Truy Thê? Trễ Rồi - Chương 2
4.
“Đừng làm ầm lên nữa. Hôm nay chân cô ấy bị thương, đều là vì em cả. Anh chỉ đang thay em bù đắp cho cô ấy thôi. Hơn nữa, anh là cấp trên của cô ấy, chẳng lẽ lại mặc kệ?”
“Với lại, ông nội mấy ngày lại vào viện một lần, toàn mấy bệnh vặt thôi. Vài hôm nữa anh sẽ đến thăm.”
Anh khó chịu kéo lỏng cổ áo, ánh mắt lại không ngừng liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Nếu không muốn đi thì cút xuống xe!”
Nghe từng chữ thốt ra từ miệng anh, nhìn cái cách anh hờ hững như thể tôi hoàn toàn không tồn tại, cơn giận trong tôi bùng nổ.
Tôi buột miệng chửi thề.
Sắc mặt anh sầm xuống, không nói không rằng mở cửa xuống xe, rồi đóng sập lại.
Tất cả động tác đều dứt khoát, không một chút lưu luyến.
Tôi quay đầu lại, hít sâu một hơi, rồi đạp mạnh chân ga, lao vút đi.
Nhưng khi đến trước cửa phòng bệnh, tôi mới dần bình tĩnh lại.
Tôi đã hứa với ông nội, hôm nay sẽ cùng Giang Ngôn tới. Vậy mà giờ chỉ có một mình tôi… biết phải nói thế nào với ông đây?
“Diêu Diêu đến rồi sao? Sao còn đứng ngoài đó?” – Giọng ông nội yếu ớt vang lên, chặn bước chân đang chần chừ của tôi.
Tôi cố gắng điều chỉnh cảm xúc, xoa xoa khuôn mặt cứng đờ, nặn ra một nụ cười rồi đẩy cửa bước vào:
“Ông nội, con đến rồi đây.”
“Giang Ngôn có việc đột xuất nên hôm nay không đến được…”
Ông thở dài, đưa tay xoa nhẹ đầu tôi.
Tôi không nói nổi nữa.
“Diêu Diêu à, đừng ép bản thân.”
Người ta khi đã ấm ức, chính là không chịu nổi một câu an ủi.
Nước mắt vốn còn đang cố kìm nén, giờ lại tìm được đường tràn ra, ào ạt tuôn như suối.
“Diêu Diêu à, năm đó ba mẹ con vừa gặp tai nạn, ông lại ép con phải lấy chồng… Có phải ông đã sai rồi không?”
Tôi khóc không thành tiếng, chỉ có thể liên tục lắc đầu.
“Ông biết, con và thằng nhóc nhà họ Giang xưa nay không hợp. Ông cứ nghĩ tình cảm là thứ có thể bồi đắp dần dần, mà con ông tốt thế này, làm gì có ai lại không thích cho được chứ?”
“Chỉ tiếc… thằng nhóc ấy lại không biết trân quý ngọc ngà trước mắt.”
“Muốn làm gì thì cứ làm, ông vẫn còn gắng được vài năm, đủ để con trưởng thành.”
Tôi lại càng khóc dữ hơn, nước mắt như muốn dốc cạn những tủi thân tích tụ bao năm qua.
Khóc mệt rồi, bụng cũng hơi đói.
Tôi vừa ngẩng đầu tìm xem có gì ăn được không, thì một viên kẹo đã được đưa tới bên miệng.
Tôi phì cười thành tiếng.
Chỉ có ông nội là vẫn coi tôi như trẻ con.
Tôi vừa mới nhận lấy viên kẹo, còn chưa kịp cho vào miệng, thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra — Giang Ngôn vậy mà lại tới.
“Ông nội, con đến muộn. Hôm nay con phải tăng ca đột xuất…”
Tôi mím chặt môi, lặng lẽ nhìn anh, không nói gì.
Anh bước qua tôi, kéo chăn lại cho ông.
“Thằng nhóc nhà họ Giang đến rồi à. Ta hơi mệt, hai đứa ra ngoài nói chuyện đi.”
Ông không thèm nhìn anh lấy một cái, chỉ nói xong liền nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tôi và Giang Ngôn ăn ý cùng nhau bước ra khỏi phòng.
“Giang Ngôn, chúng ta nói chuyện đi!” – Tôi mở lời trước.
“Anh cũng đến rồi đấy thôi, em còn muốn gì nữa?” – Anh lại nhíu mày như mọi lần.
“Anh… còn muốn tiếp tục sống tử tế với em không?” – Tôi nhìn thẳng vào anh, giọng bình tĩnh nhưng nghèn nghẹn, khó khăn lắm mới nói ra được những lời ấy.
5.
Tôi biết trong lòng Giang Ngôn, từ lâu đã muốn ly hôn. Chỉ là… còn thiếu một cái cớ và một thời điểm thích hợp.
