Truy Thê Hỏa Táng - Chương 3
Gương mặt Triệu Vũ còn đáng sợ hơn cả Hạ Khai gấp mấy lần!
Tôi không muốn chuốc họa vào thân đâu!
Lên xe rồi, tôi mới hoàn hồn lại.
Nhìn Hạ Khai đang trầm mặc lái xe, tôi đấu tranh tư tưởng một lúc, cuối cùng vẫn lên tiếng:
“Hạ Khai, chúng ta đang sống riêng đấy.”
Tính cả hôm nay, đây đã là ngày thứ mười chúng tôi sống riêng.
Hạ Khai chỉ “Ừ” một tiếng nhạt nhẽo, coi như đã biết.
Đưa tôi về nhà xong, anh ta không rời đi, mà tự nhiên bước vào nhà, đổi dép rồi ngồi xuống sofa, ánh mắt chăm chú nhìn tôi.
Bị anh ta nhìn chằm chằm như vậy, tôi cảm thấy có chút khó chịu.
Theo phản xạ, tôi kéo vạt áo xuống.
Chết tiệt!
Sao cái áo này lại ngắn vậy chứ?!
“Áo croptop mà, dù em có kéo cỡ nào cũng không thể dài hơn đâu, đừng phí sức.”
Tay tôi khựng lại.
Giọng điệu của Hạ Khai… thật kỳ lạ.
Cảm giác có chút xa lạ.
Tôi vội lảng sang chuyện khác: “Bảo Bảo đâu?”
“Đang nghỉ hè, mẹ anh đưa nó về quê chơi rồi.
“Qua đây đi, đừng đứng ở cửa nữa.”
Vì trong lòng hơi chột dạ, nên sau khi vào nhà, tôi chẳng dám bước sâu vào trong.
Nhưng nghĩ lại…
Tôi chột dạ cái quái gì chứ?!
Tôi đâu có làm gì có lỗi với anh ta!
Nghĩ vậy, tôi liền ngẩng cao đầu, ưỡn ngực bước thẳng vào phòng khách.
10
Ánh mắt của Hạ Khai như có thực thể, thiêu đốt khiến tôi khó chịu.
Ngay khi tôi định giả vờ không có chuyện gì, đi vào bếp đun nước, thì anh ta lại lên tiếng:
“Anh đã đọc tiểu thuyết em viết rồi.”
“Ầm!”
Trong đầu tôi như có một tiếng nổ vang lên, mặt lập tức đỏ bừng.
Tôi muốn giải phóng bản thân, muốn sống đúng với con người mình, nhưng tôi không hề có ý định mất sạch mặt mũi trước mặt Hạ Khai!
Tiểu thuyết tôi viết, đó có phải thứ mà anh ta có thể tùy tiện đọc không?!
“Mặt đỏ cái gì? Viết được mà không dám nhận à?”
Anh ta đã bước đến trước mặt tôi.
Tôi ngước lên nhìn anh, nhưng không thốt ra được câu nào.
Tôi… hoàn toàn chết máy.
Não tôi như bị thắt thành một đống dây rối, miệng cứng đờ chẳng nói nổi một lời.
Hạ Khai cúi xuống nhìn tôi, chậm rãi nói tiếp:
“Anh đi công tác năm ngày. Khi về nhà, phát hiện laptop không bật được, nên anh dùng máy bàn để xử lý công việc.
“Trong lúc đó, anh vô tình thấy trong mục dấu trang lưu rất nhiều tiểu thuyết.
“Anh nghĩ, biết đâu đọc những truyện em thích, anh có thể tìm được chút cảm hứng để theo đuổi vợ mình.
“Nhưng mà…”
Anh ta cười nhạt.
“Không ngờ chứ, truyện em đọc… lại có nội dung mạnh mẽ như vậy.”
Lúc này, tôi chỉ muốn độn thổ ngay lập tức.
“Lúc anh chuẩn bị thoát ra, anh mới nhận ra… trang web anh đang ở không phải trang đọc truyện.
“Mà là nền tảng dành cho tác giả.
