Truy Quang - Chương 2
3
Tôi vào thực tập tại công ty gia đình.
Nói thật, tôi không dám tin lắm.
Cho dù Tống Thanh Yến có tài giỏi đến đâu, cũng không dễ gì khiến Triệu gia – một gia tộc vững mạnh suốt mấy chục năm, vượt qua khủng hoảng kinh tế, khủng hoảng nguyên liệu, chiến tranh giá cả thương mại và vô số hiểm nguy khác – lại sụp đổ chỉ trong chớp mắt.
Trừ phi nội bộ Triệu gia tự có vấn đề, bị Tống gia nắm được nhược điểm, rồi nhân cơ hội từng bước gặm nhấm, thâu tóm.
Sau khi vào công ty, tôi ẩn danh luân chuyển ở các bộ phận khác nhau trong một thời gian, ghi lại từng vấn đề mà tôi phát hiện.
Sau đó, vào một buổi chiều, tôi trở lại với thân phận Đại tiểu thư của Triệu gia, mạnh tay xử lý mọi vấn đề: ai cần sa thải thì sa thải, ai cần thăng chức thì thăng chức, ai cần cảnh cáo thì cảnh cáo.
Ổn định công ty xong, tôi mới có thời gian rảnh để quan sát Lâm Chỉ và Tống Thanh Yến.
Tống Thanh Yến đã bị tôi xóa khỏi danh sách bạn bè.
Dù vậy, từ vòng bạn bè của Lâm Chỉ, tôi cũng không nhìn ra được điều gì. Ngoại trừ vài bài chia sẻ công khai, chẳng có chút thông tin cá nhân nào liên quan đến cô ấy.
Ngược lại, Lý Thi Ý lại gọi điện cho tôi, giọng đầy vẻ hả hê:
“Triệu Gia Du, Tống Thanh Yến sắp đính hôn rồi, cô có biết không? Hắn nói không liên lạc được với cô, nên nhờ tôi mời cô đến dự tiệc đính hôn của hắn.”
Tôi không kìm được mà nhướn mày.
Hử?
Thú vị đấy.
“Đính hôn với ai?”
“Lâm Chỉ chứ còn ai nữa? Không theo đuổi được bạch nguyệt quang như cô, chẳng lẽ lại không thể dùng thế thân để giải khuây à?”
“Lý Thi Ý, tại sao cô lại ác cảm với cô ấy như vậy? Nếu không có được thì muốn hủy hoại, cô nên căm ghét và hủy hoại Tống Thanh Yến, chứ không phải nhắm vào Lâm Chỉ để tạo ra cuộc cạnh tranh vô nghĩa giữa phụ nữ với nhau. Cách làm này thật thấp kém.”
“Cái quái gì thế? Triệu Gia Du, cô bị làm sao vậy? Chúng ta cùng nhau lớn lên, tình cảm bao năm trời của chúng ta, cô vì một con thế thân mà nói tôi như vậy sao?”
Đầu tôi bắt đầu đau nhức.
Mấy năm không gặp, tôi nhận ra rằng thế giới quan của chúng tôi đã hoàn toàn khác nhau.
Tôi hít sâu một hơi, bình tĩnh nói:
“Lý Thi Ý, năm đó tôi ra nước ngoài, một phần là vì muốn đi du học, phần khác là vì tôi nhận ra cô thích Tống Thanh Yến, nên tôi chủ động tránh xa.
Nếu tôi thật sự muốn cạnh tranh với cô, cô không đấu lại tôi đâu.”
“Tống Thanh Yến coi Lâm Chỉ là thế thân, điều này chỉ chứng tỏ hắn hạ đẳng, không có nhân phẩm, vừa vô sỉ lại hèn hạ. Hắn có tâm thế của một kẻ tư bản tự cao tự đại, nghĩ rằng có tiền là muốn làm gì cũng được.
Một kẻ cặn bã như vậy mà cô còn thích hắn, chẳng phải là đang tự hạ thấp bản thân sao? Bị một tên cặn bã để mắt đến thì có gì đáng tự hào?”
“Nếu thế giới này phân chia đẳng cấp bằng tiền bạc, cho rằng người không có tiền thì không có tôn nghiêm, vậy thì những kẻ giàu có như chúng ta, trước mặt các bậc quyền quý thực sự, cũng chỉ là những con rối vô nghĩa mà thôi.