Và giờ, tôi tự tay dâng cơ hội đó cho anh.
“Em lại định giở trò gì nữa đây?” – Lúc này anh lại cảnh giác nhìn tôi, ánh mắt đầy nghi ngờ.
“Tôi cho anh hai lựa chọn: Một, anh cho cô ta nghỉ việc, cắt đứt hoàn toàn, rồi chúng ta sống tử tế với nhau. Hai là…”
“Tôi chỉ thấy cô ấy đáng thương, hôm nay sinh nhật cô ấy, tôi mới ở bên cô ấy một ngày thôi. Em làm gì cũng nhằm vào cô ấy vậy?” – Tôi còn chưa kịp nói hết, Giang Ngôn đã lớn tiếng ngắt lời.
Nhìn người đàn ông trước mắt một lòng bảo vệ người khác, tôi bỗng thấy buồn cười.
Và tôi thật sự bật cười thành tiếng.
“Đã vậy… tôi nghĩ anh sẽ thích lựa chọn thứ hai hơn. Chúng ta ly hôn đi.”
Tôi vui vẻ thay anh ra quyết định.
“Em điên rồi sao? Đùa cái gì vậy, ly hôn? Em muốn lấy chuyện ly hôn ra để uy hiếp tôi à?”
Phản ứng đầu tiên của anh là phẫn nộ và không thể tin nổi, tiếp đó là hoài nghi xen lẫn ghét bỏ.
Anh không tin tôi thực sự muốn ly hôn.
Cũng không tin, một người như tôi, giờ đây lại có tư cách và dũng khí chủ động đề xuất chuyện ly hôn.
“Tôi mới ba mươi hai tuổi, cả đời còn dài phía trước. Tôi không nên lãng phí vào một người chẳng còn chút chân tình nào. Tôi nghĩ… anh cũng nghĩ vậy, đúng không?
Ly hôn đi, cả anh cả tôi đều nhẹ nhõm.”
Ly hôn là chuyện vui, tâm trạng tôi hiện giờ rất tốt, thậm chí còn kiên nhẫn ngồi đây phân tích lợi – hại với anh.
“Chúng ta có thể chưa công bố ngay. Đợi tôi xử lý xong việc ở công ty, sau đó kiếm đại một cái lý do rồi công bố. Ảnh hưởng cũng không đến mức quá lớn…”
Tôi nói mỗi câu, sắc mặt anh lại tối thêm một phần.
“Em đúng là mơ mộng viển vông! Ông nội em sẽ đồng ý chắc? Còn ba tôi, ông ấy có đồng ý không?”
Anh nghiến răng, cắt lời tôi bằng giọng đầy mất kiên nhẫn.
“Ông nội tôi đã biết chuyện rồi. Ông ấy ủng hộ tôi. Tôi là cháu gái duy nhất của ông, ông chỉ mong tôi sống tốt.”
“Còn ba anh thì… tạm thời cứ giấu đi, chờ xong xuôi rồi nói sau. Sau này chuyện làm ăn giữa hai nhà vẫn giữ nguyên, tôi nghĩ ông ấy cũng không phản đối.”
Tôi cúi đầu, nghiêm túc suy nghĩ mọi khả năng sau ly hôn, cố gắng lường trước và giảm thiểu rủi ro.
Còn Giang Ngôn thì mặt mày đã đen kịt, đứng bên cạnh im lặng không nói lời nào.
“Hừ, tôi nói cho em biết, ly hôn rồi thì đừng mong có ngày quay lại!”
Tôi nghiêng đầu nhìn anh, gật đầu xác nhận một cách nghiêm túc:
“Đương nhiên rồi.”
Rõ ràng thế còn gì. Đây không phải trò chơi con nít. Đã ly hôn thì ai còn dại dột mà quay lại nữa chứ.
Mặt anh từ tái mét chuyển sang đỏ bừng, tức giận quay người bỏ đi.
Tôi ngẩng đầu nhìn sắc trời hoàng hôn rực rỡ, khẽ thở phào một hơi.
Lòng nhẹ tênh.
Hôm sau, tôi tìm luật sư soạn sẵn đơn ly hôn.
Mấy năm nay chúng tôi sống với nhau nhưng tài sản luôn phân định rõ ràng, nên thủ tục chia tài sản cũng không phức tạp.
Chỉ là… đến khi ký giấy, Giang Ngôn lại tỏ ra do dự.
Tôi khẽ cau mày, lạnh nhạt nói móc:
“Anh đừng nói với tôi là bây giờ anh mới phát hiện… hóa ra mình thích tôi? Giờ có chút không nỡ rời xa tôi hả?”
Mặt anh lại tối sầm, lập tức ký roẹt một phát cho xong.
Tôi nhẹ nhõm thở ra, trái tim vốn đang căng thẳng cũng dần thả lỏng.