“Nói cách khác… tất cả những tiểu thuyết đó, đều do chính vợ yêu của anh viết.”
Tôi nuốt nước bọt, mồ hôi lạnh túa ra.
Tôi từng nghĩ đến rất nhiều cách chết vì mất mặt, nhưng chưa từng tưởng tượng nổi lý do khiến tôi “tự tử xã hội” lại là như thế này.
Tôi hốt hoảng, muốn chạy trốn.
Nhưng Hạ Khai đã nhanh tay túm lấy tôi.
Anh ta bước lên, tôi bước lùi.
Lùi mãi, lùi đến tận góc hành lang trước cửa phòng ngủ.
Chết tiệt!
Tôi đã từng viết về cảnh này trong tiểu thuyết: vợ chồng cãi nhau, nữ chính bị ép lùi vào phòng ngủ…
Vậy mà bây giờ nó lại thành hiện thực?!
Tôi rúc vào góc tường, run rẩy giơ hai tay đầu hàng.
Nhưng Hạ Khai thì ngược lại.
Anh ta cười đến mức đáng sợ.
Vừa cởi lỏng cà vạt, vừa thấp giọng nói:
“Ơ? Hóa ra em cũng biết sợ à?”
Tôi nuốt nước bọt.
“Hạ Khai, bình tĩnh nào!
“Truyện thôi mà!
“Nghệ thuật đấy! Nó bắt nguồn từ cuộc sống nhưng lại cao hơn cuộc sống!
“Em tuyệt đối không có suy nghĩ đen tối gì về anh!”
“Ầm!”
Nụ cười của anh ta vụt tắt.
Thay vào đó, là cơn giận dữ.
“Không phải anh? Vậy là ai?
“Khi nào thì em đổi khẩu vị rồi?
“Trước đây em không phải thích kiểu tổng tài bá đạo sao?
“Anh đã diễn vai tổng tài bá đạo suốt bảy năm, vậy mà bây giờ em lại đổi gu?!”
Tôi sững sờ.
Câu nói này… lượng thông tin quá lớn!
Tôi đơ người tại chỗ.
Diễn?
Bảy năm?
Tổng tài bá đạo?
Có ý gì?
Nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của tôi, Hạ Khai bỗng quay đầu định rời đi.
Không được!
Tôi còn chưa hỏi rõ câu nói kia nghĩa là sao!
Tôi không thể để anh ta đi!
Tôi bỗng dưng quyết định đánh liều.
Lớn tiếng thừa nhận:
“Là anh, chính là anh!
“Bởi vì anh quá lạnh lùng! Ngay cả chuyện ngủ cũng phải tính ngày chẵn lẻ!
“Thế nên tôi mới viết ra một Hạ Ly si mê tôi đến phát điên!
“Đúng, dù tôi nói muốn ly hôn với anh, nhưng tôi vẫn luôn thích anh, vẫn luôn nghĩ về anh!
“Anh hài lòng chưa?!”
Hạ Khai quay lại, tựa người vào khung cửa, cười như không cười:
“Vậy ra, em thích kiểu sói con dính người?”
Tôi: “Hả?”
“Không sao, anh sẽ diễn.”
Nói xong, anh ta vươn tay kéo tôi vào phòng ngủ.
Tôi: “???”
Hai tiếng sau.
Tôi co rúm trong góc giường, đầu óc trống rỗng.
Hạ Khai đi tắm, còn tôi thì run run cầm điện thoại, bấm số gọi bạn thân.
“Nguy rồi!
“Hạ Khai diễn suốt bảy năm qua, bây giờ bung xõa, không kiềm chế được nữa!
“Làm sao đây?!”
Giọng bạn thân ở đầu dây bên kia yếu ớt:
“Xin lỗi, tớ cũng không khá hơn cậu là bao.
“Nếu ngày mai bọn mình vẫn còn sống, thì cùng đi uống ly cà phê chúc mừng nhé…”
“Ê! Đừng giật điện thoại của tôi, tôi vẫn chưa”
Cúp máy.