Cách suy nghĩ đó là sai lầm nghiêm trọng.”
“Tôi nhớ hồi đại học, cô vẫn là một cô gái có tam quan rất chuẩn mực. Tôi không biết cô đã trải qua những gì mà trở nên như bây giờ, nhưng tôi có thể nói rõ một điều:
Nếu cô tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ không còn là bạn bè nữa.”
“Còn nữa, chuyển lời với Tống Thanh Yến, tôi sẽ đến dự tiệc đính hôn, nhưng không phải với tư cách bạn của hắn, mà là với tư cách bạn của Lâm Chỉ. Vậy thôi.”
Tôi cúp máy, thở phào nhẹ nhõm, rồi không kìm được mà mở WeChat nhắn tin cho Lâm Chỉ:
“Sắp đính hôn rồi à?”
4
Khung trò chuyện với Lâm Chỉ hiện lên dòng chữ “Đang nhập…”.
Thế nhưng, một khoảng thời gian dài trôi qua, cô ấy vẫn chẳng gõ ra nổi một chữ nào.
Hay thật.
Cuối cùng thì tôi cũng hiểu tại sao cô ấy lại bị Tống Thanh Yến giày vò cả thể xác lẫn tinh thần như vậy.
Một tên bá tổng thâm sâu khó lường, quen đổ trách nhiệm cho người khác.
Một cô gái như hũ nút không biết cách giải thích.
Bảo làm sao mọi chuyện có thể rõ ràng được mới là lạ.
Tôi dứt khoát nhắn:
“Chúng ta gặp nhau nói chuyện đi. Tôi sẽ đến cổng trường tìm cô.”
Lâm Chỉ vội vàng trả lời:
“Được.”
Tôi khẽ nhướn mày.
Kiểu người bị động à?
Quen để người khác sắp xếp giúp phải không?
Được thôi, hôm nay tôi sẽ sắp xếp cô đến nơi đến chốn.
Tôi lái xe đưa cô ấy đi ăn trước. Trong lúc ăn, cô ấy định giải thích đôi lần, nhưng tôi đều cắt ngang:
“Ăn xong rồi nói.”
Cô ấy lập tức vâng lời, ngoan ngoãn ăn cơm, quả nhiên không nói thêm một lời nào nữa.
Ăn xong, tôi lại đưa cô ấy đi gặp một khách hàng, cô ấy vẫn không phản đối, ngoan ngoãn đi theo, tự động đóng vai trò như một trợ lý của tôi.
Pha trà, rót nước, cầm bút, lấy tài liệu.
Đợi tôi tiễn khách hàng xong, tôi lại dẫn cô ấy đi gặp bạn bè.
Khoảnh khắc gặp bạn bè, gương mặt luôn dịu dàng ngoan ngoãn của cô ấy cuối cùng cũng xuất hiện một vết rạn nứt.
Nhưng người vỡ vụn trước lại là Lý Thi Ý.
Gương mặt Lý Thi Ý như muốn nổ tung.
“Triệu Gia Du, ý cô là gì đây? Cô hẹn tôi ăn cơm, lại dẫn cô ta theo làm gì?”
Sắc mặt Lâm Chỉ đỏ bừng vì ngượng ngùng, nhỏ giọng cuống quýt nói:
“Gia Du tỷ tỷ, em về trước đây, không làm phiền mọi người nữa. Áo của chị em đã mang đi giặt khô, để trong xe của chị rồi. Cảm ơn chị hôm nay đã dẫn em đi chơi, em xin phép về trước.”
Tôi: …
Thời gian của cô ấy rẻ mạt đến vậy sao?
Hôm nay tôi dẫn cô ấy đi khắp nơi, lãng phí cả ngày của cô ấy, vậy mà cô ấy không dám nói một lời nào, thậm chí còn cảm ơn tôi?
Người dễ bắt nạt như thế này, ngay cả tôi cũng không nhịn được muốn bắt nạt cô ấy một phen.
Tôi thản nhiên nói:
“Đã đến rồi thì cùng chơi đi. Tôi thấy giữa hai người hình như có hiểu lầm, nhân cơ hội này giải thích rõ ràng luôn.”
Không chờ phản ứng của họ, tôi bước vào trước.
