Trường Ninh Ký - Chương 4
08
Đại Trí và thần y gây một trận náo loạn khiến tin tức mắc bệnh nan y thuốc thang vô hiệu nhanh chóng lan truyền trong đám đông
Cứ như thể đã tuyên án tử hình công khai tất cả mọi đều với ánh mắt đầy sự cảm thông kỳ lạ
Mấy ngày liền thấy Hứa Quy Viễn
Chỉ khi ngủ cảm nhận ai đó bên cạnh giường đôi lúc những giọt nước ấm rơi xuống tay
Hứa Quy Viễn đã
Khi mở mắt điều thấy chính là gương mặt tái nhợt và đầy râu ria của Vẻ ngoài lôi thôi làm trông khác hẳn thậm chí chút gần gũi hơn so với dáng vẻ thường ngày của
Thấy tỉnh lập tức nghiêng đến gần
Ta giữ lấy tay áo khẽ :
“Ở chuyện với ”
Hứa Quy Viễn xuống một cách uể oải lẩm bẩm:
“Ta luôn nghĩ sức khỏe của tại mắc chứng bệnh chứ”
Dáng vẻ của như thể sắp chết là
Ngược an ủi :
“Thiên mệnh vô thường cần bận tâm”
Hứa Quy Viễn đau khổ ôm lấy đầu giọng nghẹn ngào:
“Nếu biết điện hạ thể sống qua tuổi hai mươi lăm chúng tuyệt đối sẽ đến bước ”
Ta lạnh lùng thầm đáp:
“ nếu sớm biết chỉ là một kẻ yểu mệnh thể tranh giành ngôi vị các ngươi cần gì tốn công như ”
“ năm đó ai lấy mạng điện hạ Dù điện hạ thực sự thông đồng với địch thần cũng để chết”
“Không lấy mạng ”
Yết hầu của Hứa Quy Viễn khẽ chuyển động đáp:
“Điện hạ vẫn sẽ chỗ dung thân Cho dù thực sự thông đồng với địch thần vẫn thể bảo vệ điện hạ Ta đã chuẩn một tiểu viện nhỏ trong hậu phủ chỉ cần đóng kín cửa chúng vẫn là phu thê”
Hắn nhốt trong một góc sân sâu thẳm còn tự do mãi mãi thấy ánh mặt trời
Ta gượng:
“Vậy ngươi thà giết cho cái chết thống khoái”
Hứa Quy Viễn thở dài:
“Điện hạ đời nhiều chuyện vốn dĩ đều lý do bất đắc dĩ”
những điều bất đắc dĩ của ngươi tại để khác gánh chịu hậu quả
Ta im lặng một lúc cuối cùng hỏi điều vẫn luôn đè nặng trong lòng:
“Là Hoài Hựu ý bảo ngươi nhanh chóng xử lý vụ án thông đồng với địch đúng ”
Hứa Quy Viễn né tránh đáp:
“ ”
“Hoài Hựu hứa hẹn sẽ ban ngươi chức Thừa tướng để ngươi vu oan giá họa cho đúng ”
“Phải”
Ta khẽ thở dài:
“Hứa Quy Viễn đối xử với ngươi đủ ”
Ánh mắt Hứa Quy Viễn thoáng u ám đáp:
“Điện hạ đối với thần nhưng so với điều thần cần vẫn còn cách quá xa”
“Họ Hứa chúng vốn là một đại tộc trăm năm nhưng lâm cảnh phụ thân thần vu oan mà ai bênh vực Hứa gia quá cần một thể gánh vác trọng trách gia tộc Ta là trưởng tử trách nhiệm buộc từng bước từng bước trèo lên”
“Điện hạ đối với thần tuy nhưng thân phận phò mã đối với thần mà là đủ”
Ta hỏi :
“Vậy nếu thân phận phò mã đủ tại ban đầu ngươi đồng ý với ”
Hứa Quy Viễn đáp:
“ thấy điện hạ thần đã tâm ý dao động mất cả lý trí”
Bốn bề im lặng chúng lời nào
Lời làm nhưng thật chỉ là một kẻ tham lam cả hai đường
