.
Mà Giang Ngôn thì vốn đã không giỏi kinh doanh. Trước đây nhiều việc là tôi đứng ra lo liệu cho anh ta.
Giờ không còn sự chống lưng từ Tống gia, anh còn mấy phần vốn để đấu tiếp?
9.
“Hừ, là tôi thấy cô lớn tuổi rồi, sau này chẳng ai thèm lấy, nên mới muốn cho cô một cơ hội cuối cùng. Giờ cô không biết điều thì ly hôn thì ly hôn!”
Anh ta gào lên trong cơn tức giận, nhưng lời nói buột miệng ấy… buồn cười đến nực cười.
Thẩm Tư Ân nói đúng, Giang Ngôn quả nhiên cả đời này không học nổi cách trưởng thành.
Bề ngoài trông như hung dữ, thực ra chỉ là một con hổ giấy, chạm nhẹ là rách, thế mà còn muốn bắt chước sư tử thật, há miệng gầm gừ dọa người.
Tôi không ngoái đầu.
Mặc anh ta đứng đó, mạnh miệng thị uy.
Hôm sau, anh ta đến đúng giờ.
Trong xe còn có cả Vân Đa.
Tôi hứng thú mở điện thoại ra chụp vài tấm ảnh, biết đâu sau này lại hữu dụng – phòng thân chẳng bao giờ thừa.
“Giờ em hối hận, thì anh vẫn có thể cho em một cơ hội cuối cùng!” – Giang Ngôn ưỡn ngực, ngẩng đầu cao, ra vẻ ban ơn.
Tôi khẽ cười, không nói gì, xoay người bước vào sảnh làm thủ tục.
“Tống Diêu! Em đừng hối hận!”
Câu này, tôi nghe anh ta nói mòn cả tai rồi.
Phiền chết đi được.
Lúc cầm giấy ly hôn bước ra, tâm trạng tôi vô cùng tốt, mặt mày rạng rỡ, thậm chí còn có dư hứng nhận lấy viên kẹo cưới từ đôi vợ chồng trẻ bên cạnh để “hít chút vận may”.
Còn Giang Ngôn… suốt quá trình mặt đen như đít nồi, một lời cũng không nói, trông cứ như người vừa mất sổ đỏ lẫn chó cưng.
Tâm trạng anh ta chắc chẳng khá khẩm gì, nhưng… ai quan tâm chứ?
Từ nay trở đi, chúng tôi chính là người dưng từng quen.
À mà, cô Vân Đa chờ ngoài kia cũng khá vui vẻ. Vừa thấy tôi, cô ta giả vờ cười, châm chọc:
“Về sau tôi sẽ chăm sóc tốt cho đại thúc nhà tôi. Cảm ơn cô đã nhường anh ấy lại cho tôi, cô Tống.”
Tôi nhướn mày, nhìn Giang Ngôn, nửa cười nửa không:
“Thì ra khẩu vị anh là vậy đấy à? Xem ra trước giờ là do tôi quá có khí chất, nên anh mới không ưa nổi. Khà khà… đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.”
“Nếu Thẩm Tư Ân mà biết năm đó mình từng quen loại người như anh, chắc chắn sẽ xấu hổ đến mức đào hố chui xuống mất.”
“Loại như cô ta ấy à? Một góc của Thẩm Tư Ân còn không bằng. Còn anh, lại thích đóng vai kẻ si tình? Thôi đi, về bú sữa mẹ lại cho rồi!”
Sắc mặt Giang Ngôn lúc đỏ lúc xanh, ngón tay run rẩy chỉ vào tôi, nhưng chẳng thốt ra nổi một lời.
Cuối cùng, anh ta chỉ biết hất tay Vân Đa ra, quay người bỏ đi.
Còn cô nàng kia, hậm hực trừng mắt lườm tôi một cái, rồi cũng lon ton chạy theo.
Tôi vỗ tay phủi bụi, tâm trạng nhẹ nhõm, bật cười thành tiếng.
Giải quyết nốt những chuyện vụn vặt sau cùng, tôi lại sang Los Angeles, lần này ở hẳn ba tháng.
Nếu không vì ông nội gọi điện bảo sắp tới sinh nhật bác Giang, tôi còn tính ở lại thêm nữa. Thậm chí chờ sinh xong mới về cũng được.
Dù tôi với Giang Ngôn đã ly hôn, nhưng vẫn chưa công bố chính thức, e là bên nhà họ Giang cũng chưa biết chuyện.
Mà quan hệ giữa Tống gia và Giang gia bao năm nay, chuyện trọng đại thế này, dù là tình hay lý, tôi đều phải xuất hiện.
Vừa ra khỏi sân bay, người tới đón tôi lại là Giang Chu – đứa em trai vừa được rước về từ ngoài của Giang Ngôn.
Toàn thân cậu ta mang vẻ bất cần, nhưng lời nói, cử chỉ lại lễ phép đúng mực.
Tôi hơi nhướng mày, chưa kịp nói gì.
Giang Chu nhếch môi cười, thong thả tiến lên nhận hành lý từ tay tôi:
“Chào chị dâu, đi đường vất vả rồi.”
Tôi bật cười khinh bỉ:
“Ở Giang gia lâu như vậy rồi mà thông tin còn kém thế sao? Chẳng lẽ không biết tôi và Giang Ngôn đã ly hôn rồi à?”
“Chào chị Tống.”
Cậu ta đổi giọng rất tự nhiên, mặt không đổi sắc.