Lý Thi Ý lườm Lâm Chỉ một cái, nhanh chóng chạy tới khoác tay tôi, tỏ vẻ thân thiết với tôi, đồng thời cố tình cô lập Lâm Chỉ.
Lâm Chỉ rõ ràng đã ngại đến muốn chết, nhưng vẫn cứng đầu đi theo vào.
Ngoan quá!
Ngoan đến mức khiến người ta sinh lòng ác ý, bởi vì bắt nạt cô ấy chẳng tốn chút chi phí nào cả.
Tôi không khỏi tò mò, kiểu gia đình nào lại có thể dạy dỗ con gái thành một người dễ bắt nạt như vậy?
Lúc ăn cơm, Lý Thi Ý nói nhiều như chim hót.
Tuy nhiên, khi cô ta gắp thức ăn, tôi xoay bàn.
Khi cô ta với tay lấy khăn giấy, tôi đã lấy trước.
Khi ly cô ta cạn, tôi lại cụng ly với Lâm Chỉ.
Cuối cùng, Lý Thi Ý cũng nhận ra tôi đang cô lập cô ta, đập bàn đứng dậy:
“Triệu Gia Du, ý cô là gì? Nếu muốn tuyệt giao thì nói thẳng đi, cần gì phải làm mấy trò ghê tởm này?”
“Cô nhạy cảm quá rồi đấy. Đừng để ý mấy tiểu tiết này. Tôi chỉ xoay bàn một chút, lấy khăn giấy trước cô, không cụng ly với cô thôi mà. Đừng nhỏ nhen như vậy chứ.”
“Cô cố tình nhắm vào tôi! Cô đừng tưởng tôi không nhận ra, cô đang chèn ép tôi, bênh vực cho Lâm Chỉ. Cô bị điên à? Chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi, cô vì một người mới quen mấy ngày mà đối xử với tôi như vậy sao?”
“Cô thích Tống Thanh Yến, nên chèn ép Lâm Chỉ; vừa hay, tôi thích Lâm Chỉ, nên chèn ép cô. Chẳng phải tôi học theo cô sao?”
Lý Thi Ý tức đến mức nghẹn họng, sau cùng cũng thốt ra được một câu chửi thề, rồi xách túi quay lưng bỏ đi.
Tôi lạnh nhạt nói:
“Khoan đã! Trước tiên hỏi rõ đã, tại sao cô ấy lại đồng ý kết hôn với Tống Thanh Yến?”
5
Quả nhiên, Lý Thi Ý bị tôi nắm thóp, cô ta giận dữ quay lại, hất mạnh túi xách, cả người toát lên vẻ không vui.
Bây giờ áp lực dồn hết lên Lâm Chỉ, dưới ánh mắt nghiêm nghị của chúng tôi, cô ấy sợ đến phát khóc.
“Tôi… tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ kết hôn với anh ta…”
Lý Thi Ý hoàn toàn phát điên.
“Lâm Chỉ, cô đang đùa tôi đấy à? Cả thế giới đều biết hai người sắp đính hôn, bây giờ cô lại nói chưa bao giờ nghĩ sẽ kết hôn với hắn? Cô đang khoe khoang với tôi đấy à? Cô nghĩ tôi không dám đánh cô sao?”
Lâm Chỉ ôm mặt khóc nức nở.
“Nhưng… tôi còn chưa từng hẹn hò với anh ấy mà!”
Lý Thi Ý kinh ngạc.
Tôi cũng kinh ngạc.
Nhưng tôi tin lời Lâm Chỉ, vì với tính cách của Tống Thanh Yến, một kẻ sùng bái kẻ mạnh, hắn sẽ không bao giờ hạ mình đi hẹn hò với một kẻ yếu đuối.
Hắn nhiều nhất cũng chỉ coi Lâm Chỉ như một con thú cưng, có thể ra lệnh, thuần phục, kiểm soát và cưng chiều cô ấy.
Nhưng tuyệt đối sẽ không dành cho cô ấy sự tôn trọng, thấu hiểu, ủng hộ và tin tưởng như một người yêu thực sự.
Tôi đưa cho cô ấy một tờ khăn giấy:
“Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?”
Lâm Chỉ cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Tôi quyết định hỏi đáp trực tiếp:
“Hai người quen nhau thế nào?”
Mặt Lâm Chỉ đỏ bừng:
“Công ty của anh ta đến trường tôi tổ chức buổi thuyết trình, tôi phụ trách tiếp đón.”