Trước đây nghĩ trong lòng là khác Nếu dám dùng làm bàn đạp để thăng tiến còn kính nể như một nam nhân chí
giờ trong lòng là mà vu oan giẫm lên danh dự tiền đồ địa vị của để leo cao còn tước đoạt cả tự do của
Thật sự là bạc tình
Tương tư tương vọng tương thân chung quy bạc tình càng hơn
Những tình cảm quấn quýt trong lòng như dội một chậu nước lạnh khiến bừng tỉnh
Năm xưa chính tay đã gán lên tội danh “thông đồng với địch” thì giờ chiếc mũ do chính tay tháo xuống
Ta giả vờ buồn bã chậm rãi thở dài:
“ một kẻ sắp chết mang theo tiếng ‘thông đồng với địch’ xuống mồ Thật lạnh lòng đến cực điểm”
Hứa Quy Viễn nắm lấy tay trịnh trọng hứa:
“Điện hạ yên tâm chân tướng năm đó nhất định sẽ sáng tỏ”
Ta thẳng mắt hỏi:
“Cho dù trả giá thế nào”
“Cho dù trả giá thế nào”
Ta rút tay khỏi tay lạnh lùng :
“Hứa đại nhân chức vị Thừa tướng của ngươi cao quý quyền uy như thế làm ngươi nỡ từ bỏ”
Hứa Quy Viễn đáp:
“Điện hạ những gì thần làm năm đó tất cả đều vì hưng thịnh của Hứa gia Thần tuyệt tư lợi”
Ta tựa đầu ngực giọng mềm mại nũng nịu:
“Ta đã biết nhầm Quy Viễn dù ngươi tin trong lòng từ đầu đến cuối chỉ ngươi”
Nhịp tim của Hứa Quy Viễn đập dồn dập như trống trận
09
Ngày đầu tiên trở về kinh thành Hứa Quy Viễn đã giữa triều đường tự trình bày rõ sự thật năm xưa về vụ án thông đồng với địch của Chiêu Nghi Trưởng công chúa
Cả triều đình chấn động
Nhà họ Hứa quyết định đoạn tuyệt để bảo danh tiếng nhanh chóng phủi sạch mọi liên quan đến Hứa Quy Viễn thậm chí còn loại tên khỏi gia phả biến thành đứa con ruồng bỏ của dòng tộc
Đại tộc thế gia vốn dĩ là như từng thế hệ như cá vượt sông mất một Hứa Quy Viễn tự nhiên sẽ kẻ khác thay thế
Mấy của trong vài năm qua đã bắt đầu chỗ Không Hứa Quy Viễn bọn họ vẫn thể gánh vác trọng trách
Làm quả thực nên tự xem là quá quan trọng
Hứa Quy Viễn cách chức
Không còn chức vị trở thành một bạch đinh (thường dân) Gói ghém hành lý đơn giản bước đến cửa của
Khi đó đang xem những thông tin mà ở kinh thành gửi về trong hai năm qua chất đầy cả một bàn
Hứa Quy Viễn bằng ánh mắt thâm tình :
“Điện hạ giờ đây chỉ là một thường dân Hy vọng đừng chê bai Người đều thể cùng”
Hắn lấy một chiếc bình sứ trắng tiếp:
“Nếu thực sự một ngày qua khỏi sẽ cùng Trên con đường Hoàng Tuyền ít nhất cũng bạn đồng hành”
Ta ngẩng đầu khỏi đống công văn mỉm :
“Dựa mà ngươi nghĩ ngươi cùng”
Hứa Quy Viễn sững sờ
Ngay lúc đó hai hàng thị vệ xông bắt lấy
Ta bước đến mặt giữ lấy cằm nhạt:
“Ta đã chuẩn sẵn một tiểu viện nhỏ trong hậu viện đúng là nơi thích hợp cho Hứa đại nhân trú thân”
“Hứa Quy Viễn nhất là ngươi sống lâu trăm tuổi trong tiểu viện đó Ta chết chẳng liên quan gì đến ngươi Ngàn vạn lần đừng theo làm ô uế con đường luân hồi của ”