Tôi nhớ lại gương mặt đen sì của Triệu Vũ hôm nay…
Bạn thân à, tự cầu phúc đi nhé.
Hạ Khai tắm xong bước ra, chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo.
Dù sao thì ở đây đâu có quần áo của anh ta.
Tôi co người lại, nhìn anh ta chằm chằm.
Phải công nhận…
Dáng người đẹp thật!
Hạ Khai đến bên giường, lôi tôi từ góc giường ra, ôm chặt vào lòng.
Tay chân anh ta bám chặt như bạch tuộc, bao trọn tôi trong vòng tay.
Cuối cùng, anh ta thở dài một hơi mãn nguyện:
“Ừm… cuối cùng cũng được ôm em ngủ rồi.
“Mấy ngày nay mất ngủ suốt, khiến anh bực bội chết đi được.”
Tôi mất hết hy vọng, để mặc anh ta quấn lấy mình.
Cái phiên bản bung xõa này của Hạ Khai…
Thực sự không chịu nổi!
“Vợ ơi, em có phải thích anh lắm không?”
“Vớ vẩn.”
“Vậy tại sao em lại muốn ly hôn với anh?
“Anh thấy mình diễn cũng khá ổn mà?
“Dù trong lòng anh đã chửi thề bao nhiêu lần, nhưng bề ngoài vẫn giữ vẻ lạnh lùng trưởng thành.
“Vậy mà em lại nói anh lạnh nhạt với em?”
Tôi cạn lời.
Anh ta…
Diễn tôi suốt bảy năm mà không để lộ một chút sơ hở nào?!
Chỉ cần có một dấu hiệu nhỏ thôi, mọi chuyện cũng không đến mức này!
“Với cả… em không thích tổng tài bá đạo sao?
“Vậy sao trước đây lại nói muốn chọn tổng tài bá đạo?”
Tôi há hốc mồm:
“Bao giờ cơ?”
“Anh về trường diễn thuyết khi em học năm tư.
“Em và bạn cùng phòng đứng sau hậu trường, chính miệng nói ra.”
Tôi nghĩ lại, rồi…
Sụp đổ hoàn toàn.
Chỉ vì chuyện này?!
“Trời ơi!
“Lúc đó bạn cùng phòng của em bị điên, cô ấy bảo có một tên cờ bạc yêu cô ấy, với một tổng tài bá đạo không yêu cô ấy, cả hai đều muốn cưới cô ấy.
“Cô ấy hỏi em nên chọn ai, em trả lời: ‘Dĩ nhiên là chọn tổng tài bá đạo rồi!’
“Chỉ vậy thôi!
“Vậy mà vì một câu nói lúc đó, chúng ta diễn nhau suốt bảy năm?!”
Không thể tin nổi!
Hiểu lầm của Hạ Khai được hóa giải.
Nhưng mà tôi thì…
Hình như chơi ngu rồi?
Tôi lắp bắp:
“Anh… anh cũng thấy rồi đó, dạo gần đây em sống thoải mái thế nào mới là con người thật của em.
“Những năm kết hôn trước kia, em chỉ đang diễn thôi.
“Em không phải kiểu người như trước đây anh thấy đâu.
“Nếu anh muốn ly hôn, chúng ta vẫn có thể ly hôn.”
Nhưng mà…
Hạ Khai lập tức phản đối.
“Em đùa à?
“Chúng ta đều thích nhau, em còn muốn ly hôn?”
“Không thể nào!
“Để lừa cưới được em, anh tốn bao nhiêu công sức, em có biết không?
“Em là kiểu gì anh không quan tâm.
“Chỉ cần là em, anh đều thích.”
“Với lại… em bây giờ sống động hơn nhiều.
“Trước đây em quá hoàn hảo, hoàn hảo đến mức có lúc anh còn tưởng em không phải người thật.”
…Lời này, tôi thích!
Từng câu từng chữ của anh ta, đều đâm trúng tim tôi.
Tôi nhướn người lên, hôn nhẹ lên cằm anh.
“Ngủ đi.
“Sáng mai anh còn phải đi làm sớm.
“Nơi này xa công ty lắm.”