Lý Thi Ý tức giận:
“Thế là cô không biết xấu hổ mà xin số liên lạc của hắn à?”
“Không phải, là anh ta xin số của tôi, tôi không cho.”
“Nói nghe hay nhỉ, cuối cùng chẳng phải vẫn kết bạn với nhau sao?”
“Tôi gặp phải một người bám dai như đỉa, anh ta đã cứu tôi, nên tôi…”
“Ồ! Anh hùng cứu mỹ nhân à.” Lý Thi Ý nói với giọng ghen tuông chua loét.
Tình tiết này đúng là có chút cẩu huyết.
Nhưng kết hợp với giấc mơ của tôi – trong mơ, Tống Thanh Yến đã dùng mọi thủ đoạn cưỡng đoạt Lâm Chỉ, tôi nghi ngờ rằng màn “anh hùng cứu mỹ nhân” này chính là do Tống Thanh Yến tự dàn dựng.
Tôi nhìn sang Lý Thi Ý:
“Trước đây Tống Thanh Yến từng thích tôi, sao cô lại không ghen tị như thế này? Tại sao đối với Lâm Chỉ cô lại chua cay như vậy?”
Lý Thi Ý giận dữ:
“Cô ta làm sao có thể so với cô? Thua cô tôi tâm phục khẩu phục. Cô ta là cái thá gì chứ? Ngoài gương mặt giống cô ra, còn có điểm nào bằng cô không?”
Tôi cũng nổi giận:
“Cô biết tôi rất ưu tú, tôi cũng biết tôi rất ưu tú. Một người xuất sắc như tôi, sao có thể để một kẻ rác rưởi như Tống Thanh Yến sỉ nhục chứ?
Tôi không cho phép cô lấy một tên cặn bã như hắn để hạ thấp tôi.”
Lý Thi Ý hơi ngẩn người:
“Tống Thanh Yến có gì không tốt chứ? Hắn là người ưu tú nhất mà tôi từng gặp. Vừa tốt nghiệp đã quản lý công ty đâu ra đấy, lại đẹp trai, năng lực cũng không tệ, có chỗ nào không xứng với cô?”
Tôi lớn tiếng phản bác:
“Hắn luôn mồm nói thích tôi, cô biết, mọi người biết, nhưng tôi không biết. Hắn chưa từng làm bất kỳ điều gì để theo đuổi tôi, chưa từng tỏ tình với tôi, không tặng quà vào bất kỳ dịp lễ nào.
Tôi đi du học ba năm, hắn chưa từng một lần sang thăm tôi.”
“Hắn chỉ biết nói mà không làm, nhưng lại khiến tất cả mọi người nghĩ rằng tôi chảnh chọe, chê bai hắn, khiến mọi người tưởng tôi sai.
Bây giờ tôi đi dự tiệc, lại bị nhìn bằng ánh mắt của một kẻ phụ bạc. Tôi đã làm gì sai chứ?”
“Hắn vừa bôi nhọ danh dự của tôi, vừa tìm một thế thân giống hệt tôi để làm tôi ghê tởm, còn cố ý dẫn Lâm Chỉ tới tiệc đón gió của tôi, ra lệnh cho cô ấy như một kẻ nô lệ.
Sao hả? Không thể sai khiến tôi nên muốn tìm cảm giác chinh phục trên người thế thân à?”
“Một kẻ lời nói không đi đôi với hành động, đạo đức bại hoại, phẩm chất thấp kém, nhân cách ti tiện như vậy mà xứng đáng thích tôi à? Xứng đáng nhận được tình cảm của cô à?
Được hắn thích là nỗi nhục lớn nhất của đời tôi!”
“Còn nữa, công ty đó là hắn thừa kế từ bố mẹ hắn, nhân tài trong công ty đều do bố mẹ hắn bồi dưỡng.
Hắn tiếp quản công ty đúng lúc gặp thời nên mới có lãi, đó là nhờ may mắn, không có nghĩa là hắn thực sự có năng lực.”
“Công ty đó mà giao vào tay cô thì cô cũng kiếm được tiền thôi. Cô không kiếm được tiền không phải vì cô không đủ năng lực, mà là vì bố mẹ cô trọng nam khinh nữ, chỉ coi cô như công cụ liên hôn.
Điều đó không có nghĩa là cô không làm được!”