Hứa Quy Viễn môi mấp máy vẻ mặt thể tin nổi khó khăn hỏi:
“Tại ”
Ta cúi xuống sâu ánh mắt đầy đau khổ và giãy giụa của nhẹ giọng :
“Hứa đại nhân chúng là phu thê một thời ngươi hiểu ”
“So với để khác phụ thà phụ khác”
Nói bước ngoài cửa
Trong màn đêm sóng ngầm cuồn cuộn
Cung điện rực rỡ ánh đèn
Hoài Hựu đang ôm mỹ nhân trong lòng uống rượu đột nhiên bụng đau quặn thắt phun một ngụm máu tươi
Lúc Hứa An An – tin tưởng nhất – chỉnh y phục dậy lệnh cho tâm phúc mở từng cánh cửa lớn để đón trong
Hứa An An mà cả Hứa Quy Viễn lẫn Hoài Hựu đều vô cùng tín nhiệm hóa là của
Ta gặp Hoài Hựu
Hai năm gặp Hoài Hựu đã thay đổi nhiều thấp thoáng mang dáng vẻ của một bậc đế vương
Hắn thấy cất tiếng điên dại:
“Ta đã biết ngươi chết Cuối cùng hoàng tỷ vẫn cao tay hơn một bậc”
Những xung quanh đuổi trong điện chỉ còn và Hoài Hựu
Ta xuống đối diện với Hoài Hựu mỉm nhắc :
“Nhớ lần vội vàng hồi kinh là vì ngươi mắc bệnh đậu mùa Người trong cung xem thường ngươi còn nhỏ chẳng buồn chăm sóc tử tế Mấy chú bác của chúng chỉ chờ ngươi chết để cướp ngôi vị ”
Hoài Hựu lẽ cũng đang nhớ chuyện cũ khẽ lẩm bẩm:
“Phải đó là chuyện lâu ”
Ta rót một chén rượu cho cũng rót một chén cho
Hoài Hựu chén rượu mặt hề động tay
Ta nâng chén :
“Trong rượu độc”
Lúc mới nâng chén lên
Ta tiếp tục kể:
“Khi đó ngươi vẫn còn nhỏ mềm yếu như một cuộn bông mỗi ngày trời sáng đã dậy sớm lên triều Nhìn thấy ngươi luôn đau lòng chịu nổi Khi ngươi mắc bệnh đậu mùa tin tưởng ai tự đến chăm sóc Ngươi sốt đến mơ mơ màng màng khăng khăng chiếu thư truyền ngôi cho ”
“Ta đã thấy đủ cảnh tranh đoạt giữa những chú bác cảm thấy đế vương gia vốn vô tình mỗi lần ngươi thấy hoàng vị chẳng qua cũng chỉ là một đống phân chó”
“Không gì khác tiên ngươi là máu mủ của là của đó mới là hoàng đế chiếc ngai lạnh lẽo ”
Hoài Hựu khổ:
“Khi đó thực sự nghĩ sống qua nổi Thay vì để ngai vị rơi tay những kẻ luôn kiềm chế thà truyền cho ngươi ngươi nhận Ngươi ngươi là nữ nhân thể giữ ngai vị đó Ngươi bảo nhanh chóng trưởng thành tự bảo vệ giang sơn vạn dặm ”
Ta mỉm lắc đầu:
“Ta lừa ngươi thôi Một kẻ yểu mệnh như dù là nam nhân cũng ngai vị đó”
Hoài Hựu uống một ngụm rượu cố nuốt xuống dòng máu tươi đang trào nơi cổ họng
“ tin Ngươi nữ nhân giữ ngai vị đã an tâm nhiều về ngươi mở nữ học cho nữ nhi nhập triều làm quan liền nghĩ ngươi đang chuẩn cho việc đoạt vị”
“Khi đó chiếu thư ngươi hối hận lắm ”
Ta lắc đầu:
“Hoài Hựu từng hối hận”
Hắn đáp:
“Ta tin”
Ta nhún vai thản nhiên :
“Ta cũng chẳng cần ngươi tin”
Hắn gằn giọng:
“Ngươi thật Nếu ngươi màng ngai vị tại hôm nay ở đây”
Ta lạnh lùng bất tài mặt:
