Giới thiệu truyện
Truy Thê? Trễ Rồi
Tại buổi tiệc tụ họp thương nghiệp của gia tộc, một bác trong nhà họ Giang hỏi tôi:
“Bao giờ thì định có con vậy?”
Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, mỉm cười:
“Tôi có rồi.”
Cả đám người ngay lập tức quay sang chúc mừng Giang Ngôn:
“Chúc mừng nhé!”
Tôi và anh kết hôn đã mười năm, trong mắt người ngoài, điều tiếc nuối duy nhất chính là chưa có con. Bây giờ cuối cùng cũng xem như trọn vẹn rồi.
Chỉ tiếc là… Giang Ngôn chỉ hơi nhíu mày, cằm siết chặt, chẳng có lấy chút vui vẻ nào.
Tan tiệc, anh chặn tôi lại:
“Tống Chân Chân, chúng ta đã ly hôn ba tháng rồi, em còn muốn nói dối để buộc chặt anh nữa à?”
Tôi ngẩng đầu, vẻ mặt vô cùng thản nhiên:
“Tôi có nói đứa bé là của anh sao?”