Chỉ cần chờ thêm một tháng nữa, quan hệ hôn nhân của chúng tôi sẽ chính thức chấm dứt.
Từ đó về sau, đôi bên không còn vướng bận.
6.
Cầm theo bản thỏa thuận ly hôn, tôi đón ông nội từ bệnh viện về.
Ông chỉ nhẹ nhàng thở dài, xoa đầu tôi, chẳng nói gì, chỉ đưa cho tôi một viên kẹo.
Tôi ngồi thụp xuống bên chân ông, nhét viên kẹo vào miệng, ngọt lịm.
Suốt những năm qua, những điều ngọt ngào hiếm hoi mà tôi có được, chính là mấy viên kẹo của ông nội.
Tôi ngẩng đầu nhìn ông, cười tít mắt:
“Ông ơi, kẹo rất ngọt, sau này cuộc sống của con… cũng sẽ ngọt như vậy.”
“Ông phải chăm sóc sức khỏe thật tốt nhé, cháu gái của ông vẫn còn phải nhờ ông đứng sau làm chỗ dựa! Sau này còn phải nhờ ông giúp trông cháu nữa đấy!”
“Được được, ông phải sống khỏe mạnh, còn phải giúp Diêu Diêu nhà ta trông cháu mà.”
Ông cười cong cả lưng, còn tôi thì cười đến nhắm cả mắt.
Phải rồi, đàn ông không sinh được con, thì vứt đi là xong. Sau này đổi người khác cũng chẳng sao. Có gì ghê gớm đâu chứ?
Nhưng ông vẫn cho tôi nghỉ dài một tháng, bảo tôi tranh thủ sắp xếp lại tâm trạng.
Tôi suy đi tính lại, cuối cùng đặt vé máy bay sang Los Angeles.
Không ngờ, ở đất nước xa xôi ấy, tôi lại gặp được một người quen cũ.
Ngày thứ ba ở Los Angeles, tôi tình cờ gặp lại “bạch nguyệt quang” trong lòng Giang Ngôn – Thẩm Tư Ân – tại bệnh viện.
Tôi đến để hỏi về thủ tục thụ tinh nhân tạo cho người độc thân.
Còn cô ấy… lại là bác sĩ điều trị chính của tôi.
Tôi cứ nghĩ cô sẽ lạnh lùng, xa cách, nhưng không ngờ lại nhận được sự nhiệt tình đến mức khiến tôi ngỡ ngàng.
Cô đưa tôi đi ăn khắp nơi ở Los Angeles, dẫn tôi dạo hết mọi con phố.
Cô đưa tôi lặn biển, trèo núi, trải nghiệm những điều tôi chưa từng thử.
Cô như một đóa hồng bung nở rực rỡ, toàn thân đều toát ra khí chất tự do, phóng khoáng.
Tiếp xúc với cô rồi tôi mới phát hiện, hóa ra bao năm nay tôi vẫn coi cô là “tình địch trong tưởng tượng” – thật sự là quá sai.
Bạch nguyệt quang sở dĩ là bạch nguyệt quang, là bởi vì sức hấp dẫn mạnh mẽ từ chính con người cô, không ai có thể cưỡng lại được.
Cái cô Vân Đa kia, còn chẳng đáng được đặt lên bàn cân với cô.
Nhìn dáng vẻ cô ấy cười ngạo nghễ giữa gió biển, tôi mới thật sự tỉnh táo nhận ra – năm xưa họ chia tay, không phải vì cô ấy không xứng với Giang Ngôn, mà là vì cô đã nhìn thấu khoảng cách giữa hai người, nên lựa chọn buông tay.
Giang Ngôn năm đó quá do dự, quá nhát gan. Vừa không nỡ từ bỏ quyền thừa kế của gia tộc, lại không thể buông nổi đoạn tình cảm ấy.
Nhưng đáng tiếc, tình yêu và bánh mì, đôi khi không thể có được cả hai.
Thẩm Tư Ân thì khác. Cô dám yêu, dám buông. Dứt khoát cắt đứt đoạn tình cảm không có hồi kết, rồi rời xa quê hương, sang bên kia đại dương, thực hiện hoài bão của chính mình.
Cô nói với tôi rất nhiều điều.
Tôi cũng xin lỗi cô, vì năm xưa đã cướp mất người cô yêu.
Nhưng cô chỉ cười, lắc đầu, nói dù khi đó họ có cố gắng ở bên nhau, cũng không thể đi đến cuối cùng.
Việc Giang Ngôn đến giờ vẫn mãi không quên, chỉ là vì trong đầu anh ta, đã lý tưởng hóa con đường mình chưa từng đi qua mà thôi.
Bạch nguyệt quang là để ngắm từ xa. Một khi nắm vào tay rồi, sẽ phát hiện ra… nó chỉ là một hạt cơm trắng nhạt nhẽo.
Cuối cùng, cũng sẽ mục nát và thối rữa.