“Lúc ngươi mới đăng cơ thương ngươi còn nhỏ dại Gặp chuyện gì cũng chỉ dạy ngươi bảo vệ ngươi”
“ dạy ngươi bao năm ngươi học gì Triều đình tranh đấu ngừng dân gian lầm than khổ sở ngươi biết cân bằng chẳng hiểu quyền mưu Đánh trận thua thì cắt đất cầu hòa
Đầu óc ngươi để Chút tâm cơ ít ỏi cũng chỉ biết dùng việc bè phái hãm hại kẻ khác thôi ”
“Ngai vị ngươi cho rõ ràng Nếu nổi thì đổi khác ”
Ánh mắt Hoài Hựu đờ đẫn đôi vai rũ xuống
Trước sự uy hiếp của Hoài Hựu buộc chiếu thư thoái vị
Khi xong ngừng lâu cất lời:
“Có thể nhốt Hoàng lăng Nơi đó nhiều mồ mả quá buổi tối ngủ ”
Ta mặt cảm xúc đáp:
“Không nhốt Ngươi đã trúng độc chỉ con đường chết Chờ ngươi chết sẽ sai lấy chiếu cuốn ném thẳng hố chôn tập thể là xong”
Nghe Hoài Hựu bật :
“Ngươi làm thế Giống như năm đó ngươi giết Hứa Quy Viễn bây giờ ngươi cũng sẽ giết ”
10
Trong hai năm rời khỏi kinh thành triều đình đã xảy nhiều chuyện
Rời khỏi cục diện nhận mọi việc trở nên rõ ràng
Ai trung ai gian chỉ cần liếc mắt là thấy rõ
Kẻ đáng trọng dụng thì trọng dụng kẻ đáng phế truất thì phế truất
Ta tuyên bố với thiên hạ rằng Hoài Hựu qua đời vì bạo bệnh
Một kẻ yểu mệnh như đương nhiên tự chuốc lấy phiền toái mà làm hoàng đế
Trong lòng đã sớm lựa chọn cho ngai vị đó đã quan sát từ lâu và thấy phù hợp
Ta căn dặn vị tân đế trẻ tuổi đầy nhiệt huyết:
“Trong hậu viện phủ công chúa của để một cho ngươi Người tài năng xuất chúng nhưng đôi khi suy nghĩ thấu đáo Hắn vốn phục vụ gia tộc của nhưng giờ đã đoạn tuyệt với họ Nếu ngươi thể thu phục hãy trọng dụng Còn nếu biết điều thì tùy ngươi xử trí sống chết bàn”
Tân đế ngẩng đầu tự tin đáp lời:
“Thần sẽ làm theo lời dạy của ”
Sau khi sắp xếp xong xuôi mọi việc cùng đoàn tùy tùng rời khỏi kinh thành
Đại Trí tức giận :
“Điện hạ giết bọn họ giống phong cách của ”
Ta nhàn nhã bước về phía giải thích:
“Một đời sống ngược với những gì mong còn đau khổ hơn cái chết nhiều”
Không biết Hoài Hựu trong hoàng lăng đêm dài đối mặt với những ngôi mộ hoang liệu dễ chịu hơn chút nào
Còn Hứa Quy Viễn tài hoa đầy nhưng luôn như cây cỏ đầu tường gió chiều nào theo chiều đó
Giờ triều đình đối kháng với chính gia tộc từng là chỗ dựa của trong lòng liệu cảm giác gì
Chết thì dễ sống mới khó
Thần y để cho một đơn thuốc bắt tìm thuốc
Ta nhưng Đại Trí lóc quậy phá ép
Đại Trí đã đến chùa Kỳ Linh bói quẻ kết quả là vẫn còn đường sống
“Thầy tăng đó mấy cái đầu mà dám phán sắp chết Những lời hù dọa thế mà ngươi cũng tin ”
Đại Trí khuyên một lòng một tin lời bói toán
Thôi thì tìm thuốc
Ta mở đơn thuốc của thần y
Vị thuốc tiếp theo ở Bắc Tái
Phải lấy ba nhúm tro hương từ đàn tế thiên nơi Hoàng đế Hách Liên Duệ của Bắc Tái cử hành lễ tế trời cầu phúc
– Hoàn –